“ Ai da, sao em còn chưa chuẩn bị đi? Nơi tổ chức phải mất nửa tiếng mới đến nơi đấy”.
Lý Uyên chớp chớp mắt rồi nói:
“ Em biết rồi”.
“ Để chị bồng nhóc con, em đi chuẩn bị đi”.
Vậy là đứa bé được chuyển sang cho Triệu Tử Anh, cái má phúng phính đó nhìn vào thật sự muốn cắn nha~
“ Bé cưng nhà ai mà xinh thế này? Có muốn cô ẵm đi chơi không nào?”.1
“ Pa pa …”.
“ Ngoan quá đi~”.
………..
Lý Uyên thay chiếc váy tím vừa mới mua, có chút ngỡ ngàng khi thấy trên giường ngủ chất cả núi đồ, đều là nhãn hiệu lúc nãy đến chọn váy.
Gì đây? Sao những thứ này lại nằm trong phòng của cô?
Kết quả là, sau khi thay váy xong, cô đem theo cái núi đó đi xuống dưới nhà.
Tiểu Dĩ nhìn thấy cái núi che lấp cô, ban đầu hốt hoảng suýt thét lên, chốc sau bình tĩnh lại liền chạy đến giúp cô đem xuống.
Hắn đang ngồi ở sofa, chỉnh sửa caravat lần thứ N … bộ dạng vui vẻ.
Cho đến khi nhìn thấy cô đem đống đồ hắn sai người bỏ vào phòng thì gương mặt tối lại.
Hết vui.1
Lý Uyên nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, sợ hắn nghĩ cô phung phí, nên liền nhanh chóng nói:
“ Đống đồ này có vẻ như người làm đem nhầm vào phòng tôi”.
Triệu Thần Hy cạn lời.
Người làm nào não phẳng đến mức đem vào nhầm phòng được chứ?
Không phải hắn bảo đem vào thì sao cái đống váy áo đó xuất hiện trong phòng cô được?
Hắn mất hứng, hậm hực đi ra ngoài xe rồi nói vọng lại:
“ Chị tôi bảo mua rồi đem vào phòng cô, mỗi ngày mặc một bộ để che đi sự nghèo hèn”.
“…….”.
Con mịa nó, hắn bị điên à?
Cô có làm gì chọc giận hắn đâu mà sao cứ chĩa mũi giáo vào người cô thế?
“ Lên xe, sắp trễ giờ rồi” - Triệu thiếu mở cửa xe, thái độ khó chịu nhìn Lý Uyên đang nén giận.
Cô nhìn cái chậu hoa cổ cao 1m6 ở gần mình, thoáng chốc thở dài.
Không phải vì cô không muốn dùng nó ném bể đầu Triệu Thần Hy.
Mà là vì nó quá to, lại làm bằng sứ nên rất nặng, cô không có siêu năng lực nên không thể nào khiên nó qua đầu rồi ném đi như trong các bộ phim viễn tưởng.
Vậy nên … đành thôi vậy.
Lên xe, cô gái ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông bên cạnh chẳng nói lời nào.
Mike lái xe mà căng thẳng đến mức bụng dạ nhộn nhạo lên, mong là cơn đau dạ dày vừa mới tị khỏi sẽ không tái phát.
********
Honw nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước một nhà hàng cao cấp.
Triệu Thần Hy bước xuống xe, trước đó hắn nhỏ mọn mà nói với Lý Uyên:
“ Ngồi yên để tôi mở cửa xe, hiện giờ đang đóng vai cặp đôi hạnh phúc. Nhớ đấy, diễn cho đạt vào”.
Cô ở nhà họ Lý, diễn hơn 20 năm ròng, dù bị bức ép nhưng vẫn cố tỏ ra bản thân rất ổn.
Nhưng sao khi nghe thấy hắn ra lệnh, đột nhiên không muốn nghe theo nữa.
Lúc đầu đáng lý không nên đến nơi này mới phải.
Nhưng không còn đường nào để lui nữa rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Triệu thiếu mở cửa xe, Lý Uyên hít sâu, lấy lại tinh thần.
Cửa xe mở, người đàn ông vốn dĩ đang cau có đột nhiên thất thần.
Gương mặt cô tươi cười rạng rỡ, ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn thẳng vào hắn.
Triệu Thần Hy ngây người.
Sớm đã thấy cô đối với chị mình cười đùa vui vẻ, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động nở nụ cười tươi với hắn.
Tuy biết đây chỉ là diễn, nhưng cũng đủ khiến cho Triệu Thần Hy điêu đứng.
Lý Uyên khoác tay lên cánh tay hắn, khoảng cách giữa họ thu hẹp dần.
Trong lòng Triệu Thần Hy cũng không còn tức giận chuyện nhảm nhí khi nãy nữa.
Hắn đưa tay lên vén sợi tóc mai đang rũ xuống gương mặt của cô.
Lý Uyên sững sốt, nhưng cô không dám trưng ra cái vẻ mặt chán ghét đó, chỉ nép vào người hắn rồi mỉm cười, sau đó mở miệng nói bằng một giọng nói khó chịu khác hẳn với vẻ mặt vui vẻ kia:
“ Anh làm cái gì vậy, sờ vào mặt tôi làm gì?”.
Triệu Thần Hy tích cực hơn, vuốt dọc theo cái má mịm màng.
Lý Uyên nắm chặt tay hắn, người ngoài nhìn vào có vẻ như cô đang thể hiện tình cảm, nhưng chỉ có hai người họ mới biết cô nổi điên đến mức độ nào.
Cô cắn răng mà thì thầm:
“ Dừng cái trò này lại đi”.