Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khuôn viên của học viện quý tộc đèn đóm sáng rực cho dù lúc này đã quá nửa đêm nhưng vẫn sáng trưng như ban ngày. Đồ vật bên trong học viện vô cùng xa hoa, một cành cây một cọng cỏ nhìn qua đều vô cùng đẹp mắt, làm cho Diệp Vi Ny xuất thân từ tầng lớp đáy xã hội cảm thấy vô cùng mới mẻ, tò mò nhìn ngó xung quanh. Bỗng nhiên một âm thanh chói tai vang lên:

- Ôi, con gái bảo bối của công tước đại nhân Lăng tướng quân, Lăng gia tiểu công chúa, người lại đến nữa à? Sao vậy, về nhà tìm người giúp đỡ để đòi lại thể diện sao? Nhưng mà, người ngươi dẫn đến nhìn qua cũng thật là xinh đẹp. Chẳng qua, xinh đẹp có thể làm gì được đây? Nhìn bộ mặt ngơ ngơ ngác ngác kìa! Chậc chậc, từ khi nào mà nông dân cũng có thể vào học viện quý tộc vậy kìa? Có khi phải gọi Tam ca thực lực hùng mạnh của ngươi tới mới được đó! Ha ha ha…

Trên thực tế, Lăng gia vẫn thường bị đám quý tộc xa lánh. Quý tộc đa phần đều coi trọng lịch sử lâu đời. Lịch sử gia tộc càng lâu đời thì địa vị cao cao tại thượng càng mạnh mẽ. Còn như Lăng gia, thời gian kể từ khi trở thành quý tộc chưa đến hai chục năm nên thường bị khinh thường. Hơn nữa, con đường trở thành quý tộc của Lăng Khiếu Thiên có thể xem như một bước lên mây. Điều này là cho các tiểu gia tộc lịch sử lâu đời hâm mộ và ghen tị, với phần ghen tị nhiều hơn!

Giống như Ô Lan gia tộc, từ khi Lam Nguyệt đế quốc dựng nước đến nay đã là gia tộc quý tộc, tự nhiên không để Lăng gia vào trong mắt. Cái chức công tước kia không phải tự nhiên mà có. Cũng phải dựa vào quân công cùng vài nguyên nhân đặc biệt mới đạt được, hơn nữa còn là kế thừa trực hệ giảm dần!

Đây mới chính là nguyên nhân căn bản tại sao không ít đệ tử quý tộc có gan xem thường Lăng gia, dám ra mặt châm chọc Lăng Tiêu!

Đúng vậy, tước vị của tướng quân Lăng Khiếu Thiên là công tước. Nhưng tới đời Lăng Tiêu, bất kể ai kế thừa, chỉ có thể là hầu tước, xuống một đời nữa, chỉ có thể là bá tước… Nói cách khác, ba đời sau của Lăng gia nếu không có nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Lăng Khiếu Thiên xuất hiện, chỉ là một quý tộc bậc trung! Sau nữa càng không đáng nói đến. Cuối cùng biến thành nam tước, tuy cũng không đến mức mất đi tước vị quý tộc, nhưng cũng chỉ có thể mơ về thời huy hoàng đã xa của tổ tiên. Đến lúc đó, ngay cả tư cách ở trong phủ đệ hiện tại cũng không có.

Còn như Ô Lan gia tộc có đất được phong của mình. Tước vị công tước của gia tộc được kéo dài mấy đời, mới được cho là gia đình quyền lực siêu cấp chân chính! Thậm chí nếu phát sinh chiến tranh, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải mượn tư binh của Ô Lan gia tộc!

Cho nên, Ô Lan gia tộc làm cho cho thái tử điện hạ chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau! Đối với Ô Lan gia tộc mà nói, chỉ cần có thể không ngừng củng cố địa vị gia tộc, cho dù hiện tại phải làm chó săn cho thái tử điện hạ nào có hề chi? Dù sao người cầm quyền chân chính của một quốc gia, quý tộc mạnh nhất chính là quốc vương bệ hạ. Các quý tộc khác đều chỉ là con chó trung thành của quốc vương bệ hạ! Thậm chí rất nhiều quý tộc còn hận không có cơ hội thể hiện mình là con chó trung thành với quốc vương bệ hạ!

