Đồng thời, Lý Võ Thông còn tiếp kiến Đại thống lĩnh Phan Ân của Phòng vệ quân. Thống lĩnh Phan Ân mặt đầy vẻ xấu hổ đến quỳ xuống trước mặt Lý Võ Thông, dập đầu dán sát trên mặt đất nhuộm đầy máu, nói giọng trầm thấp hơi nghẹn ngào:
- Tướng quân, Cổ Đồng làm phản là lỗi của thuộc hạ không làm tròn bổn phận, xin tướng quân trị tội!
Lý Võ Thông nhìn tên tâm phúc đã đi theo mình nhiều năm, vừa cởi mũ sắt xuống để lộ ra gương mặt anh tuấn, tự tay nâng Phan Ân dậy, ôn tồn nói:
- Phan Ân thống lĩnh, ngươi đâu có tội gì? Chuyện của Cổ Đồng ta đã biết rõ, hơn nữa, hắn đã chết rồi!
- Cái gì? hắn đã chết?
Phan Ân kinh ngạc nói:
- Hắn không chạy trốn?
- Trốn?
Lý Võ Thông nhếch mép lộ ra một tia châm chọc, thầm nghĩ: "Hắn theo ta mà lòng không như nhất, kẻ đã không có giá trị sao có thể để mặc cho chúng sống tiêu dao chứ?" Ngoài miệng lại nói:
- Ác nhân ắt có ác báo. Hắn đã bị người ta giết, bị chém thành hai nửa! Ha ha, hơn nữa... đêm nay tất cả người nhà của bọn phản loạn đó đều đã bị người thú giết hết rồi.
- Ồ!
Phan Ân cảm thấy có chút rét lạnh, răng đánh vào nhau lập cập. Bọn thủ hạ tâm phúc của Cổ Đồng cùng nhau làm phản có hơn một trăm người, người nhà của chúng có tới năm sáu trăm người, không ngờ nhiều người như vậy đều bị người thú giết sạch. Quả là tai bay vạ gió! Tuy nhiên, điều này không có quan hệ gì với hắn. Bất kể như thế nào, còn giữ lại được thị trấn Tạp Mai Long, tuy rằng có mất đi chút tài vật, nhưng bù lại cũng đã giết chết vô số người thú.
Lý Võ Thông lạnh nhạt nói:
- Phan thống lĩnh, sau này, việc quân vụ của thị trấn Tạp Mai Long này sẽ giao hết cho một mình ngươi nắm giữ. Nếu như ngươi phát hiện người nào có tài, nhiệt tình, có khả năng thì đề cử lên làm Phó thống lĩnh. Đến lúc đó báo cho ta một tiếng là được rồi.
- Đa tạ tướng quân, thuộc hạ tuân mệnh!
Phan Ân gắng chịu đựng nỗi kích động mạnh mẽ trong nội tâm. Nhị vương tử điện hạ rõ ràng là tặng cho hắn một mối ân tình lớn. Có lãnh đạo như thế, làm sao Phan Ân không dốc hết sức để phục vụ?
Liền sau đó, Lý Võ Thông tiếp kiến các giáo sư Học viện Đế quốc. Trong suy nghĩ của ông ta, những người này mới là mục tiêu thứ nhất mình cần lung lạc lôi kéo cho bằng được trong buổi tối nay! Bọn lính đánh thuê, kẻ mạo hiểm và các thanh niên nhiệt huyết trong thị trấn, ông ta cũng sẽ dành ưu đãi cho họ, bởi vì Lý Võ Thông cần thông qua miệng của bọn họ để tuyên truyền cho mình! Nhất là các kẻ mạo hiểm và lính đánh thuê này, bọn họ thường xuyên vào Nam ra Bắc, vì thế ông tin rằng không tới vài ngày, sự tình ngày hôm nay sẽ loan truyền khắp Đế quốc Lam Nguyệt: "Vào lúc thị trấn Tạp Mai Long lâm vào thời khắc nguy cấp nhất, Nam Phương Vương như từ trên trời giáng xuống, đuổi bọn người thú đi, gìn giữ được sự an toàn cho thị trấn Tạp Mai Long!"
Danh vọng... Ha ha. Lý Võ Thông rất nhã nhặn tiếp đãi các giáo sư của Học viện Đế quốc. Tất cả các học viên quý tộc đều nhìn thấy phong độ tao nhã, cao quý của Nhị vương tử điện hạ, đồng thời trên người lại có một khí thế kiên cường vương giả! Một con người như vậy, sao có thể không khiến người ta tôn kính chứ?
Đến ngay cả Isa cũng nhìn Lý Võ Thông với ánh mắt cuồng nhiệt. Tuy nhiên, nàng vẫn luôn quan tâm tới Lăng Tiêu nhiều hơn, nàng phát hiện dường như Lăng Tiêu cố ý tạo cho chính mình một bộ dáng thật khiêm tốn. Isa cho rằng Lăng Tiêu ca ca không thích cảnh ồn ào náo nhiệt ầm ỹ này. Tuy nhiên, nàng rất hãnh diện vì Lăng Tiêu! Về sau, ai còn dám nói Lăng Tiêu ca ca bất tài vô dụng? Huynh ấy có thể tham gia chiến đấu chống lại người thú! Huynh ấy là anh hùng!
Karin đã được đưa đi dưỡng thương, một trảo của tên người mèo kia đã cào nát lưng của Karin biến thành một mảng máu thịt lẫn lộn. Cũng may, đan dược của Isa có công hiệu thật tốt, sau khi được trị liệu kịp thời, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nàng cần phải nằm tịnh dưỡng rất lâu mới có thể bình phục. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lúc Nam Phương Vương đi thăm Karin, nàng kiên cường hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài, thậm chí Karin còn định gắng gượng ngồi dậy. Thấy ánh mắt của Lý Thiên Lạc hiện rõ vẻ lo lắng, Nam Phương Vương mỉm cười, trên mặt đầy vẻ hài lòng. Hiển nhiên, ông rất vừa lòng với nàng dâu tương lai này. Tuy nhiên, Lý Võ Thông cũng không thể hiện chút cảm xúc gì khác thường ở trước mặt đám đông người, ông lần lượt ủy lạo các học viên đang dưỡng thương.
Lần này, điều khiến cho Lý Võ Thông hài lòng nhất chính là các học viên của Học viện Đế quốc không có người nào bỏ mình! Mặc dù có mấy người bị thương hơi nghiêm trọng, nhưng nói tóm lại cũng không có nguy hiểm tới tính mạng. Đây mới đúng là thứ Lý Võ Thông thực sự quan tâm tới!
Các giáo sư của Học viện Đế quốc cũng đồng thời thở một hơi nhẹ nhõm, chuẩn bị ngày mai lập tức lên đường, chỉ lưu lại một vài giáo sư để chăm sóc cho các học viên bị thương thế hơi nghiêm trọng, trước cứ ở lại đây tịnh dưỡng, còn toàn bộ những người khác quay về đế đô. Lần lịch lãm này dù thực nhiều nguy hiểm nhưng rất thành công!
Trong một căn phòng yên tĩnh, chỉ có hai cha con Nam Phương Vương, Lý Thiên Lạc đang một mình đối mặt với phụ thân. Lúc này trên mặt hắn cũng không căng thẳng nhiều lắm, hắn đã trải qua thời điểm khẩn trương nhất, đó là lúc người yêu Karin đối mặt với phụ thân.
Bộ dáng của Lý Võ Thông thật oai nghiêm nhưng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, gật gật đầu nói:
- Karin không tệ!
Lý Thiên Lạc vẫn bình tĩnh, trên mặt thoáng hiện lên một chút ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Phụ thân...
- Tốt lắm, ta biết nàng là vì cứu con, cho nên nàng không tệ!
Lý Võ Thông cười khẽ nói tiếp:
- Huống chi, gia thế của nàng đối với tương lai của con cũng rất hữu dụng.
- Phụ thân, con không phải...
- Phải hay không, có quan hệ gì chứ? Phụ thân cũng không quan tâm con có bao nhiêu nữ nhân, nhưng muốn làm thê tử của con, thì nhất định phải có sự trợ giúp cho sự nghiệp sau này của con!
Lý Võ Thông thản nhiên nhìn lướt qua con trai của mình:
- Phụ thân cũng không còn trẻ nữa rồi, chỉ có con là con trai duy nhất, cho nên, tương lai... là của con!
Lý Thiên Lạc nghe mà tim đập rộn ràng, thái độ càng cung kính hơn:
- Phụ thân còn rất trẻ mà!
Trên mặt Lý Võ Thông lộ ra vẻ hài lòng, ông vẫn luôn đánh giá cao và rất hy vọng vào đứa con trai độc nhất này.
- Nghe nói Tam công tử của tướng quân Lăng Thiên Khiếu cũng tham gia trong đội ngũ lần này? Biểu hiện của hắn khác với trước đây à?
Lý Võ Thông nhắc tới Lăng Tiêu như nói chuyện phiếm bình thường.
- Hắn... Hắn rất thần bí!
Lý Thiên Lạc suy nghĩ hồi lâu, mới cau mày nói tiếp:
- Rất đặc biệt, thật khó diễn tả nên lời, nhưng có một điều phải thừa nhận rằng: hắn lại càng ngày càng mạnh hơn lên!
Lý Thiên Lạc nói rất khẳng định.
Lý Võ Thông không tỏ rõ ý kiến, gật gật đầu:
- Giữ mối quan hệ tốt với hắn là được, cũng không nên tỏ thái độ quá đáng.
Lý Thiên Lạc nghiêm túc nói:
- Con biết rồi, phụ thân.
- Để hắn lọt vào trong mắt người hữu tâm nào cũng không phải là tốt. Tóm lại, con cố gắng quan hệ tốt với hắn có lợi hơn là trở mặt thành thù! Ô Lan gia... Hừ.
Lý Võ Thông phát ra tiếng hừ khinh thường, sau đó nói tiếp:
- Được rồi, sau khi quay về học viện, con hãy duy trì thái độ khiêm tốn, không kết giao quyền quý. Rồi, thôi con đi đi!
Nhìn con trai đi ra ngoài, ánh mắt của Lý Võ Thông dần dần lạnh như băng, hừ mạnh một tiếng:
- Ca ca thân ái, không ngờ số mệnh của đệ đệ ta thật tốt phải không?
Học viện Đế quốc, Đại nguyên soái Thu Thần sống một mình trong tòa lầu nhỏ. Phúc Bá tuổi già sức yếu đang ở dưới lầu chuyện trò với hai huynh muội Thu Kiến Hoa, Thu Nguyệt Dao và Thượng Quan Vũ Đồng.
Chỉ có điều mấy người đều không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn lên căn phòng đóng chặt cửa trên tòa lầu kia.
Đôi mắt xinh đẹp của Thu Nguyệt Dao mang đầy vẻ hồi hộp và chờ mong, nhìn Thượng Quan Vũ Đồng, hỏi:
- Tiểu tử này... thật sự có thể thành công?
- Tiểu muội, muội đã hỏi bao nhiêu lần rồi!
Tuy rằng trong lòng của Thu Kiến Hoa cũng đầy lo lắng, nhưng dù sao cũng không có thái độ nôn nóng rõ rệt như muội muội.
Thượng Quan Vũ Đồng cười khẽ an ủi sư phụ:
- Yên tâm đi sư phụ, con tin tưởng hắn nhất định có thể làm được!
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!
Thu Nguyệt Dao thì thào nói.
Đột nhiên trong chốc lát, một khí thế cực kỳ khổng lồ bao phủ khắp tòa lầu, mấy người đều giật mình kinh hãi! Đến ngay cả Phúc Bá vẫn luôn him híp mắt như đang ngủ gật, trong nháy mắt hai mắt cũng bắn ra hai luồng tinh quang, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn lên căn phòng trên lầu. Nhưng liền sau đó, khí thế kia chợt biến mất.
Các người khác phản ứng lại chậm nửa nhịp, Thu Nguyệt Dao nghẹn ngào nói:
- Phụ thân!
Thu Kiến Hoa đằng hắng một tiếng đứng bật dậy, tuy rằng không nói ra, nhưng vẻ kích động trên mặt kia cũng không thể nào che giấu được!
Bệnh của phụ thân... thật sự trị được rồi! Căn bệnh chết tiệt con bà nó làm cho phụ thân, một vị anh hùng vĩ đại tuổi xế chiều, phải chịu khổ sở mười năm nay rốt cục cũng trị được rồi!
Thu Kiến Hoa dường như muốn ngửa mặt lên trời gào thét. Loại cảm giác kích động đến sôi trào nhiệt huyết trong lòng này, đã rất lâu rồi cũng không hề xuất hiện trong nội tâm của ông!
Khí thế ấy chợt lóe lên rồi tắt, thậm chí khiến cho người ta có ảo giác dường như đó chỉ là một giấc mộng vừa mới xảy ra.
Đúng lúc này, cửa phòng trên tòa lầu bật mở, Lăng Tiêu bước ra, trên mặt có chút mỏi mệt nhìn mấy người dưới lầu nói:
- May mắn không làm nhục mệnh!
- A!
Nước mắt từ trong khóe mắt của Thu Nguyệt Dao tuôn ra, miệng mím chặt, định chạy bay lên lầu hai.
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Đợi một lúc đi, Thu gia gia đang ngủ, chờ khi tỉnh lại tiếp tục tịnh dưỡng một thời gian, sẽ khôi phục lại như lúc trước!
- Lăng Tiêu, cảm ơn cậu!
Thu Kiến Hoa nghiêm mặt lại, xoay người thi lễ với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vội vàng né qua một bên nói:
- Viện trưởng, không nên làm vậy, đây là việc ta phải làm!
Nói xong đi xuống lầu, hướng về phía mấy người nói:
- Đã không có chuyện gì, ta trở về trước.
- Mau trở về nghỉ ngơi cho khỏe!
Thu Nguyệt Dao khẽ lau khóe mắt, cảm kích nói.
- Lăng Tiêu, ta đưa cậu đi.
Thượng Quan Vũ Đồng khẽ hé cặp môi anh đào nói.