Trong không khí lan toả hương thơm của lọ hoa lan mới vừa cắm cùng với một mùi vị khá dụ hoặc.
Cô gái bị vật thể lạ xâm nhập, tay bấu chặt lấy vai người đàn ông, miệng nhỏ không ngừng được tiếng rên yếu ớt:
“A … a …”.
Triệu Thần Hy nhìn thấy cô gái dưới thân, mái tóc bung xoã trên giường tựa dòng suối, gương mặt đỏ hồng vì bị dày vò, đôi môi mềm mọng nước kia hé mở phát ra âm thanh, cô kiều diễm tựa như một đoá hồng đỏ, rực rỡ nhưng cũng vô cùng khó chọc vào.
“ Anh … ra ngoài”.
Hắn đâu có ngốc?1
Đã tốn công vào phòng, rồi đuổi hết người làm đi, cũng đã cắm vào sâu đến tận gốc rễ, bây giờ mà ra ngoài chẳng phải bao nhiêu việc đều công cốc hay sao?
Hắn ôm eo cô, ngón tay trái không ngừng mơ.n trớn.
Giọt mồ hôi từ trên khuôn ngực rắn rỏi len lỏi chảy xuống chiếc bụng, người đàn ông không tính được đã bao lâu rồi mình không động vào phụ nữ.
Từ khi cô đến đây, số lần hắn ngủ ở ngoài rất ít, sau khi tiếp nhận chức vụ ở công ty thì càng không chạm vào ai.1
Người đàn ông với d.ục vọ.ng lớn như thế, đã làm gì để đè nén con thú bên trong?
Sau khi làm việc thì đều nghĩ đến cô, nghĩ mãi nghĩ mãi, đến mức hắn chẳng còn nhớ đến ham muốn của mình.
Sáng sớm thức giấc liền đến công ty, đêm tối muộn về nhà tìm gặp cô nhưng Lý Uyên né tránh …
Cứ thế, ngày này qua tháng nọ.
Bây giờ khao khát của hắn đã to như xe chở hàng rồi, nếu còn không làm gì thì có khi nơi đó nổ mất.
“ Hừ…”.
Triệu Thần Hy chuyển động nhịp nhàng, mồi lần đều đâm sâu.
Yết hầu hắn chuyển động lên xuống, đôi mắt đói khát xoáy chặt vào người đang nằm bên dưới.
Giờ phút này, dường như hắn chỉ muốn nuốt cô vào trong bụng.
Dù đã ở bên trong nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Xung quanh bao bọc lấy, trơn tru, mềm mại, vô cùng thoải mái.
“ Lục Nghiên Dương có gì hay ho chứ? Thay vì anh ta … chi bằng em lấy lòng tôi đi”.
Người đàn ông lên tiếng, giọng nói khàn khàn lại nặng nề.
Nếu người không biết còn tưởng hắn đang bệnh rất nặng, không thể qua khỏi cơ.
Còn đối với những người đầu óc đen tối… à nhầm, là trải sự đời, liền có thể biết được…1
Đêm nay Lý Uyên khó thoát, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho cô dù chỉ là một giây.
Cô gái nằm bên dưới, bị hắn làm bừa mà không thể phản kháng đã đành, còn phải nghe tên này nói nhảm.
Hắn nhắc tới Lục Nghiên Dương làm gì?
Cô thở không ra hơi, nhưng vẫn kiêu ngạo mà lên tiếng:
“ Triệu thiếu đây có sở thích quái đản thật đấy. Ghét tôi là anh nói, bây giờ lại muốn tôi lấy lòng anh?”.
“ Tôi ghét em thì có thể ôm em như hiện tại sao?”.
“ Điều này còn chưa biết được đâu, kẻ ăn chơi như anh ôm ai mà chẳng được? Không phải trong lần gặp mặt đầu tiên chưa biết gì về nhau anh cũng làm tôi đến tận sáng hay sao?”.
“……..”.
Hắn nên giải thích từ đâu?1
Nói là vì hắn hiểu nhầm, tất cả là do người phụ nữ điên Trịnh Hoài An dám chọc thủng bảo hộ nên cô mới mang thai?
Lúc đó, chỉ sợ cô lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hận ý.
Cô chẳng làm gì sai cả, là do hắn.
Cô chỉ là người vô can bị cuốn vào chuyện rối rắm này mà thôi.
Triệu Thần Hy cúi đầu, hôn lên môi cô.
Động tác của hắn dần nhẹ nhàng hơn, không còn thô bạo.
Lý Uyên có chút ngạc nhiên, song, cô dần tránh né.
Đơn giản vì cô không muốn bản thân hiểu nhầm là hắn đang đối xử dịu dàng với mình.
Con người hắn, có thể dịu dàng với bất cứ ai.
Lần đầu tiên hắn cũng ôn nhu như thế, khiến cho người chưa từng được yêu thương như cô nảy sinh tham lam.
Triệu Thần Hy không miễn cưỡng, hắn hôn lên má cô, thân dưới chuyển động, cho đến khi một dòng điện chạy dọc theo sống lưng, có gì đó dần phun trào thì hắn mới nhanh chóng rút ra.
Chất lỏng màu trắng đục ấy tuông như mưa, thấm ướt drap giường.
Lý Uyên cũng đạt đến đỉnh điểm, cô nắm lấy góc chăn, co quắp cơ thể, nhịp tim dồn dập, cơ thể lạ thường.
Tiếp theo đó liền mệt mỏi không còn chút sức lực.
Cô cũng chẳng còn biết gì nữa, thiếp đi mà không hay biết.