Chỉ có như thế, mới có thể cam đoan gia tộc hưng thịnh dài lâu, không suy tàn.

Lịch sử chứng minh, những quý tộc có gan chống đối quốc vương bệ hạ, đa phần không có kết quả tốt.

Đương nhiên Diệp Vi Ny không biết tất cả những điều này. Nàng chỉ biết nàng là nữ nhân bên cạnh Lăng Tiêu. Mà bây giờ có người không chỉ sỉ nhục nàng, mà còn sỉ nhục Lăng gia, sỉ nhục tiểu muội của Lăng Tiêu, và càng sỉ nhục Lăng Tiêu! Đây là điều không thể tha thứ được. Nhiều năm len lỏi dưới đáy xã hội, kinh nghiệm nói với Diệp Vi Ny rằng, nếu đánh không lại địch nhân, mà nắm chắc mình có thể trốn thoát, thì cũng phải dạy cho đối phương một bài học, để chúng biết ta là người không dễ bị bắt nạt!

Còn nếu như địch nhân đánh không lại mình… Ha, quả thật là tốt quá, chỉ có một việc cần làm mà thôi. Đó là dạy cho bọn kia một bài học, đánh chúng, làm cho chúng sợ hãi, cảm thấy run rẩy, làm cho bọn họ nghĩ đến ngươi là phát run, từ nay về sau sẽ không ai dám trêu chọc ngươi nữa.

Diệp Vi Ny ở Học viện Đế quốc thường dùng biện pháp này. Hơn nữa nàng còn cho rằng mình đã tương đối kiềm chế rồi. Sau khi nàng cảnh cáo mấy tên quý tộc lẵng nhẵng đi theo làm phiền, bọn họ vẫn mặt dày mày dạn như ruồi bọ mò đến. Vậy cũng được, các ngươi cứ từ từ mà trêu ghẹo Y sư muội muội.

Đúng vậy. Tính bạo lực của Diệp Vi Ny nhanh chóng lẫy lừng ở Học viện Đế quốc, thậm chí còn lẫy lừng hơn mỹ danh của nàng.

Đã từng tiếp xúc qua tam giáo cửu lưu, Diệp Vi Ny chỉ cần liếc sơ qua cũng biết ả vừa lên tiếng kia không phải là chủ, vì thế, Diệp tử tiểu thư tao nhã tiêu sái đi tới, tủm tỉm cười nhìn thiếu nữ vừa nói chuyện kia. Ả chừng hai mươi, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, không khỏi thầm khen một tiếng thị nữ của đại gia tộc cũng rất xuất sắc! Trong lòng nàng chợt nhớ các tỷ muội, không biết có phải cũng vào một gia tộc như vậy? Có lẽ mình vẫn còn cơ hội gặp lại các nàng.

- Ngươi nói ta ngơ ngác phải không?
Diệp Vi Ny vẻ mặt tươi cười ôn hòa, tiến lại gần nữ tử vừa nói chuyện. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Cạnh đó có một có gái tuổi ngang ngừa Lăng Vận Nhi, cao thấp cũng không chênh mấy, chỉ là làn da thật đen đúa, quần áo trên người cực kì hoa mỹ, vừa nhìn đã biết ngay là trang phục quy được chế tạo bàng tay. Diệp Vi Ny cười lạnh: " Bề ngoài rạng rỡ, bên trong một phân tiền cũng không có! Người như vậy có đeo vàng đầy tay cũng chỉ là vô dụng thôi."

Diệp Vi Ny cũng biết mấy ả tiểu thư quý tộc này thường không mang theo tiền bên người. Các nàng cho rằng tiền sẽ làm bẩn khí chất cao quý của quý tộc.

Thị nữ kia vẻ mặt thách thức, ánh mắt khinh miệt đảo qua Diệp Vi Ny bỗng nhiên cười nói:
- Xem diện mạo của ngươi, nếu là một nha đầu bưng trà rót nước cho thiếu gia nhà ta cũng được đó.

- Bốp!!!

- A!
Ả thị nữ kia bụm mặt, năm dấu ngón tay đỏ tươi hằn lên trên mặt. Thị nữ thực lực Kiếm Sư bậc hai há hốc mồm nhìn Diệp Vi Ny đang cười tủm tỉm, môi run run:
- Ngươi, ngươi dám đánh ta? Ta nói cho ngươi biết, ta là thị nữ của phủ công tước đại nhân, tiểu nha đầu ngu dại quê mùa nhà ngươi, ta muốn đánh gãy răng ngươi, ta giết ngươi.
Nói xong liền rút một thanh đoản kiếm sắc bén, chỉ vào Diệp Vi Ny. Bị cơn giận làm mờ mắt, thị nữ này thậm chí không nghĩ tới, cô gái thập phần xinh đẹp nhưng không có chút khí chất quý tộc nào trước mặt này, có thể trong khi nàng đang mở to mắt chăm chú nhìn vẫn cho nàng một tát nhanh như chớp.

- Ngươi thì đáng là gì? Nô tỳ nhà công tước đại nhân? Phì.
Diệp Vi Ny thu lại nét tươi cười, mỉa mai nhìn thị nữ, châm chọc nói:
- Theo lẽ thường, có lẽ chó nhà công tước cao cấp hơn chó ngoài đường, không cần ăn *** đâu nhỉ?

Lăng Vận Nhi đứng bên cạnh phì cười, ôm bụng mà cười, chẳng có chút hình tượng nào cả, trong lòng cảm thấy thống khoái. Cảm thấy hôm nay dẫn theo nữ nhân này của ca ca là việc làm chính xác nhất trong năm của mình! Lúc đầu Lăng Vận Nhi cũng có chút lo lắng, dù sao nàng cũng không phải một cô gái quá hồ đồ. Giờ phút này, thấy biểu hiện của Diệp Vi Ny, Lăng Vận Nhi bỗng nhiên cảm thấy, bất kể là mình, hay là Hắc Thiên Nga Ô Lan Mẫn Mẫn, đều kém Diệp Vi Ny quá xa!

- Láo xược!
Vẻ mặt của Ô Lan Mẫn Mẫn lạnh lùng, nhìn Diệp Vi Ny:
- Ngươi là ai? Dám đánh thị nữ của ta! Ta nói cho ngươi biết, bình dân dám gây chuyện trong học viện quý tộc, quý tộc có quyền xử tử... A!

Bốp!

Lại một tiếng tát vang dội. Diệp Vi Ny nhíu đôi mi thanh tú, không kiên nhẫn nói:
- Ngươi thật là phiền quá đi. Ngươi dựa vào gì mà kiêu ngạo? Ngươi là quý tộc là hay sao? Được, vậy ta đánh ngươi đó, ngươi làm gì được ta? Cắn ta à?
Diệp Vi Ny sớm đã biết mâu thuẫn giữa Lăng gia và gia tộc Ô Lan là không thể hòa giải được, hơn nữa những lời lăng nhục Lăng Tiêu vừa rồi của những người này đã chạm vào cực hạn của Diệp Vi Ny rồi, đối với các cô bé không có thực lực mà miệng lại to này thì nàng không bao giờ nhân nhượng.

Ô Lan Mẫn Mẫn nhìn Diệp Vi Ny với vẻ không thể tin được, một lúc lâu sau mới òa lên khóc, từ nhỏ đến lớn, là một viên minh châu trong gia tộc Ô Lan, cho đến giờ nàng luôn được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có người dám đối đãi với nàng như thế. Đến bây giờ nàng mới cảm giác được là trên mặt nàng đau đớn, càng đau hơn chính là trong lòng nàng! Một cảm giác nhục nhã, khổ sở, quả thật so với bị giết còn khó chịu hơn.

- Giết ả cho ta!
Ô Lan Mẫn Mẫn chua ngoa gào lên:
- Mau. Mau giết ả cho ta!

- Hắc Thiên Nga, ngươi cũng có ngày hôm nay? Hừ, đánh ngươi thì đã sao? Ngươi tung tin đồn nhảm nên mới có ngày hôm nay!
Lăng Vận Nhi đứng bên cạnh, vui vẻ nhìn ba dấu tay đang chuyển thành màu đen trên mặt Ô Lan Mẫn Mẫn, nói:
- Diệp tử tỷ tỷ, giúp muội đánh mạnh vào! Tốt nhất là đánh nát cái miệng bọn họ luôn. Có bản lĩnh, các ngươi cứ tìm Lăng gia tính sổ, chúng ta sẽ tìm quốc vương bệ hạ đối chất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK