“ Quá khứ của cô … tôi biết hay không thì có vấn đề gì?”.
Kiều Uyển Nhi nhìn đàn cá, trêu chúng như cách mà Lý Uyên lúc nãy đã làm, nhàn nhạt lên tiếng:
“ Cô biết lúc còn ở nhà cha mẹ ruột, tôi không được tự do quyết định cuộc sống của mình. Hôm nay tôi cũng biết được cô sống không dễ dàng gì”.
“ Vì tương lai mà phải tính toán đủ đường. Tôi và cô về căn bản không giống nhau nhưng lại có điểm tương đồng, tôi chế nhạo cô thì có lợi ích gì?”.
“…….” - Lý Uyên liếm liếm khoé môi vẫn còn chút mặn của máu, gắng nói:
“ Trước đó tôi có ý chen chân vào cuộc sống của cô cùng với Dươ … với Lục tổng, nay trở nên chật vật thế này, không phải cô nên vui mừng rồi châm chọc hay sao?”.
Kiều Uyển Nhi vẫy vẫy tay, ngồi ngay ngắn rồi nói:
“ Tôi đúng là có chút không thích cô, nhưng tôi cũng không tiểu nhân đến mức thấy người khác gặp nạn liền hả hê khoái chí rồi đâm sau lưng một nhát. Con người tôi đây, ghét ai thì sẽ ra tay ngay lập tức”.
“……..”.
Lý Uyên gượng cười, trong lòng rối bời.
Ông trời vì muốn trừng phạt cô cho nên mỗi lần cô chật vật đều để Kiều Uyển Nhi thấy được có phải không?
Kiều Uyển Nhi nhìn cô, cảm thấy bản thân không thân thiết gì, nói nhiều chỉ làm cho người ta chán ghét liền đánh nhanh rút gọn:
“ Lýc nãy tôi thấy Triệu Tử Anh đi khắp nơi, nhìn trái ngó phải, dường như là đang tìm cô. Buổi tiệc còn đang diễn ra, đừng để cho ngừoi khác thấy điều gì bất thường”.
“……” - Lý Uyên thửo dài, gắng gượng mà nói:
“ Tôi vào nhà trước, dù sao gương mặt này … gặp người khác chỉ chuốc thêm phiền”.
Cô đưa tay sờ một bên má sưng đỏ, nơi đó còn cảm thấy nóng rát.
“ Ừ, vậy thì tôi sẽ nói với Triệu Tử Anh giúp cô”.
“…… Phiền cô rồi”.
Cả hai người đi một hướng khác nhau, nhìn bóng lưng đầy tự tin và cao ngạo của Kiều Uyển Nhi, Lý Uyên không tránh khỏi cảm giác tự ti.
Khi còn ở nhà họ Lý, dù không được đối đãi tốt nhưng cô so với Lý Thiên Thiên và Lý Hoàng Hoàng đều giỏi hơn cho nên hoàn toàn không có cảm giác bản thân yếu kém hơn người khác.
Cho đến khi gặp được Kiều Uyển Nhi, một cô gái với hoàn cảnh tương đồng với cô nhưng so với Lý Uyên cô ấy may mắn hơn, vậy nên cảm giác ganh ghét này dần nảy sinh.
Hành động đẹp của Kiều Uyển Nhi khiến cho Lý Uyên xấu hổ.
Cô đi vào trong nhà, từng bước chân nặng nề leo lên từng bậc thang, đến ban công tầng 2, cô nhìn xuống khung cảnh sáng lấp lánh bên dưới. Nhìn dòng người cười đùa vui vẻ, bản thân lại không thể nào vui nỗi.
Đứng đó quan sát một lúc thật lâu, lâu đến mức cô chẳng biết được thời gian đã trôi qua hơn cả tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy Kiều Uyển Nhi vui vẻ ôm lấy Lục Nghiên Dương, Lý Uyên nặn ra nụ cười xót xa, nước mắt cũng từ đôi mắt u buồn rơi xuống.
Dù chúng ta đều không được cha mẹ yêu thương, bị xem như công cụ để bọn họ thăng tiến, nhìn tương đồng nhưng lại khác biệt …
Haha, đúng vậy. Hoàn cảnh gần giống nhau, nhưng tính cách lại trái ngược.
Dù cô có bị dồn vào đường cùng thì cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ cướp đoạt bất cứ thứ gì từ người khác, càng không làm những chuyện xấu xa hại người.
Không giống như tôi.
Vì cuộc sống tương lai êm đềm của bản thân mà bất chấp tất cả. Chấp nhận bị người đời phỉ nhổ cũng quyết chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người.
Một kẻ khốn kiếp như tôi, trời đã định sẽ không được hưởng hạnh phúc.
Lý Uyên cắn môi dưới, cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng nước mắt cứ trào ra, dù có kìm nén tiếng khóc nhưng không tài nào ngăn được cảm xúc trong lòng.
Nhìn Kiều Uyển Nhi đi ngày càng xa, nhớ lại cách mà cô ấy cư xử, Lý Uyên xấu hổ nay lại càng thêm không dám nhìn mặt.
Đúng vậy, chỉ vì cô ấy quá tốt đẹp, cho nên mỗi lần gặp mặt, Lý Uyên đều không dám ngẩng cao đầu.
Cô xấu hổ, cảm thấy có lỗi và vô cùng tự ti.
Ánh mắt cô chứa đầy sự bi thương, bên dưới càng vui vẻ thì tâm trạng của cô càng tệ hại.
“ Người trong lòng đã có vợ cho nên không cam tâm?”.
Tiếng nói từ phái sau lưng vang lên, Lý Uyên không vội xoay người lại, vì cô sợ người đàn ông đó sẽ thấy được dáng vẻ chật vật của mình lúc này, rồi hả hê.