Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn Hàn Giang có chút chật vật cáo từ rời đi, Tống Minh Nguyệt hướng về phía Lăng Tiêu thap giọng:

- Nhìn huynh kìa, dọa cho người ta phải hoàng sợ bỏ chạy, huynh làm như người ta không biết sau lùm cây kia có người nghe lén ấy?

Lăng Tiêu lặng lế cười, nhìn bóng dáng Hàn Giang đang đi xa dần, nhẹ giọng nói:

- Muội tưởng hắn không biết sao? Ta lợi dụng hắn, hắn làm sao không lợi dụng lại ta? Loại tin tức này, tùy tiện nói ra, bất kẻ thốt ra, khẳng định đều có thể thu được họa sát thân! Như bây giờ, hắc, mọi người chỉ trong lúc vô ý nói chuyện phiếm với nhau, lời đồn đãi truyền ra, đến lúc đó, chỉ sợ những người đó muốn tìm, cũng tìm không thấy chúng ta.

Tống Minh Nguyệt nín lặng một chút rồi nhìn Lăng Tiêu nói:
- Huynh học xấu nha!

Lăng Tiêu lại khe khẽ thở dài:

- Nếu có được thực lực vô cùng hùng mạnh, cần gì phải nghĩ ra loại chủ ý này! Trong lòng hắn chợt nghi; không biết mình đang tiến bộ hay là thụt lùi đây, thế giới này phức tap quá, so sánh với nó, Tu Chân Giới đích xác quá đơn thuần!

Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tiêu có bộ dáng không vui, liền cười an ủi:

- Chuyện này cũng không có gì là không tốt. Muội chỉ nói giỡn thôi, cho dù là
Thánh giai cường giả, cũng vô pháp kháng cự cánh cửa Thánh vực đấy thôi? Cho nên, dù có thực lực hùng mạnh, cũng luôn luôn có việc cần kiêng kị, rất nhiều thời điểm, sự thông minh còn hữu dụng hơn cả võ lực, tỷ như bây giờ đó.

Nói xong trên mặt cười rất tươi, rồi nhẹ nhàng kéo cánh tay Lăng Tiêu:

- Nếu trong lòng không vui, huynh hãy làm một cái thư sinh nhọ nhã, phóng đãng đi. Tống Minh Nguyệt âm thanh ngọt lịm nói. Phối hợp thân hình nàng giờ phút này cực kỳ đẹp đẽ và quyến rũ, thoạt nhìn, nàng thật sự giống như một yêu nữ đang mồi chài vậy.

Lăng Tiêu cười cười, sau đó kéo Tống Minh Nguyệt ôm vào lòng, trong lòng thầm nghĩ, kiếp nước mình quá mức đơn thuần, bây giờ đã biết dùng kế sách, chứng tỏ đây là một loại tiến bộ rồi! Kiếp trước nếu có tâm cơ, làm sao có thể lúc sư tổ độ kiếp, ngây ngốc chạy tới chuẩn bị hôi của? Tất cả mọi người đều biết, một khi độ kiếp thất bai, sư tổ sẽ hóa thành tro bụi. Có lẽ ngay cả linh hồn chuyển thế cũng không kịp, một thân pháp bảo linh khí, chẳng phải trở thành vật vô chủ?

Hơn nữa, theo truyền thuyết, một khi độ kiếp thành công, một thân bảo vật, cũng sẽ không mang đi theo. Người tu chân thẳng nhập tiên giới chỉ đem theo cơ thế. Khi đăng nhập tiên giới, tiên linh lực liền có thể trực tiếp hóa thành đủ loại quần áo. Cũng có tiên nhân hùng mạnh, có thể biến tiên linh lực trực tiếp thành chiến giáp, chống đỡ được công kích cường đại.

Cho nên, mặc kệ sư tổ thành công hay thất bại, pháp bảo linh khi đều lưu lại. Chính vì thế, toàn bộ Thục sơn môn phái mấy nghìn người, nội môn đệ tử cũng có mấy trăm, sao chỉ có một mình mình tiếp cận đến gần nơi độ kiếp? Chẳng lẽ những người đó không biết thu thập pháp bảo của sự tổ để lại sao?
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu không kìm nổi nhếch miệng lộ ra nụ cười khổ sở, kiếp trước, chính mình thật đúng là có chút đáng yêu!

Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tiêu vui vẻ mới thoải mái đứng lên, sau đó nói:

- Chúng ta có đi giao địch đại hội không đây?

Lăng Tiêu cười nói:

- Ði chứ! Ði thử vận may, có lẽ có thể gặp được vài thứ tốt đó!

- Chưa chắc, khả năng là rất nhỏ.

Tống Minh Nguyệt lầm bầm lầu bầu trong miệng, thấy Lăng Tiêu cười cười nhìn mình, lòng vô cùng xấu hổ. Xem ra, Lăng Tiêu đang nghĩ, nếu cô nàng này sinh ra cùng mình ở thời đại trước, biết chuyện của mình chắc sẽ cười mình thối mũi.

Lúc đó, Lăng Tiêu quả thật cho rằng thiên kiếp chỉ bổ về phía người độ kiếp, hắn chỉ là loại thực lực nhỏ yếu mà, thiên uy như thế nào có thể chủ ý tới hắn? Sự thật chúng minh, Lăng Tiêu đã phải trả giá quá đắt.

Hai người cũng đi ra ngoài tiểu hoa vìên, thấy bên ngoài đang ồn ào náo động. Trên đường người đi tấp nập, đa số đếu cũng ùa về một hướng. Ði vào chỗ quang trường giao dịch, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cũng bị cành tượng trước mắt chấn động, có chút nói không ra lời.

Trước mắt là một quảng trường thật lớn, bên trong toàn người là người đi lại, giống như đang hợp chợ! Biển người đông nghìn nghịt, mắt nhìn không đến tận cùng. May mắn, nơi này vẫn có điểm khác so với chợ, đó là, không có tiếng la hét ầm ĩ, không có tiếng người bán hàng rong cao giọng thét to rao hàng.

Ðây cũng là để giữ gìn phong phạm và tôn nghiêm của đại thế gia. Lăng Tiêu có chút xấu hổ trong lòng, không ngờ lần này có nhiều người đến đây như vậy, thoạt nhìn, có chừng hơn vạn người! Rất nhiều thế gia môn phái. Tới đây không riêng gì bọn người trẻ tuổi, còn có rất nhiều người tuổi tác đã cao, thực lực không kém. Bọn họ ờ trong đám người đi bộ, tìm xem có gì thích hợp với mình hay không.

Nghĩ đến khả năng Tần gia có âm mưu trong kỳ thịnh hội này, Lăng Tiêu không kìm nổi có chút bội phục Tần gia. Người bày ra được chuyện này quả là to gan lớn mật. Lợi dụng lòng tham của mọi người, truyền ra tin tức về ma thú bậc chín, làm cho ngay cả đến đại gia tộc thế gia, dù cho có biết là có âm mưu, cũng sẽ người trước ngã xuống, người sau vẫn cứ tiến lên. Bởi vì, nếu có thể săn bắt được ma thú này thì thực lực của gia tộc ít nhất cũng tăng lên một tầng, thậm chí có thể tạo ra vài tuyệt thế cường giá

Các đại thế gia môn phái quả nhiên đều kỹ lưỡng, đem đến đây không gì không có: từ kiếm kỹ công pháp, vũ khí khoáng thạch, đến dược liệu tình hạch, luyện đan, chế thuốc, dung... Có thể nói, nếu người có thể nghĩ đến thứ gì đó, ở trong này đều có thể thấy, có thể mua.
Phòng đầu giá thế tục quả thật không so sánh được. Có thể nói như vậy, trong một năm, phòng đấu giá cũng chỉ xuất hiện một hai thứ tinh phẩm! Mà ở đây, tinh phẩm là thứ phổ thông, đâu cũng có.

Ánh mắt Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên rơi xuống một cái trâm cài tóc làm bằng xương ma thú. Chiếc trâm cài tóc này màu hoàng kim, lớn bằng bàn tay, một đầu điêu khắc một hỏa điểu xinh đẹp, thần kỳ chính là, hòa điểu kia không ngờ có màu đỏ, như một ngọn lửa đang bùng cháy, làm cho màu hoàng kim của chiếc trâm càng thế=êm rực rỡ, dị thường loá mắt. Ðã có không ít hơn mười cô gái xinh đẹp xem qua chiếc trâm cài tóc này, tuy nhiên sau khi hỏi giá, đều yên lặng rời đi. Quả là một cái giá trên trời, Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt vừa nghe mới biết được. Không biết chiếc trâm làm bằng xương ma thú gì mà không ngờ lại đặt giá là một quả tình hạch bậc năm.
Quả thực là cướp bóc rồi!

Tuy rằng các thế gia môn phái ẩn thế đầu rất giàu có, nhưng môn nhân đệ tử thì đông, nếu chia đều xuống dưới, mỗi người cũng không được nhiều.

Cho nên, đem một quả tình hạch bậc năm, đồi một chiếc trâm cài tóc, thì hoặc là có bệnh, hoặc là có rất nhiều tiền! Nếu không, tuyệt đối không làm ra loại hành động này.

Trong nhẫn của Lăng Tiêu, các loại tình hạch của ma thú còn rất nhiều, nhưng ở gia tộc của Tống Minh Nguyệt cũng không hề thiếu. Tuy nhiên, dù là đối với một người không có khái niệm về tiền như Tống Minh Nguyệt, cái giá một quả tình hạch bậc năm để mua một chiếc trâm cài tóc cũng là không thế chấp nhận được.

