“ Lúc nãy em nghe loáng thoáng … dường như cô ta … có liên quan gì đó … đến em”.
“……….”.
Nhìn thấy sắc mặt của cả hai người đối diện có chút nghi ngại, Lý Uyên ngẫm nghĩ:
“ Chắc không phải … cô ta … có liên quan đến đêm đó đâu nhỉ?”.
“…….”.
“ Thật ra … việc em mang thai … là vì cô ta đã đóng giả nhân viên dọn vệ sinh, lén vào phòng rồi … chọc thủng bảo hộ”.
Nghe thấy lời được nói ra từ miệng của Triệu Tử Anh, cô cười nhẹ, cũng không có gì là đang tức giận.
“ Em chỉ đoán bừa thôi, không ngờ là có liên quan thật?”.
“………..”.
“ Việc này … vốn dĩ không biết noi với em thế nào …”.
“ Em biết mà”.
Nếu như cô có một đứa em trai, thì đương nhiên cũng sẽ bảo vệ nó rồi mới nghĩ đến người ngoài.
Nếu để cho cô biết việc này, thì hắn chắc sẽ rất xấu hổ.
“ Em giao bé con cho chị nhé? Có việc nên không thể trông, chị chơi với nhóc khoảng nửa tiếng thôi cũng được, có gì thì em sẽ nhờ tiểu Dĩ”.
“ Em cứ việc làm đi, chị đang rãnh”.
“ Ừm … vậy … nhờ cả vào chị”.
Lý Uyên nói chuyện với Triệu Tử Anh, dù nghe được chuyện hết sức chấn động nhưng thái độ đối với cô ấy vẫn không hề thay đổi. Dửng dưng như không có việc gì xảy ra.
Chỉ có điều …
Về phía người đàn ông, cô không nhìn hắn dù chỉ là một cái.
Đi ra ngoài, Triệu Tử Anh bế cháu gái.
Triệu Thần Hy đứng đó như trời trồng, đến khi Lý Uyên đóng cửa, tiếng động đó như làm hắn tỉnh táo hơn, hắn xoay người rời khỏi phòng.
“ Này, em đi đâu thế?” - Triệu Tử Anh lên tiếng hỏi.
Lúc cô vừa bước vào, trong lòng hắn đã vô cùng bất an.
Khi cô nói tên Trịnh Hoài An, tim hắn không khỏi lỡ mất một nhịp.
Vốn dĩ không muốn cô biết được.
Lúc đầu chỉ nghĩ, nếu như cô biết thì sẽ không khỏi cười hắn một phen.
Nhưng giờ đây, khi thấy cô chẳng có biểu hiện châm chọc gì, ngược lại còn làm vẻ mặt bình tĩnh đối mặt, hắn lại càng lo lắng hơn.
Nếu như … cô bỏ đi …
Trong đầu Triệu Thần Hy chẳng thể nghĩ đến thể diện hay bất cứ gì khác, cứ như tên ngốc lao ra bên ngoài rồi chạy theo cô.
Nhìn thấy bóng lưng của Lý Uyên, hắn nhanh chóng tiến đến nắm lấy cổ tay nhỏ bé.
Cô không lập tức xoay đầu lại nhìn, cũng không giãy giụa thoát ra. Đứng yên chẳng có bất cứ hành động gì.
Chỉ có điều, Triệu Thần Hy không thể quan sát được biểu cảm của cô do hắn đang đứng phía sau, chỉ nhìn thấy bóng lưng gầy gò, có chút gì đó man mác buồn.
Tại sao lần nào gặp cô cũng đều buồn bã như thế?
Dù là bị hắn làm khó, hay làm khó hắn. Dù có thắng trong một trận cãi vã thì cô cũng chẳng vui vẻ gì.
Lý Uyên không nói gì, vài phút sau, cô xoay người, chậm rãi rút tay ra.
Triệu Thần Hy nhìn thấy thế cũng không dám nắm chặt hơn.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác bất an như lúc này, so với việc sợ cô sẽ xem thường thì hắn lại càng sợ cô không nói gì rồi rời đi hơn.
Không như dự liệu của hắn, không có mặt Triệu Tử Anh và cô gái thì cô sẽ phát điên, mắng chửi rồi đánh hắn cho sướng tay.
Lý Uyên chỉ đơn giản cười, tự nhiên nhất có thể. Ánh mắt cô như gặp phải chuyện gì đó rất vui:
“ Triệu thiếu, có gì cần tôi giúp hay sao?”.
“…….” - Nhìn thấy cô như thế, hắn trong chốc lát liền trở nên lúng túng:
“ Chuyện của … Trịnh Hoài An…”.
“ Tôi tưởng là chuyện gì lớn, nếu là vì cô ta thì tôi nghĩ chắc là đã bi nhà họ Triệu kiện ra toà vì hành vi vô đạo đức đó”.
“……”.
“ Vậy nên …
…….. tất cả mọi chuyện đều không có liên quan đến tôi, tôi chỉ vô tình bị kéo vào mà thôi. Mong anh sau này, đừng có gây khó dễ cho tôi nữa, có làm thì cũng nên đi tìm cô ta nha~”.1
Từng câu từng chữ ai oán và mỉa mai vô cùng, nhưng giọng nói thì lại hết sức bình thường, cứ như cô chỉ là người qua đường, chứng kiến sự việc chẳng hề liên quan đến mình vậy.
“ Tôi không có làm khó em, tôi chỉ là …”.
“ Vậy thì tốt rồi, tôi và anh cũng không có thù oán gì, nay hiểu lầm đã được giải quyết, mong là chúng ta có thể chung sống hoà thuận đến khi tôi rời đi”.1
“ Không, em không cần phải …”.
“ Tôi còn có việc, không làm phiền anh nữa”.
Lý Uyên cắt đứt mọi lời nói của hắn, Triệu Thần Hy không thể mở miệng hỏi bất cứ điều gì.