Thực chất ca phẫu thuật đã thành công, dù hắn vẫn chưa tỉnh thì chỉ cần không làm ồn vẫn có thể vào xem, nhưng bác sĩ này khá thân với Triệu Thần Hy cho nên anh ấy cũng nghe được vài chuyện giận hờn của vợ chồng họ.
Nếu cho gặp ngay đương nhiên là được, nhưng xét thấy Lý Uyên đang nóng lòng, anh ấy cũng tốt bụng cho thêm chút gia vị, để cho cô không gặp được hắn trở nên nóng lòng, có như thế thì sẽ nhận ra được tình cảm của bản thân sớm hơn.
" Bác sĩ … nếu đã phẫu thuật xong, Thần Hy cũng an toàn thì sao lại không được vào thăm?" - Lý Uyên chắn đường bác sĩ rồi nói, gương mặt cô lo lắng và nôn nóng vô cùng.
" Người nhà cứ đợi đi nhé, khi nào có thể vào thăm thì sẽ có y tá đến thông báo" - Bác sĩ không giải thích, nói một câu như đây là điều hiển nhiên rồi bỏ đi.
Lý Uyên vẫn chưa bỏ cuộc mà đi theo, gắng sức nói với bác sĩ:
" Có thể châm chước được không? Tôi … tôi thực sự lo lắng".
Nhìn cô đi theo, trên gương mặt trắng bệch như muốn khóc đến nơi, Triệu Tử Anh cảm thấy đau lòng vô cùng, cô ấy đưa tay lên che sống mũi cay cay, hít hít vài cái. Sau đó lấy điện thoại từ trong túi xách ra đưa lên quay.
Mùi cồn đó làm cho mũi hơi ngứa, nhìn từ xa hệt như đang rưng rưng, chứ thực chất Triệu Tử Anh có thể đoán ra được vì sao anh bác sĩ kia làm như thế.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Lý Uyên níu nhẹ lấy góc áo blouse của anh ta, đáng thương mà lên tiếng:
" Tôi sẽ không làm phiền đâu, chỉ ngồi bên cạnh thôi, xin anh hãy cho tôi vào gặp đi, anh ấy là chồng tôi" - Giọng cô nấc nghẹn, nước mắt từng giọt như thuỷ tinh rơi xuống áo, biến mất.
Từng giọt rơi xuống hệt như nỗi lo của Lý Uyên vậy.
Nam bác sĩ bỏ tay vào túi áo, nhìn cô rồi nói ra vài câu có tình người khác xa với vẻ mặt vô cảm:
" Tôi hiểu là cô lo lắng, nhưng đây là quy định…".
Lý Uyên lúng túng vì ý định bất thành, cô luống cuống xoay sang nhìn Triệu Tử Anh, lúc đó cô ấy đang che miệng rồi ngoảnh mặt đi nơi khác, cơ thể run run nhẹ.
Lúc Lý Uyên không chú ý liền dùng bàn tay đang che miệng bật nhẹ ngón tay cái, khoảnh khắc đó lướt qua khoảng 2 giây.
Triệu Tử Anh đến bên cạnh Lý Uyên hít hít vài cái, khẽ chạm vào cô rồi nói:
" Uyên, đừng có làm khó bác sĩ nữa … anh ấy chỉ làm theo quy địn … à nhầm, quy định".
Vì nén cười mà cắn vào lưỡi … nói vấp, may là Uyên không chú ý, nếu không thì hỏng bét.
" Chúng ta tìm chỗ ngồi, đợi y tá gọi thì thăm Hy sau, nhé!".
Triệu Tử Anh dìu Lý Uyên đến ngồi ở gần lỗi thoát hiểm, nơi đó không quá đông người, có thể tịnh tâm lại.
Cô đứng đó đi đi lại lại, nỗi bất an hiện rõ trên gương mặt.
Triệu Tử Anh thì ngồi ở một góc, ba phía là đều là tưởng, trước mặt là cô gái bất an chẳng chịu đứng yên một chỗ, nhưng cô ấy không quan tâm mà chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại rồi gõ phím.
- Có phải làm thế này hơi quá đáng?
Đối phương nhanh chóng trả lời.
- Quá đáng giá.
“…”.
Khoảng 2 tiếng sau vẫn chưa được thấy ai thông báo, Lý Uyên sốt ruột:
" Chị, đợi lâu vậy rồi sao vẫn chưa được vào thăm vậy?".
" Em đừng gấp, chắc là sắp rồi".
Triệu Tử Anh trấn an, sau đó nhẹ nhàng nép vào một góc rồi lén nhắn tin.
- Sao vẫn chưa được vào thăm?!
Đối phương nhắn.
- Quên.
“…”.
Rất nhanh, tiếng của một nữ y tá từ trong loa vang lên:
" Mời người nhà của bệnh nhân phòng 801 vào thăm bệnh".
Lý Uyên chỉ đợi có thế, nhanh chóng chạy đi.
Trong phòng bệnh, người đàn ông nằm trên giường, phần trán được băng bó kỹ lưỡng, cô gái đi vào ngồi bên cạnh.
Bình thường hắn luôn nói không ngừng, lần nào bên cạnh cũng hỏi cô những câu không đâu, bây giờ lại an tĩnh thế này, cô vừa cảm thấy không quen, vừa xót xa.
Hắn nằm ở đây là do Dương Quân Quân làm, nhưng cũng gián tiếp là vì cô.
Dù là áy náy hay đau lòng thì đều là sự thật.
Lý Uyên nắm lấy bàn tay to của hắn, không nói gì, chỉ ngồi yên nhìn hắn bằng gương mặt lo lắng.
Nước mắt của cô lúc này chảy xuống, như mưa.
" Bác sĩ nói không đáng ngại, em đừng quá lo" - Triệu tử Anh an ủi.
Lý Uyên hít hít vài cái, nghẹn ngào:
" Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, em không thể bình thường được".