Người bán chiếc trâm cài tóc này thoạt nhìn cũng không giống là người của các thế gia môn phái. Một thân áo xám, tướng mạo hình thường, thuộc loại người ném vào đâu cũng không nhìn thấy.
Lăng Tiêu nhìn kỹ chiếc trâm cài tóc, bỗng nhiên cảm giác có chút quen mắt,
trong đầu đột nhiên nhớ đến một loại yêu thú lừng lẫy đại danh ở Tu Chân Giới:

Hoàng Kim Hổ!
Trong sắp xếp thực lực ở Tu Chân Giới, Hoàng Kim Hổ là yêu thú bậc trung, tuyệt đối không được nằm trong tốp một trăm. Nó nổi tiếng chính là vì xương cốt của nó có màu hoàng kim, hơn nữa, còn cứng rắn hơn so với kim loại tinh phẩm!
Bởi vậy, nó cũng thường bị rất nhiều người tu chân săn bắt để lấy xương cốt, làm thành tiểu kiếm, sau đó, dùng bản mạng chân nguyên châm rãi luyện tế, đợi cho luyện tế thành thục sẽ có được một phi kiếm có lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ!

Bây giờ, mặt trên chiếc trâm cài tóc này còn có một hỏa điểu màu đò, làm cho Lăng Tiêu có chút ngac nhiên. Bới vì bằng vào mắt hắn, cũng nhìn không ra có nữa phần giả tạo dấu vết, trong lòng không khỏi hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi hay không, đây chắc không phải do xương Hoàng Kim Hổ chế thành. Dù sao, nơi này và Tu Chân Giới là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!

- Có thể lấy cho ta nhìn chút được không?

Ngay lúc Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt nhìn chầm chầm này miệng trâm cài tóc, một giọng nữ để nghe truyền đến. Lăng Tiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc, bên ngẩng đầu lên nhìn. Ngay nước mặt, một nữ nhân mang khí chất cao quý thanh lịch, dung mạo đẹp đẽ, không phải Thượng Quan Vũ Ðồng, thì là người nào?

Bên cạnh là một mỹ phụ trung niên dung mạo cao quý, khuôn mặt tươi cười, đứng nhìn Thượng Quan Vũ Ðồng một cách yếu mến. Chính là Thu Nguyệt Dao, con gái đại nguyên soái Thu Thân của Ðế quốc Lam Nguyệt, sư phụ của Thượng Quan Vũ Ðồng.

Hai người hình như đang đi đạo, chắc cũng đi đã lâu, trên trán Thượng Quan Vũ Ðồng lấm tấm mấy giọt mồ hôi, mấy sợi tóc dán lên mặt. Dường như thấy có người nhìn chầm chầm vào mình, tuy rằng đã nhiều lần bị như thế, Thượng Quan Vũ Ðồng vẫn theo bản năng khó chịu chau mày, bới vì nàng cảm giác được, người nhìn mình rất là vô lễ, ngơ ngác nhìn đã nửa ngày không buông!

Nghĩ vậy, nàng vừa đưa tay nhận chiếc trâm cài tóc do người bán hàng đưa qua, vừa ngẩng đầu, thàn nhiên quét mắt qua bên này. Lập tức sửng sốt, sau đó lại nhìn thoáng qua nữ nhân xinh đẹp bên canh Lăng Tiêu, trên mặt Thượng Quan Vũ Ðồng hiện lên một tia nghi hoặc. Truyện Sắc Hiệp

Ánh mắt kia sao lại thấy cực kỳ quen thuộc? Hình như là đã gặp qua ở đậu rồi! Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ loé lên trong chốc lát, liền bị chiếc trâm làm bằng xương thú xinh đẹp hấp dẫn đi mắt.
Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tiêu nhìn chằm chầm vào nữ nhân xinh đẹp trước mặt, có chút ăn phải dấm chua, nhẹ giọng hỏi:

- Người quen à?

Lăng Tiêu cúi đầu, không trả lời, thuận miệng nói:

- Chúng ta đi thôi.

Tống Minh Nguyệt mặc dù có chút kỳ quái, mặt khác cũng có chút lưu luyến chiếc trâm cài tóc, nhưng thấy Lăng Tiêu có vẻ nhận ra nữ nhân kia, mà lại không muốn bại lộ thân phận, nên liền áp chế tính tỏ mò của mình, đi theo phía sau Lăng Tiêu, đi đến nơi khác.

Thượng Quan vũ Ðồng sau khi hỏi giá, cũng mở to hai mắt nhìn, có chút líu lưỡi, khi ngước lên không còn thấy ánh mắt quen thuộc kia nữa, không kìm nổi hơi hơi lắc đầu. Lòng nghĩ "chắc là do mình suy nghĩ quá nhiều, tiểu tử kia tuy rằng xuất quỷ nhập thần, chưa chắc đã xuất hiện ở trên hòn đảo này!"

Lăng Tiêu cũng Tống Minh Nguyệt hai người đi một hồi, rồi lại vòng vo trở vẻ. Thượng Quan Vũ Ðồng lúc này cũng chẳng biết đã đi đâu, chiếc trâm cài tóc bằng xương thú xinh đẹp vẫn còn đó không có người hỏi thăm. Ðồ vật này dù là tuyệt đẹp, nhưng nếu không có tác dụng gì đặc biệt, cũng sẽ chẳng có ai mua.

- Lấy cho ta xem.

Lăng Tiêu nhìn người ngồi ở ghế trên, có vẻ là chủ quán, khách khí nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK