Hạ Liên Tâm càu nhàu vì con cái bám dính còn có thể cho qua, đằn này lão chồng cũng thế.
Còn về Kiều Uyển Nhi, chồng cô luôn rất cưng chiều cho nên chẳng có việc gì.
Về phần Lý Uyên, nhớ đến gương mặt hệt cún con của hắn khi cô ra khỏi nhà, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu.1
Tuy có chút thú vị nhưng không có nghĩa là những hành động miệt thị, mỉa mai và ép buộc cô trong quá khứ của hắn sẽ được xoá bỏ nha.1
Nghĩ đến là cảm thấy tức giận.
Sau khi xem xong họ cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng mà Lý Uyên đặt trước đó.
Thật ra là Triệu Thần Hy đã giúp cô đặt chỗ, lúc nãy ra khỏi nhà hắn liền nói với cô.
Trái với người biết cách giao tiếp và được mọi người vây quanh, cô chẳng có lấy một người bạn nào.
Nơi mà hắn đặt có không gian yên tĩnh và rất thoải mái, nhưng sắc mặt của Hạ tiểu thư lại chẳng vui vẻ chút nào.
Điện thoại đổ chuông liên tục, nhưng chẳng vì thế nào cô từ bỏ cuộc chơi, trực tiếp tắt nguồn.
Kiều Uyển Nhi nhìn Lý Uyên, có chút tò mò nên liền hỏi:
" Dạo này sắc mặt cô có vẻ tốt lên rất nhiều, lần trước gặp nhau... xanh xao lắm".
" Vậy sao? Có lẽ là vì chuyện gia đình giải quyết xong rồi nên chẳng có gì đáng bận tâm".
Kiều Uyển Nhi nhìn cô, sắc mặt không đổi mà lên tiếng:
" Là... nhà họ Lý hay là nhà họ Triệu?".
.................
Hơn 12 giờ đêm, cô trở về nhà.
Phòng khách vẫn còn sáng đèn, ở bộ ghế sofa cô nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông đang ngồi ở đó nhìn chăm chăm vào màn hình laptop. Đã khuya thế này hắn vẫn còn làm việc?
Nhưng bình thường không phải nên làm trong phòng để dễ tập trung sao?
Như cảm nhận được có người đang nhìn, Triệu Thần Hy ngẩn đầu lên, nhìn thấy cô, hắn bất giác nở nụ cười, tháo cái kính đang đeo xuống.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy hắn đeo kính nha, bộ dạng lúc bình thường vô cùng gian tà, nay lại đeo kính, tri thức thì chẳng thấy, chỉ thấy độ yêu nghiệt tăng lên đáng kể.
" Em về rồi à?".
" Ừm'' - Lý Uyên đáp cho có lệ, lúc đi ngang qua liền nhẹ nhàng đặt một cái hộp gì đó lên bàn.
Triệu Thần Hy nhìn cái hộp, rồi lại nhìn cô.
Lý Uyên không nhìn hắn, chậm rãi bước đi rồi nói:
" Súp bào ngư ở nhà hàng đó không tồi, nên tôi đặt một phần cho anh...".
Dù sao buổi đi chơi hôm nay vui đến thế cũng là nhờ hắn giúp, nếu không cô sẽ mãi ôm sự áy náy với Kiều Uyển Nhi.
Cô đứng ở cầu thang, ngập ngừng rồi cũng nhìn hắn rồi nói:
" Cảm ơn".
Nói xong liền chạy vội lên lầu.
Triệu Thần Hy có chút ngơ ngác, hắn làm việc này vì muốn cho cô vui, không ngờ sẽ được nhận quà đáp lễ cùng với câu cảm ơn từ cô.
Mở cái hộp ra, hơi nóng bên trong nghi ngút, dùng thử một chút.
Ấm áp quá...
Lý Uyên chạy về phòng, đóng cửa rồi vội vàng bước vào phòng tắm.
Có chút căng thẳng, tim đập rất nhanh, là vì lúc nãy chạy vội lên phòng nên mới như thế chăng?
Tắm xong, nằm trên giường.
Lúc nãy Kiều Uyển Nhi mở lời, sau này nếu rãnh rỗi thì có thể gặp mặt giống hôm nay, cùng nhau đi uống nước, xem phim...
Cảm giác được đi chơi cùng bạn bè thật sự rất vui.
______________
Sáng hôm sau, như thường lệ cô bước xuống nhà, nhưng lần này Lý Uyên thức dậy rất sớm.
Cô đi vào trong bếp chuẩn bị gì đó, đầu bếp đứng một bên, trên gương mặt hiện ra vài phần bất lực.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng lúc Triệu Tử Anh cùng với Triệu Thần Hy ngồi ở bàn ăn như mọi ngày, thì thức ăn đáng lý phải được dọn sẵn ra nay lại không thấy đâu.
Kỳ quái, chẳng lẽ đầu bếp không khoẻ?
Nếu không khoẻ thì đã thông báo rồi...
Loảng xoảng!
Trong bếp phát ra tiếng động lạ, người ngồi bên ngoài không nhịn được liền vào bên trong xem thử.
Chỉ thấy... cả một chiến trường khốc liệt.
Lý Uyên đứng đó, người đeo tạp dề, gương mặt lấm lem, đối diện cô chính là đầu bếp có tuổi, đang cầm cái chảo thủng một lỗ to ở đáy, thở dài nhìn cô rồi lên tiếng:. KHÔ𝐍G QUẢ𝐍G CÁO, đọc 𝒕ruyệ𝘯 𝒕ại — 𝐓rUm𝒕r uyệ𝘯﹒𝖵𝘯 —
" Thiếu phu nhân... cô không có thiên phú trong lĩnh vực nấu ăn đâu".
".............".
Chấp nhận sự thật, cô dọn dẹp mớ hỗn độn do bản thân làm ra trong sự can ngăn của mọi người rồi chán nản đi ra bên ngoài.