“ Hôm nay mong mọi người hãy thật thoải mái nhé. Triệu thiếu có việc nên về trước, còn mọi người nếu ai như vậy thì phạt mười ly sau đó mới được rời đi nha”.
“ Hahahahahaha …..”.
Triệu Tử Anh đứng ở một góc xa, nhìn thấy em trai đang kéo Lý Uyên đi, dù có muốn hỏi thì cũng không thể trực tiếp thét lên, chỉ đành lắc đầu.
Cô ra ngoài ban công, ấn ấn dãy số rồi áp lên tai.
Ánh mắt liếc sơ qua, nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi dưới đất, cũng không thèm để vào mắt, chú tâm vào đầu dây bên kia, cho đến khi đối phương nghe máy.
Triệu Tử Anh chống hông, bộ dạng chán chường ngại phiền phức hỏi:
“ Em rốt cuộc đang muốn làm cái gì thế?”.
Chẳng biết đối phương đang trả lời điều gì, cô bất nhẫn mà nói:
“ Chị dẫn vợ em đến vì muốn con bé trực tiếp xem chuyện hay, em thì hay rồi, chỉ vừa mới đến chưa bao lâu liền đưa người đi. Triệu Thần Hy, em bị bệnh à?”.
Triệu Tử Anh nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Mike đứng bơ vơ, cô trố mắt:
“ Em có bệnh thật rồi …”.
Chiếc xe sang trọng chạy băng bằng trên đường cao tốc, chỉ thấy người đàn ông một tay lái xe, tay còn lại nới lỏng caravat, cam chịu cái âm thanh với tần số cao từ chiếc điện thoại được mở loa ngoài:
“ EM LẤY XE RỒI THÌ CHỊ THẾ NÀO HẢ?!!!!!!!!!”.
Triệu Thần Hy dửng dưng đáp:
“ Em biết chị có cách mà, em về trước, đang lái xe, nói chuyện không tập trung được. Vậy nhé”.
“ Này … cái …”.
Cụp.
Beep beep beep.
Triệu Tử Anh nhìn điện thoại trở về màn hình chính, bực dọc lẩm nhẩm:
“ Cái thằng này”.
Trở về nhà, người đàn ông đỗ xe ở trước sãnh lớn rồi nắm tay kéo cô lên phòng.
Vẫn là màu sắc u tối đó, vẫn là căn phòng yên tĩnh đó. Lý Uyên ngồi trên giường, hắn đi vào phòng tắm, cô nghe thấy âm thanh nước chảy phát ra từ bên trong.
Chỉ một lát sau, hắn đã bước ra với cái khăn trong tay, ngồi bên cạnh cô, dứt khoát áp cái khăn lên.
Một bên má nóng rát, cảm thấy được sự mát lạnh.
Lý Uyên chớp chớp mắt nhìn hắn, căn phòng vẫn chưa được mở đèn, chỉ có ánh sáng của mặt trăng cùng với ánh đèn lập loè chưa được tắt ở bên ngoài ban công. Thân hình hắn to lớn, không thấy được biểu cảm trên gương mặt.
Cô gá ngồi yên ở đó, cố gắng quan sát, chỉ nghe thấy hắn thở dài, giọng nói có chút oán trách:
“ Sao em lại đứng yên chịu cái tát đó chứ?”.
Dù cái giọng điệu rõ là tức giận, nhưng động tác vẫn hết sức nhẹ nhàng, khiến cho trong lòng cô dâng lên một cỗ máy ấm áp khó tả.
Nhưng cô vẫn nói cho ra lẽ:
“ Anh nói chuyện ngộ nghĩnh thật, tôi đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy anh đang đứng ở cửa ra vào cứ như yêu ma quỷ quái vậy, chẳng có tiếng động gì. Chính vì bận nhìn anh nên mới lơ đễnh không né kịp đấy”.
Người đàn ông ngừng động tác, rướm người đến gần cô. Lý Uyên có chút kinh ngạc, nghiêng về sau đôi chút, còn chưa kịp mở miệng mắng người thì đã nghe thấy hắn nói:
“ Nếu muốn thì bây giờ em có thể nhìn” - Giọng điệu vô cùng vui vẻ.
“………..”.
Hình như suy nghĩ của cô và hắn không giống nhau.
Điên à? Tên này? Cô nhìn hắn làm gì?
Triệu Thần Hy chườm khăn lạnh đến khi má cô đỡ sưng, hắn đứng lên, xoa xoa đầu cô như một đứa trẻ rồi bảo:
“ Em ngủ đi”.
“………” - Hắn đang dỗ dành cô có đúng không?
Triệu Thần Hy đi vào phòng tắm, đặt cái khăn sang một bên, nhìn vào trong gơng để lộ ra gương mặt lạnh.
Dương Quân Quân kéo vợ hắn đến chỗ không người rồi buông lời trách mắng, thậm chí còn không ngại động chân động tay.
Việc này là do thói quen?
Rốt cuộc cô đã phải chịu đựng những gì?
Hắn đi ra bên ngoài, nhưng cô gái ngồi trên giường sớm đã không còn ở đó nữa.
Hắn thở dài, ý hắn muốn cô ngủ ở đây, chắc cô lại nghĩ hắn đuổi cô về phòng rồi rời đi mất.
Đúng thực Lý Uyên có suy nghĩ như thế, cô rời đi, nhưng không vội về phòng mà đến phòng của Lạc Lạc để thăm con bé.
Tiểu Dĩ đang ở đó pha sữa.
Nhìn bé gái xinh xắn đang nằm trên giường, Lý Uyên đi đến rồi ngắm nhìn.
Bất cứ bà mẹ nào cũng muốn cưng nựng khi thấy con mình đang ngủ, nhưng vì sợ phá hỏng giấc ngủ của con nên cô chỉ đứng đó nhìn.