Lúc này, Lý Lăng Hách đang ngồi nói chuyện công việc với Lý Thiên Thiên, bên cạnh là Lý Hoàng Hoàng đang nghịch điện thoại.
Nhìn thấy cô đi vào, ‘anh hai’ liếc nhìn một cái liền cảm thấy không vừa ý, lại dán mắt vào màn hình điện thoại rồi cười hihi haha.
Lý Thiên Thiên khi thấy cô vào, tài liệu gấp lại, cũng không còn nói nữa.
Lý Uyên cười thầm, cái đống tài liệu bỏ đi đó dù có mời cô cũng chẳng thèm xem, anh ta còn sợ cô biết được bí mật gì đó ư?
Lý Lăng Háhc nhìn thấy cô, nhíu mày không vui:
“ Làm cái trò gì mà phải vào viện?”.
Cô chỉ cong lên nụ cười chẳng rõ suy nghĩ, nhẹ nhàng đáp:
“ Con chỉ là dạo gần đây ăn uống không điều độ, có chút chóng mặt. Cũng may Hai tiểu thư bắt gặp được nên có ý tốt đưa đến bệnh viện thôi. Kết quả đều ổn”.
“ Chóng mặt tuy không có gì nhưng cẩn thận nha, nói không chừng có ngày đột quỵ thì xui lắm đấy~” - Lý Hoàng Hoàng mắt dáng vào màn hình điện thoại, cười cợt rồi ác độc lên tiếng.
Lý Uyên chỉ cười cho có rồi nói:
“ Cảm ơn anh hai quan tâm, em sẽ chú ý hơn”.
Lý Hoàng Hoàng không chọc được cô, liếc xéo một cái rồi im lặng.
Sợ duy trì cuộc nói chuyện này thì sẽ không ổn, Lý Uyên nhanh chóng cúi chào rồi lên tiếng:
“ Con có tài liệu cần phải giải quyết, xin phép lên phòng trước…”.
“ Nếu sức khoẻ đã không sao thì tốt rồi, nhưng mà sao không đưa giấy khám cho cả nhà xem để yên tâm hơn?”.
Chưa nói xong thì Lý Thiên Thiên đã chen ngang lời, Lý Uyên nhíu mày, nhưng cũng rất nhanh liền mỉm cười rồi tiếp lời:
“ Chỉ là chóng mặt vì thiếu chất thôi, anh cả không cần lo lắng đâu. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ hồi phục”.
Lý Thiên Thiên nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, dường như không có ý định sẽ buông tha.
“ Chẳng lẽ ngay cả giấy khám sức khoẻ cũng không có hay sao?”.
“ Chỉ là bệnh vặt, em xem xong không thấy có gì bất thường cho nên đã bỏ mất rồi”.
“ Nếu vẫn bình thường thì nên đem về đây, sao lại vứt …”.
“ Hợp đồng lần này ở phía nhà họ Lục vẫn còn chưa hài lòng ở một số điều khoản, con cần phải giải quyết. Cha, nếu không có gì thì con xin phép lên phòng trước nhé?” - Cô bị chen lời, đương nhiên cũng sẽ tìm cách đáp trả.
Giữa sức khoẻ của cô và hợp đồng với nhà họ Lục, Lý Lăng Hách đương nhiên biết phải ưu tiên việc gì hơn.
Ông ta chẳng cần nghĩ ngợi gì, liền gật đầu vẫy vẫy tay:
“ Đi đi, hợp đồng này liệu mà làm”.
Lý Thiên Thiên đẩy gọng kính, Lý Uyên có thể thấy, trong khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy, anh ta tức giận đến mức nghiến răng.
Rõ ràng biết cô đang được giao dự án với nhà họ Lục, dù có thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần cô nói vài điều chẳng hạn như: ‘dự án có chỗ cần phải điều chỉnh’ lấy nó làm cái cớ để rời đi thì sẽ vô cùng dễ dàng, sao còn ngu ngốc gây khó dễ làm gì cơ chứ?
Cái đám anh trai vô dụng này, sao cứ thích tự chuốc lấy phiền phức thế?
Cô cúi đầu chào một lần nữa, trong lòng đắc thắng xoay người bước lên tầng thì nghe thấy giọng của mẹ kế:
“ Tiểu Uyên~ …”.
Trong giây phút đó, lòng cô dâng lên nỗi bất an mà trước nay chưa hề có.
Từ giọng nói của Dương Quân Quân, có thể thấy được bà ta đang vô cùng thoải mái. Gọi tên để khiến cho Lý Uyên dừng lại, sau đó còn chẳng thèm nói gọi để làm gì.
Cứ thế, làm cho cô lo sợ không ngừng.
Còn chưa bước lên được một bậc thang nào, bàn tay đặt lên tay vịn cầu thang không tự chủ mà bấu chặt.
Khi nghe thấy câu hỏi tiếp theo của bà ấy, cô như nín thở.
“ Có thai là thế nào?”.
Gương mặt Lý Uyên xám xịt, tay nắm lấy túi xách vô thức dùng lực siết chặt, cắn chặt môi cho thanh tỉnh rồi xoay đầu.
Dùng gương mặt bình tỉnh giả tạo mà hỏi lại:
“ Vâng?”.
Chỉ thấy Dương Quân Quân cầm điện thoại, mỉm cười.
Trong lòng cô bất an vô cùng, bà ta chắc chắn đã biết được cho nên mới tự tin đến thế.
Sao vậy?
Chẳng lẽ … Hạ Liên Tâm đã tung lên mạng rồi?
Không, cô ấy dù có ghét mình đến đâu thì đã hứa thì nhất định giữ lời, không thể nào có việc đâm sau lưng.
Vậy thì là tại sao?
Sao bà ta lại có thể biết được?