Đối với Lý Uyên mà nói, dù hắn có giận hay không thì cũng đều giống như nhau, lửa giận chẳng thể che mờ lý trí, vì hắn đâu có sử dụng não để thao tác?
“ Có giỏi thì cô nói lại lần nữa xem?” - Triệu Thần Hy lớn tiếng, chẳng biết đang thách thức hay đang muốn cô quản chặt cái miệng, đừng có ăn nói lung tung.
Lý Uyên căm phẫn nhìn hắn, dù muốn cô nói cả trăm lần cũng được.
“ Anh vốn dĩ có gia thế tốt, không chịu nhờ đó làm bàn đạp đi lên mà suốt ngày chẳng làm được tích sự gì … tôi coi thường anh”.
Triệu Thần Hy xông đến, chẳng biết hắn định làm gì.
Hai người chỉ còn cách nhau 1 bước chân thì cô gái gục xuống.
Người đàn ông vốn đang nổi điên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhất thời không thể duy trì được vẻ mặt nóng giận, ngược lại còn có phần ngẩn ra đó.
Chỉ mới giây trước cô còn mắng chửi mà giờ đây lại nằm ở dưới sàn, Triệu Thần Hy ngơ ngác một lúc rồi lên tiếng:
“ Sợ quá nên giả vờ hay sao? Cô lại đang muốn diễn vở kịch nào đây?”.
“………..”.
“ N … này, tôi còn chưa chạm vào người cô, đừng có làm như tôi đây bạo hành cô”.
“………..”.
Người đàn ông không nghe thấy cô có hồi đáp, từ bỡn cợt trở nên lo lắng. Triệu Thần Hy ngồi xuống bên cạnh cô, đỡ lấy cái cổ.
Lý Uyên gương mặt trắng bệch, nhìn thế nào cũng không giống đang diễn kịch. Tay cô ôm lấy bụng, khó khăn thở dốc.
“ Ưn …”.
“ Này, có sao không?”.
Cô không trả lời, nhưng từng giọt mồ hôi trên trán cứ rơi xuống, gián tiếp cho thấy được sự đau đớn trong cô.
Vốn không có kỹ năng chăm sóc người khác, lại thêm tính cách bốc đồng, hắn cứ thế ôm cô trong lòng, lát sau tỉnh táo lại liền gầm lên với người xung quanh:
“ Còn ngây ra đó làm gì? Mau gọi bác sĩ đến ngay!!!!!”.
“ D … Dạ”.
Vài người vâng theo, đáp một tiếng rồi chạy đi.
Triệu Thần Hy bế lấy Lý Uyên đi về phòng.
Cô gái với gương mặt xanh xao, hắn bế cô trên tay, có hơi nhíu mày.
Rõ ràng mang thai được 6 tháng rồi, sao lại nhẹ tênh thế này?
Có ăn uống đầy đủ không vậy?
Quản gia gọi bác sĩ đến, tình cờ là sau khi nghe thấy tin báo từ người làm, Triệu Tử Anh tức tốc chạy về nhà. Cô ấy cùng với bác sĩ đến cùng lúc, nữ bác sĩ họ Lục đã có thâm niên rất lâu trong ngành, quan sát tình trạng của cô gái đang nằm trên giường.
“ Con bé sao rồi?” - Triệu Tử Anh lên tiếng hỏi.
“ Vốn dĩ 3 tháng đầu là thời gian cần phải lưu ý, tháng sau trở đi thì không cần phải quá cử kiêng. Nhưng cô gái này thể chất vốn dĩ yếu ớt, trong thời gian này gặp nhiều áp lực cho nên mới xảy ra tình trạng như bây giờ”.
“…..”.
“ Nhưng không có gì phải lo, đứa bé vẫn ổn định. Chỉ là … tâm trạng của bẹ bầu ảnh hưởng rất nhiều đối với đứa bé, đừng có làm ra vài chuyện ngu ngốc để trêu ghẹo thì hơn. Cái gì cũng nên cẩn thận”.
Bác sĩ lên tiếng, đồng thời liếc nhìn Triệu Thần Hy như thể đang cảnh cáo hắn đừng có chọc giận gì cô.
Sau khi đưa bác sĩ Lục ra ngoài, Triệu Tử Anh gọi hắn đến một căn phòng khác, cô ấy thở dài:
“ Chỉ để em ở nhà với cô ấy 1 buổi mà đã thế này rồi, chị đã nói với em thế nào không nhớ hay sao? Chẳng lẽ muốn chị phải thuê vệ sĩ trông chừng em thì em mới thôi gây phiền?”.
“……”.
“Dù vẫn chưa xác định đứa bé trong bụng đó có thực sự là con cháu nhà họ Triệu hay không, nhưng dù sao vẫn là một sinh mạng. Em đừng có nghĩ chị bênh vực người ngoài mà không bênh em”.
“……..”.
“ Có biết không?!”.
“ … Em hiểu rồi”.
“………..” - Triệu Thần Hy trầm tư cúi đầu, lát sau lúc Triệu Tử Anh muốn rời đi thì hắn lên tiếng.
“ Chị …”.
“ Lại muốn nhờ vả chuyện gì?” - Triệu Tử Anh vốn đang giải quyết việc ở công ty, phải vì sự thiếu hiểu biết của đứa em trai mà chạy về nhà, giờ thì phải chạy ngược lên công ty.
Đúng là không cho cô thời gian mà nghỉ, muốn cho cô chết sớm hay sao?
Triệu Thần Hy có chút khó chịu:
“ Sao chị cứ nghĩ em như thế? Chẳng lẽ ngoài nhờ vả chị thì em không còn việc gì để gọi sao?”.
“ Hai chị em chúng ta từ đó đến giờ vẫn duy trì nếp sống như thế mà. Lúc nhỏ thì nhờ chị làm bài tập thủ công, lớn lên thì xin tiền tiêu vặt”.
“……”.