Lúc này, cô gái mới ngẩn đầu lên nhìn xem là ai đang gọi mình, hoàn toàn bị cắt đứt suy nghĩ.
Khi cô nhìn lên chỉ thấy đối phương lao đến khoác tay mình, cử chỉ thân thiết khiến cho Lý Uyên có chút không vui.
Dương Quân Quân cười tươi:
“ Con bé này, lấy chồng liền không về nhà thăm cha mẹ gì cả, có biết cha và mẹ nhớ con lắm không?”.
Lý Uyên không nói gì, không phải vì cô vẫn còn là cô gái không có chỗ nói, mà đơn giản là vì cô muốn xem thử bà ta định giở trò gì.
“ Mẹ có rất nhiều việc muốn nói với con, đã rất lâu rồi không cùng nhau tâm sự”.
Bà ta đưa cô đến ban công khuất bóng người, quan sát kỹ lưỡng xung quanh không có ai, liền trở mặt.
Chỉ tay vào gương mặt đang dửng dưng của cô rồi nói:
“ Chuyện hợp tác với công ty nhà họ Triệu đến bây giờ vẫn chẳng có tiến triển gì, trèo lên cành cao liền quên nguồn gốc có đúng không?!!!”.
Nhìn bà ta cau có, cô dửng dưng hệt như đang quan sát một vở hài kịch.
Dương Quân Quân dạo gần đây phải lo toang biết bao nhiêu là việc.
Tìm kiếm gia đình xứng tầm với con trai trưởng, còn phải giải quyết vấn đề mà con trai thứ gây ra, công ty của nhà họ cũng gặp vấn đề trong việc xoay vốn.
Lý Thiên Thiên lo liệu hợp đồng bên phía nhà họ Lục hoàn toàn ổn thoả, chỉ có điều vì trước đó Lý Uyên làm quá tốt, anh ta nhất thời không thể so bì được.
Dương Quân Quân muốn mau chóng đuổi Chu Tiểu Mai đi, nhưng anh ta hoàn toàn không để việc đó diễn ra, làm bà ta đau đầu vô cùng.
Lý Uyên nhìn xa xăm dòng xe chạy náo nhiệt dưới khách sạn, trầm ổn mà nói:
“ Tôi là con riêng của cha, nguồn gốc này tôi nhớ rất rõ, không cần phải nhắc nhở đâu, mẹ à~”.
“ Mày câm cái miệng, có biết nơi này là nơi nào không mà dám nói như thế hả?!” - Bà ta tuy tức giận nhưng vẫn sợ có người nghe thấy, cắn răng nghiến lợi cố gằn giọng.
Còn không quên ngó nghiêng xem thử có ai trông thấy hay không.
“ Đây là khách sạn, tôi biết nha” - Lý Uyên cố tình không hiểu ý tứ trong câu nói của bà ta, thản nhiên mà đáp.
Không ngờ chỉ mới mấy tháng không gặp nhau, con người giả từ bi, luôn mang bộ mặt thánh hiền đối xử dịu dàng với cô nay đã lộ nguyên hình.
Lúc trước chỉ cần nhìn thấy cô, dù có người hay không, bà ta vẫn luôn thể hiện dáng vẻ của một người mẹ hiền từ, bây giờ thì nhân lúc không có người, doạ dẫm cô.
Lý Uyên cô dễ bị ức hiếp lắm hay sao?
Vì ở nhà họ Lý suốt 22 năm, vì luôn khép nép cúi đầu nghe theo mọi yêu cầu cho nên bà ta quên mất cô là loại người thế nào rồi à?
Bị chèn ép suốt hơn 20 năm, có thể sẽ dần nghe theo. Nhưng đó là những người yếu đuối, Lý Uyên cô không như thế.
Chỉ cần có cơ hội đứng ở trên bọn họ dù chỉ là một milimet, cô cũng sẽ dùng cách cư xử của kẻ mạnh mà đối đãi với những kẻ đã bắt nạt cô.
Dương Quân Quân hoàn toàn bị cô chọc cho tức điên, lao đến như một cơn gió độc, giơ tay lên định tác động vật lý lên người cô.
Nhưng Lý Uyên dễ gì để bà ta tổn hại đến mình? Cô giơ tay, chuẩn xác nắm lấy tay của bà ta, ngưng cái hành động thô lỗ đó.
Gương mặt cô vẫn lạnh tanh, nhưng môi lại cong lên, toát lên một nụ cười đầy khí chất lẫn châm chọc:
“ Nếu con nói không đúng thì mẹ răn dạy là được, đánh con chỉ làm danh tiếng của mẹ sụt giảm chứ chẳng có lợi ích gì đâu”.
Dứt câu, cô mạnh mẽ vụt tay khiến cho đối phương loạng choạng suýt ngã nhào xuống đất.
Dẫu thế, nhưng bộ dạng vẫn rất điềm nhiên mà nói ra câu xót thương không thể giả hơn:
“ Ấy da, con dạo này được nhà họ Triệu bồi bổ quá mức quy định, nên có hơi khoẻ. Có làm cho mẹ bị thương hum~”.
“ Mày …”.
Cái giọng điệu sặc mùi trà xanh đó, không ngờ áp dụng lên nữ giới, dùng chọc điên người mình ghét cũng hiệu quả đấy chứ?
Dương Quân Quân xoa xoa cổ tay bị hằn đỏ, Lý Uyên nhàn hạ giơ tay xem bộ móng tay xinh xắn mới làm lúc trưa, chẳng hề để tâm đến người trước mắt.
Đang lúc cô ngẩn đầu hả hê, muốn nói điều gì đó thì liền nhìn thấy ở phía cửa đi ra ngoài ban công có một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó quan sát.1