Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đã lâu lắm rồi lại thấy Lý Thiên Lạc, Lăng Tiêu không kìm nổi ngây người. Trong trí nhớ của Lăng Tiêu, bất kể là La Thiên hay Lý Thiên Lạc đều giống nhau tràn ngập sự tự tin thời niên thiếu, phong độ có, cao quý tao nhã, cả người toát ra khí thế hoàng gia, làm cho nhiều người trước vẫn tự xưng mình là quý tộc đều cảm thấy thẹn

Nhưng nam nhân trước mặt này... tóc tai rối bời giống như tổ quạ, không biết đã bao lâu rồi không tắm, không nhìn ra được bộ dạng bây giờ. Quần áo tả tơi, giày nát xuất hiện nhiều lỗ thủng. Hiện nay thời tiết nóng lực, trên người hắn bốc ra một mùi hôi hám, làm cho người đi đường nhìn thấy đều muốn tránh né.

Cùng thật khó cho bảo vệ cửa của quý phủ Lăng Tiêu, không biết Lý Thiên Lạc nói với bọn họ thế nào mới không một cước đá bay hắn mà quay vào phủ hồi báo.

Nhìn thấy Lăng Tiêu, Lý Thiên Lạc không ngờ mỉm cười nói :

- Ta biết, ngươi sẽ tiếp kiến ta! Cho dù thế giới này không ai dám gặp ta nhưng ngươi lại dám!

Lăng Tiêu thấy bộ dạng hắn như vậy không kìm nổi lắc đầu cười khổ:

- có đáng để đem mình biến thành bộ dạng thế này không? Mau theo ta vào!

Nói xong không e ngại kéo tay Lý Thiên Lạc đi vào.

Nhóm lính gác cổng phủ Lĩnh chủ quay mặt nhìn nhau thầm nhủ may mắn mình tin lời nói của tiểu tử này.

Tên ăn mày này vừa nói với bọn họ:

- Các ngươi dám cản, mau đi thông báo. Nếu dám đánh ta, chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu!

có lẽ Lý Thiên Lạc nhiều năm làm hoàng thân, cho dù biến thành kẻ ăn mày nhưng nhưng ngôn ngừ cử chi vẫn giữ được bóng dáng của kẻ quyền quý. Lý Thiên Lạc có vẻ mặt bình tĩnh, nên người sắc cổng mới nửa tin nửa ngờ đi vào báo cáo.

Đều là nam nhân, Lý Thiên Lạc không e dè Lăng Tiêu nên cởi hết. Quần áo rách tung toe, sau đó nhảy vào thùng nước nóng.

Lăng Tiêu kêu nha hoàn vào lấy quần áo của Lý Thiên Lạc ném đi. Tiểu nha hoàn không dám cự tuyệt, đành phải bịt cái mũi nhỏ bé vẻ mặt đau khổ, cẩn thận đem quần áo Lý Thiên Lạc đi ra ngoài.
Bên trong thùng gỗ, Lý Thiên Lạc cười ha ha vài cái. Hai hàng lệ không biết từ lúc nào theo má hắn chảy xuống.

- Lăng huynh, ta đã nhờ vả rất nhiều người mà kỳ thật không nghĩ tơi nơi này, ngươi có biết tại sao không?

Lăng Tiêu có phần im lặng gật đầu. Trước đó chuyện mình cùng Nam Phương Vương Lý Võ Thông đánh nhau đến chết đi sống lại ai cùng biết, nên Lý Thiên Lạc không muốn tới cùng là bình thường.

Lý Thiên Lạc nằm trong thùng gỗ, hai mắt nhắm lại, rửa sự mệt nhọc và chua xót trên mặt, thản nhiên nói:

- Cha ta đột nhiên bị giết, nói thật, ta hoài nghi không phải đại bá ta mà ngươi là người hoài nghi số một! Bời vì ta nhận thức được một điều rằng đại bá ta không có thực lực giết phụ vương! Mà ngươi…… Ngươi thì có!

Lý Thiên Lạc đứng lên giận dũ nói:

- Ta không thể tưởng tượng được, đại bá ta có thề làm một việc là huynh đệ tương tàn! Giết phụ vương ta, giết hoàng gia gia, giết bà nội, giết một thúc thúc mới sinh của ta! Ta nhanh chóng bôn ba, muốn đoàn tụ cùng thuộc hạ của phụ vương ta, nhưng không ngờ tới, toàn bộ tướng lĩnh đi theo phụ vương ta đều bị giết sạch. Nhưng tướng sĩ may mắn sống sót thì toàn bộ quy hàng dưới trướng đại bá ta! Ha ha, Lăng Tiêu ngươi nói, cái này có đáng mỉa mai không?

Lăng Tiêu đối mặt với tâm bệnh của Lý Thiên Lạc, biết áp lực của hắn rất lâu rồi, cùng không nói gì, chi toàn nghe. Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ đến cô gái Karin xinh đẹp chân dài bên cạnh Lý Thiên Lạc không rời, nghe nói là một nhà quý tộc rất lớn, vì thế hỏi:

- Karin vì sao không cùng ở một chỗ với ngươi? Nàng không phải loại người vô tình vô nghĩa.
- Karin .... Ha ha, nàng là một cô gái tốt, là ta không cho nàng đi theo, gia tộc của nàng vì quan hệ với ta mà sẽ bị liên lụy. Phụ thân của Karin cả phụ thân của ta là bạn tương giao, sau khi cha ta gặp chuyện không may, thì trước tiên thu nhận ta, kết quả thế nào ngươi biết không?

Lý Thiên Lạc nói xong cười ha hả:

- Kết quả hắn bán đứng ta! Ha ha, đều không phải vì tiền tài mà là muốn phân rõ giới hạn cho ta thôi! Nếu Karin không giúp đỡ ta, chi sợ ta đã sớm thành vong hồn!

Lý Thiên Lạc cười, nước mắt không ngừng chảy ra.

Lăng Tiêu khè thở dài một tiếng, con người bản tính là xu lợi tránh họa, nhưng lúc như vậy chỉ sợ thần tiên cùng không ngăn cản được sự tình phát sinh.

Lý Thiên Lạc mặc quần áo do Lăng Tiêu chuẩn bị, bộ dạng tiêu sái phong lưu phóng khoáng đã trở lại.

Đột nhiên hai mắt y đỏ rực nhìn Lăng Tiêu nói:

- Lăng huynh, ta biết ngươi tuyệt đối có thể giúp ta báo thù, ta không có gì để ra tay. Cha ta năm đó còn có một quân đoàn riêng thần bí, nay ở trong tay ta quân số chi có tám ngàn người! Chi cần ngươi có thể giúp ta giết hoàng đế hiện tại, Lý Thiên Lạc ta nguyện suốt đời tôn ngươi làm chủ nhân!

Lăng Tiêu bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói:

- Thiên Lạc huynh, lúc trước ta với ngươi vừa gặp đã thân. So với những người của hoàng tộc khác, ta chỉ là kẻ ngoại tộc. Ngươi không kiêu ngạo, tùy tiện, không âm hiểm, lại rất hào phóng, lấy chân tình đối đãi cho nên không cần ngươi nói, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi. Nói cho ngươi hiểu, đừng cho rằng hắn cho Lăng gia thăng quan tiến chức, ta thật sự không thích chuyện này. Chẳng qua ta muốn nghe một lời nói thật. Đọc Truyện Online

Lý Thiên Lạc nói: - Ngươi nói đi!

Lăng Tiêu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lý Thiên Lạc:

- Ngươi có muốn xưng đế không?

Lý Thiên Lạc hơi sửng sốt, lập tức ha hả cười sau đó nói:

- Lăng huynh, ngươi chê cười ta cùng không sao! Xưng đế? Ta lấy cái gì xưng đế? Lấy tám ngàn con em quân đội cha ta lưu lại sao! Bọn họ nguyện ý nhưng ta cùng không cho bọn họ đi chịu chết!

- Nếu như ta giúp ngươi thì sao? Lăng Tiêu thản nhiên nói.

Lý Thiên Lạc thở không ra hơi nữa ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiêu. Hắn cùng Lăng Tiêu tương giao tự nhiên biết người này rất hiếm khi nói điều vớ vẩn, hắn nói có thể tự bản thân mình thì đương nhiên là có thể. Nhưng ngôi vị hoàng đế này ....... Lý Thiên Lạc chậm rãi lắc đầu cười khổ:

- Không lừa dối Lăng huynh, phụ vương ta cả đời mưu đồ đến ngôi vị này, mỗi đêm về người đều không thể ngủ an giấc, cần phải dựa vào thuốc liều cao. Ta không muốn xưng đế để rồi bị áp lực như vậy. Đối mặt với lợi ích của nhưng thế gia ẩn thế, ta không có khả năng đánh lại. Cho nên Lăng huynh yên tâm, ta đã nghĩ rồi, ta chỉ có mong muốn trả thù! Đại bá của ta, hắn đã giết cha mẹ và huynh đệ ta, cùng là kẻ thù của ta! Cho dù người của Lăng gia xưng đế, ta cùng không oán hận một câu!

Lăng Tiêu ảm đạm cười, lắc đầu không thèm để ý nói:

- Hoàng đế nhân gian, ta không thích, phụ huynh ta cùng không thích. Ta cho ngươi gặp một người!

Nói xong, Lăng Tiêu kêu thị vệ phân phó vài câu.

Không bao lây, có một nữ tử trung niên là vú em ôm một đứa bé đến. Lý Thiên Lạc vừa nhìn thấy đứa bé con, hai mắt lập tức dựng ngược lên, chạy ào tới. Vú em kia sợ làm như vậy sẽ gây thương tổn cho đứa bé lớn tiếng quát:

- Ngươi định làm cái gì?

Lý Thiên Lạc vội vã đứng lại, xấu hổ cười sau đó nói:

- Giống! Rất giống! Thật sự là quá giống! Lăng huynh, đây là tam thúc của ta?

Lăng Tiêu thản nhiên gật đầu nói:

- Đúng vậy hắn gọi là Lý Võ Hiếu.

Lý Thiên Lạc thở ra một tiếng quỳ xuống trước mặt vú em, khiến cho bà ta sợ tới mức đến động đậy cùng không dám.

Lý Thiên Lạc nức nở nói:

- Ông trời có mắt, ông trời có mắt! Nhất mạch hoàng thất không hề đứt, không hề đứt!

Tới lúc này, người thông minh như Lý Thiên Lạc cùng tự nhiên hiểu ra ý tứ của Lăng Tiêu. Thù này phải dựa vào chính hắn báo thù, hơn nữa việc lại thử xem mình có dã tâm xưng đế hay không, hoàn toàn là vì đứa trẻ còn đang trong tã lót này!

Lý Thiên Lạc chính xác là không có dã tâm xưng đế, nhìn thấy tam thúc ruột thịt này tuy rằng còn đang rối loạn nhưng loại cảm giác cốt nhục tình thân này thì đang chảy tràn ngập tim hắn.

Cũng kỳ lạ, đứa bé thấy Lý Thiên Lạc không ngờ cười hì hì còn đưa hai tay bé tý ôm hắn.

Lý Thiên Lạc ôm tam thúc của mình vào trong lồng ngực, không kìm nổi lệ tuôn trào. Hắn lúc trước luôn không quỳ lạy Lăng Tiêu bời vì hắn cho rằng hắn và Lăng Tiêu là bằng hữu. Tuy giờ đây hắn nghèo túng nhưng cùng là người hoàng thất, sao dễ dàng có thể quỳ lạy người khác?

Nhưng hiện tại Lý Thiên Lạc là thật lòng quỳ lạy, Lăng Tiêu quả thật là đại ân nhân của hắn!

- Lăng huynh, đại ân không lời nào để nói hết được. Lý Thiên Lạc dù tan xương nát thịt quyết cùng không phụ Lăng huynh!

Lăng Tiêu vội vã đỡ Lý Thiên Lạc đứng dậy nói:

- Là bằng hữu thì không cần phải nhiều lời!

Đợi Lý Thiên Lạc bình ổn cảm xúc, Lăng Tiêu để vú em ôm tam hoàng tử đi, sau đó hai người ngồi xuống, một tỳ nữ bê trà lên.

Lăng Tiêu nói:

- Ta nghĩ là như thế này, ngươi ở lại chỗ ta, ta có thể giúp ngươi nâng cao thực lực, đến lúc đó chờ tam hoàng tử lớn hơn chút nữa, các ngươi tự mình quay lại! Ta tin tưởng rằng tam hoàng tử ra mặt có sức thuyết phục hơn một ít so với ngươi! Đen lúc đó, ta sẽ thay ngươi giải quyết thế gia ẩn thế bên đó!

Lý Thiên Lạc đứng dậy, hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ nói:

- Lăng huynh, đại ân của ngươi Thiên Lạc suốt đời không quên!

Lăng Tiêu cười nói:

- Thiên Lạc huynh, nếu huynh muốn đem Karin đến, ta có thể cho người đem nàng tới đây mà thần không biết quỷ không hay, giúp hai ngươi đoàn tụ!

Lý Thiên Lạc do dự một chút lắc đầu nói:

- Đa tạ Lăng huynh, nhưng hiện tại thời cơ không tốt, Thiên Lạc còn muốn có thực lực mạnh đã, sau đó tự mình đến nhà mang nàng theo! Ta muốn quang minh chính đại mang nàng theo. Đồng thời ta muốn cho cha nàng biết phản bội thì sẽ có kết cục như thế nào!

Lăng Tiêu không khuyên nữa, chi có điều cảm thấy Karin là một cô gái tốt, tuy nhiên nghĩ đến lòng của Lý Thiên Lạc, càng hận phụ thân của Karin, cho nên trong lòng chắc chắn rất mâu thuẫn. Do đó Lăng Tiêu cùng không nhắc lại chuyện này.

Không ngờ, sau khi biết tin Vương Siêu chết, gặp lại Lý Thiên Lạc, Lăng Tiêu lần đầu tiên vui vẻ thoải mái như vậy. ơ một mức độ nào đó mà nói, Lý Thiên Lạc đã cho Lăng Tiêu một tình bạn duy nhất ở Học viện Đế quốc.

Cho nên mặc kệ xuất phát từ ý nghĩ gì, Lăng Tiêu đều sẽ giúp hắn.
Nghĩ đến sắc mặt của thái tử điện hạ, Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng: chờ đi, không quá hai mươi năm, ngươi sẽ phải nhận báo ứng bởi toàn bộ mọi thứ ngươi đã làm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK