Không phải là in, là ngấu nghiến mới đúng.
Cánh môi bị mút đến ê ẩm, Lý Uyên vùng vẫy, cố xoay mặt đi nơi khác tránh nụ hôn thô lỗ đó, nhưng hắn đã chế trụ sau gáy, dù có muốn thì cô cũng không thể làm được gì.
Bàn tay nhỏ bé đẩy mạnh vòng ngực của người đàn ông, nhưng hắn hệt như một tảng đá to. Cô đổi chiến thuật, nắm lấy mép áo bên hông hắn, giật mạnh, rồi vòng tay lên cổ hắn, kéo ra.
Người đàn ông buông đôi môi ngọt ngào, rướm người cắn lấy một bên tai mát lạnh rồi xấu xa nói:
“ Em gấp gáp cởi đồ tôi ra như thế làm gì? Đêm còn dài mà, thong thả chậm rãi thôi”.
“ Tên khốn kiếp, anh đừng có chạm vào ưm …”.
Hắn lại lần nữa ngăn chặn không cho cô được lên tiếng, luồng lưỡi vào bên trong cuốn lấy chieesc lưỡi của cô, muốn Lý Uyên phải cùng hắn trầm luân.
Cô đánh thùm thụp vào ngực hắn, phản kháng nhưng điều đó chỉ là vô nghĩa. Chỉ một milimet hắn cũng không suy suyển.
Coo gái đáng thương chỉ có thể phát ra âm thanh “ưm ưm” khoong bằng lòng.
Vị ngọt của cô, hắn nếm mãi mà không chán. Hệt như chất gây nghiện, chỉ vừa chạm vào, mềm mại như thạch.
Dù có là cả đời, thì cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Triệu Thần Hy lướt xuống chiếc cổ mảnh khảnh, tạo ở dó một ấn ký màu đỏ chói mắt.
Lý Uyên rùng mình, cô chỉ có thể gằn giọng mà đe doạ:
“ Nếu anh còn cần mặt mũi thì mau buông ra, không thì tôi thét lên đấy”.
“ Có cần tôi giúp em gọi người đến không?”.
Hắn cười châm chọc, lúc nãy trước khi lên đây tìm cô thì hắn đã ra lệnh cho tất cả mọi người không được bước đến gần phòng cô dù là nửa bước.
Hơn nữa, bây giờ cũng đã khuya, ai ai cũng đều ngủ để sáng mai dậy sớm làm việc.
Triệu Thần Hy vốn không định sẽ buông tha cho cô đêm nay.
Hắn không kiêng nể gì mà lột sạch sẽ chiếc váy tím trên người cô xuống, Lý Uyên hít thở không thông, cô nắm lấy tay người đàn ông, muốn ngăn cản hắn làm chuyện càn quấy. Nhưng dù có làm thì cũng như không làm.
Chiếc váy xinh đẹp bị hắn cởi bỏ, ném xuống giường.
Da thịt trắng noãn, đường cong tuyệt đẹp hiện ra.
Trong căn phòng tối không nhìn thấy rõ ràng, càng khiến cho tình huống càng trở nên kí.ch th.ích.
Lý Uyên muốn che chắn cơ thể, nhưng hắn hoàn toàn không để cô đạt được mong muốn, túm lấy hai tay rồi ghì lên trên đỉnh đầu.
Cô gái nhỏ thở hổn hển, bầu ngực đầy đặn phập phồng lên xuống.
Ánh mắt người đàn ông như có lửa, cô có thể nghe thấy hơi thở nóng rực và tiếng thở dốc của hắn.
Triệu Thần Hy nuốt nước bọt, bàn tay nhanh chóng đặt lên nơi tròn trịa đó, bóp mạnh không thương tiếc.
“ Ưm, không … anh đừng …” - Lý Uyên lo muốn khóc.
Lần đầu tiên tuy đáng sợ, nhưng ít nhất cũng uống ngà ngà say, hơn nữa lần đó cô tự nguyện.
Còn lần này, hắn như vậy là đang cườ.ng bạ.o cô.
“ Dù có là … vợ chồng … thì làm thế này nếu không có sự … cho … phép của đối phương, cũng là hành vi trái pháp luật, anh mau thả tôi ra!”.
Triệu Thần Hy nghe thấy, càng hôn mạnh bạo hơn, hắn không dong dài giải thích mà nói thẳng:
“ Dù có làm gì thì cũng vậy thôi, em đừng tốn công vô ích”.
“ Ư, không …”.
Người đàn ông chôn đầu vào vùng đồi núi to tròn nào đó, hắn không ngừng cắn rồi mút lấy, đỉnh tròn đỏ dựng đứng, hắn không khách khí cho vào miệng, hệt như một đứa bé, ngấu nghiến không chịu buông tha.
“ Triệu Thần Hy, anh khốn kiếp. Chẳng phải đã nói tôi đừng có đến gần hay sao? Tôi đã làm theo lời anh rồi, anh còn muốn gì nữa chứ?!!!”.
Lý Uyên bộc phát mọi uất ức trong lòng.
Song, vẫn cố nén lại, không cho nước mắt rơi xuống.
Hắn ngẩng mặt lên, không có bất kỳ hành động nào, không khí đột nhiên yên tĩnh.
Triệu Thần Hy đưa tay vuốt ve một bên má của cô gái dưới thân, Lý Uyên vùng vẫy, xoay đi nơi khác né tránh cái động chạm từ hắn.
“ ……..”.
Người đàn ông chẳng nói gì, trên chiếc giường rộng lớn đó, họ quấn lấy nhau, nhưng trang phục của hắn lại chỉnh tề, hoàn toàn khác một trời một vực so với Lý Uyên đang nằm bên dưới.
Hắn chẳng biết phải nói gì, chỉ biết rằng, giây phút này hoàn toàn không muốn để cho cô trốn thoát.
Hắn cúi xuống, in lên môi cô nụ hôn, nhưng lần này không còn thô bạo như trước nữa.