Biết rõ cô không thể ở nơi thế này cho hắn ột cái tát cho nên đắc ý thấy rõ.
“ Anh còn dám chạm vào thì tôi …”.
“ Sao thế? Cô chạm vào người tôi thì được, còn tôi thì không?”.
Cô khoác tay hắn là vì cặp vợ chồng nào dự tiệc cũng làm thế. Hơn nữa, bảo cô nên diễn cho tốt không phải là hắn hay sao?
Bây giờ cô diễn tròn vai, còn bới móc cô.
Hắn đang có ý gì? Cô chiếm tiện nghi của hắn?
Ha, nghĩ sao vậy?
Ai mà thèm?
Vì không muốn phải đứng đây bị hắn nói này nói nọ, cho nên cô liền nhẹ nhàng mà nói:
“ Chúng ta vào trong thôi, anh yêu”.
Còn đang muốn ở nơi này công khai lợi dụng, nghe thấy cô gọi thân mật, lý trí của Triệu thiếu gia đột nhiên chết lâm sàn, nhanh chóng bị cô kéo vào bên trong nhà hàng.
Còn chưa vui vẻ được bao lâu, liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô gái đang khoác lấy tay hắn không còn biểu hiện sự khó chịu nữa.
Cứ tưởng cô khẩu thị tâm phi, nói một đằng nhưng trong lòng lại một nẻo.
Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt cô hướng về nơi xa xăm.
Triệu Thần Hy nhìn theo, bất giác trông thấy lẫn trong dòng người đó, bóng dáng một người đàn ông.
Âu phục bảnh bao, cử chỉ lịch thiệp, phong thái và diện mạo đều trái ngược hoàn toàn so với hắn.
Không có vẻ cao ngạo, nhìn lạnh lùng nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp.
Là Lục Nghiên Dương.
Ánh mắt của Lý Uyên không rời, nhìn chăm chăm vào anh ta.
Khoé môi Triệu Thần Hy hướng xuống, bao nhiêu cảm tình tốt đẹp đều bị phá nát chỉ trong một ánh nhìn.
Tâm trạng bực dọc, ngổn ngang.
Những cảm xúc mà trước nay chưa từng có, khi cô đến bao nhiêu rối bời đều hiện rõ.
Hắn không nói gì nữa, mà Lý Uyên cũng không hề quan tâm.
Nhìn thấy Lục Nghiên Dương từ xa, cô quan sát mãi nhưng chẳng thấy Kiều Uyển Nhi.
Vốn nhận được sự giúp đỡ, hôm nay muốn đến đây để gặp và nói lời cảm ơn với cô ấy.
Ai mà ngờ Lục Nghiên Dương đến đây một mình.
Haizzzz.
Bây giờ nếu chạm mặt và hỏi thăm vợ anh ấy thì nghe có vẻ giả tạo quá.
Còn nếu nói xin lỗi, thì còn hơn thế nữa.
Thôi thì chọn dip khác vậy.
Và bên trong sãnh lớn, rất nhiều người của doanh nghiệp lớn có mặt, đa số Lý Uyên đều gặp mặt và hợp tác khi còn ở nhà họ Lý.
Cô muốn nói chuyện với họ nhưng lại sợ hắn sẽ bảo cô vượt mặt, đành lẳng lặng tiến đến một góc nhỏ rồi quan sát.
Hôm nay thực sự không muốn gây sự chú ý, còn có Lục Nghiên Dương ở nơi này.
Lúc trước cô bám theo anh ta như đỉa vậy, hoàn toàn không cần sỉ diện mà đeo theo.
Có vợ người ta ở đó cũng không làm cho cô nao núng.
Haha, bây giờ nghĩ lại, đúng là lúc đó vì không muốn gả cho ông già họ Hứa, việc gì cô cũng dám làm
Khách mời ở đây, chỉ cần lướt qua thì đã nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ về chuyện trong quá khứ của cô.
Vậy nên cô mới trốn vào một góc.
Nhưng mà trong mắt người đàn ông, cô như vậy là đang nhìn ngắm người trong lòng.
“ Không biết có thể xin ý kiến của Triệu thiếu đây được không?”.
“ To gan lớn mật thật đấy!”.1
“ Hả … à …” - Người đàn ông trung niên đang muốn bàn về việc làm ăn, nghe thấy hắn nói như thế, đột nhiên không rét mà run.
“ À, ờm … kế hoạch này đúng là có nhiều lỗ hổng …”.
“ Ở trước mặt tôi mà dám làm cái trò này”.
“ Xin … xin lỗi” - Ông ta bỏ đi, không ngừng than oán với người kế bên:1
“ Không phải nói Triệu Thần Hy hoàn toàn không có nhiều kinh nghiệm nên rất dễ dụ hay sao? Hắn như vậy mà dễ đối phó à?”.
“ Ai dà, cứ tưởng không phải Triệu Tử Anh thì còn dễ bàn, ai mà ngờ Triệu Thần Hy còn ghê gớm hơn. Cái nét mặt của hắn khi nãy dường như muốn giết chết tôi vậy”.
“ Sợ quá”.
Người đàn ông bị vây quanh bởi nhiều người, nhưng tâm trí hoàn toàn bị cô gái đang đứng trong góc trói chặt.
Hại những người xung quanh bị doạ sợ đến mức mật cũng chuyển thành màu xám.
Lý Uyên cầm ly rượu, buồn chán mà uống hết ly này đến ly khác.
Cô chỉ muốn về nhà chơi đùa với cục cưng nhỏ bé của mình mà thôi.
Chỉ có khi ở bên cạnh con, cô mới hoàn toàn vức bỏ được mọi gánh nặng.