Tự mình cắn mình, vậy mà hắn cũng nói cho được?
" Em không sao chứ?".
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu làm cho tai cô có chút ngứa ngáy, Lý Uyên ngẩn lên xem liền nhìn thấy người đàn ông nào đó đang đứng cách mình một khoảng vô cùng gần.
Cô vội vàng đứng lên, trân trân nhìn hắn rồi luống ca luống cuống bỏ đi.
"......." - Triệu Thần Hy biết sẽ có kết quả thế này nên không hề giữ cô lại, chỉ có điều... vừa xoay đi thì cô nhanh chóng quay trở lại, bằng một giọng nói không thể phát cáu hơn, chất vấn:
" Tự làm... có ai giải thích mà nói với người ta tự mình cắn mình hay không? Hơn nữa vết cắn lại ở trên cổ, anh nói như vậy thì có ai tin được không?".
"..........".
Vì quá nóng máu với những câu mà hắn nói, Lý Uyên chống tay vào hông, bộ dạng vô cùng thô lỗ:
" Còn nữa... sao anh không giấu cái vết đó đi, để lộ thế kia là có ý gì?".
"........".
Triệu Thần Hy lặng người, hắn nhìn áo cổ lọ bản thân đang mặc, rồi lại nhìn cô, khẽ nói:
" Em nhìn xem... anh đã cố gắng che đi rồi, nhưng sao che được cơ chứ? Em cắn anh...".
Không phải hắn không muốn che đi mà là do cô cắn hắn ở cái nơi có muốn che cũng không được.
Vết cắn trên cổ gần với xương hàm.
Lý Uyên có chút lúng túng nhưng vẫn cố mà nói:
" Anh không biết mặc kiểu áo khác để che đi à?".
Hắn nhìn cô, bất lực:
" Uyên... chẳng lẽ em muốn anh mặc áo mưa thì mới vừa lòng?".
"............".
Cái vết cắn thế này chỉ có trùm kín người thì may ra người khác mới không nhìn thấy, nhưng lúc đó có khi người ta sẽ nghĩ hắn bị điên.
Lý Uyên lại thêm lần nữa không thể cãi lại, nhưng vẫn ngang ngạnh mà nói:
" Vậy thì sao anh không dùng cao dán che đi?".
" Tý nữa anh sẽ che".
"..........".
Bị người ta nhìn thấy cả rồi, lúc nãy không che, bây giờ che đi mới thực sự khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái.
Cô cắn môi, thở dài rồi đẩy hắn ra, bất mãn lên tiếng:
" Khi cần thì không làm, tý nữa anh mới làm thì có tác dụng gì? Phiền quá, tránh ra đi".
Sau khi đẩy hắn ra, cô xoa xoa trán rồi đi mất.
Triệu thiếu đứng đó, thở dài.
Đương nhiên là dùng cao dán sẽ dễ xử lý hơn khi chị hai hỏi, nhưng hắn cố ý mặc áo cổ lọ, để lộ ra dấu răng mà cô cắn.
Tuy có chút tâm cơ, nhưng...
Nhìn gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô, còn đáng yêu hơn cái bộ dạng loay hoay dưới bếp xử lý cả con gà nướng hôm qua.
Đúng là cưng quá đi~
***********
Lý Uyên về phòng, đóng cửa.
Cô ngồi ở bàn làm việc xem lại tài liệu mà hắn đưa cho.
Nếu công bố những chuyện này thì nhà họ Lý nay đã không còn chỗ đứng sẽ ngày càng lụng bại, đây cũng là cái giá mà bọn họ phải trả.
Về phần Lý Thiên Thiên... anh ta giúp cô nhiều như vậy, còn để con cô có cha, tất nhiên Lý Uyên sẽ đối đáp thật tử tế.
Không phải anh ta dùng quyền lực để ép con gái người ta ở bên cạnh hay sao? Bây giờ nhà họ Lý suy sụp, cô thực sự muốn xem thử anh ta làm cách nào để thực hiện điều đó.
Lý Uyên không nghĩ bản thân làm như vậy là ác độc, người ác độc ở đây là đám người họ Lý mới đúng.
Riêng Lý Thiên Thiên, không giữ chữ tín thì thôi đi, còn giam cầm người khác, dùng cường quyền áp bức một cô gái không có ai che chở chống lưng, Lý Uyên lúc còn ở nhà họ Lý đã cảm thấy cô gái kia thực sự đáng thương. Vì bản thân cần tiền nên phải hạ mình trở thành món đồ chơi của anh ta.
Lúc đó thân mình cô còn lo chưa xong, sao có thể cứu cô ấy thoát khỏi nơi đó?
Nhưng bây giờ thì khác.
Cô không tốt bụng giúp đỡ hết sức, vì cô và cô ấy không thân thiết. Nhưng ít nhất cô sẽ thả một sợi dây, để cho cô ấy nắm vào.
Lý Uyên đặt sấp tài liệu lên bàn, đứng lên dũi người rồi nhàn nhã lên tiếng:
" Đi mua dây thôi~".
*********
Trong phòng khách đã cho người làm rời đi, người đàn ông ngồi ở sofa uống trà đưa ánh mắt nghi hoặc về phía cô gái đối diện:
" Bắt cóc?".
Lý Uyên ngồi đó gật đầu:
" Bắt cóc thì hơi quá, nói chính xác hơn là cứu người".
Nhìn Triệu Thần Hy, Lý Uyên có chút nhàn hạ ăn bánh ngọt, hắn chính là chủ tiệm bán dây mà cô nói.