Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Minh Nguyệt cũng vậy, trong đại sảnh này đã có thu hoạch đáng mừng như thế này, vậy thì sau mấy cánh cửa kia sẽ còn thần kỳ tới mức nào nữa?

Bọn họ đầu tiên đi một vòng quanh chiếc cửa phòng bếp. Lăng Tố sờ soạng trên vách cửa một hồi, dưới mặt đất truyền khẽ truyền đến chấn động nhở, sau đó cửa đá chậm rãi trượt mở sang một bên.
Trong phòng tối om, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mới khiến bên trong sáng lên được một chút.
Mấy người nhìn vào bên trong. Đây là một gian phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường đá, trên mặt giường đá là một tấm da thú. Trải qua năm tháng vô tình, tấm da thú đã bị phong hóa, Lăng Tiêu vừa đưa tay chạm nhẹ vào đã biến thành bột. Khi ngón tay chạm vào chiếc giường đá kia, Lăng Tiêu lại ngây người ngẩn ngơ, không ngờ chiếc giường đá này lại rất ấm!

Bản thân tảng đá hiển nhiên là không có nhiệt độ, nguyên nhân tạo thành như vậy hoặc là do dưới tảng đá có suối nước nóng, giữ ấm hàng năm nén tảng đá mới có nhiệt độ, hoặc là do phía sâu dưới đất có dung nhau lưu động! Tuy nhiên hai khả năng này cũng không phải là cao, bởi nếu có suối nước nóng, ở đây sẽ không thể khô ráo, không hề có một chút hơi nước như thế này. Còn nếu phía dưới có dung nham, như vậy nhiệt độ tổng thể khu vực sẽ tăng lên. Căn cứ theo nhiệt độ dưới chân bọn họ, khẳng định là có thể loại hai giả thiết này. Vậy thì chỉ có đáp án thứ ba, tảng đá này chính là bảo vật mà không phải là tảng đá bình thường.

Lăng Tiêu hơi hơi nhíu mày, lục tìm trong trí nhớ những ký ức về các loại tạp vật nhưng vẫn không thể tìm được loại tảng đá nào tự có nhiệt độ ấm áp. Nhưng có thể xác định, vị tiên hiền năm xưa sống ở đây chắc chấn là một người biết hưởng thụ.

Nhìn những dụng cụ làm bếp tinh mỹ trong phòng bếp, chiếc giường đá không biết làm bằng chất liệu gì, còn cả những chiếc lọ không gian vô cùng xa hoa, hết thảy đều khiến người ta có cảm giác chính là vị tiền bối kia chẳng những thực lực rất mạnh, tài nghệ cao siêu mà còn là một người rất chú ý vào hưởng thụ cuộc sống.

Ngoài chiếc giường, trong phòng cũng không còn thứ gì khác. Tống Minh Nguyệt hơi thất vọng nói:

- Cứ tưởng rằng sau cánh cửa đá là tài bảo xếp thành núi, kết quả là chẳng có gì cả.

Lăng Tồ khẽ cười nói:

- Dù sao chúng ta đã có thu hoạch rất lớn, không nên tham lam nữa!

Tần Cách ở phía sau đột nhiên nói:

- Nếu có thể tìm được một ít đồ ăn thì tốt!

Lăng Tiêu dở khóc dở cười lấy từ trong nhẵn ra một khối thịt đã nấu chín rất lớn, ném cho Tần Cách. Tần Cách tràn đày vui sướng cằm lấy ăn. Trong mất hắn, những của cải này nọ đều không quan trọng bàng đồ ăn! Cho dù hắn hiểu tài bảo có thể đổi được rất nhiều đồ ăn, nhưng theo bản năng, hắn vẫn đặt đồ ăn cao hơn. Đây chính là quy luật sinh tồn cơ bản của thú nhân! Không có thực vặt, chẳng khác nào không có sinh mệnh!

Mở cửa căn phòng thứ hai, trong đó chính là một nơi chứa tạp vật. Trừ một ít công cụ chế thuốc, còn lại là đủ các loại sách vở. Lăng Tố vừa nhìn thấy liền đứng im, quay sang nói với Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt:

- Hai người đi tra xét các phòng còn lại, ta muốn ở đây xem sách!

Lăng Tiêu cười gật gật đầu, tỷ tỷ của mình quả thật là một người si mê văn hóa thượng cổ. Đại khái cũng chính vì điều này mà tỷ mới có thể tìm được tới đây. Nếu đỗi là người bình thường, chỉ sợ chẳng bao giờ nghĩ tới nơi thế này lại có thể xuất hiện một di tích thượng cổ.

Căn phòng thứ ba, những thứ bên trong quả thực khiến Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt rất vui, bởi vi đó là một phòng luyện đan. Trong phòng đặt rất nhiều dụng cụ luyện đan, lò luyện đan dùng kìm loại thiên thạch nguyên khối chế thành, chất lượng tốt hơn nhiều so với lò luyện đan trước kia của Lăng Tiêu, tuy ràng không bàng tòn đinh thu được ở Tống gia, nhưng nếu để luyện đan thì quá đủ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lăng Tiêu không khách khí thu lấy lò luyện đan, sau đó tìm tiếp thấy trong phòng có rất nhiều đan dược đã luyện chế thành công.Trong mắt Lăng Tiêu, những đan dược này đều vô cùng thô sơ, căn bản không thể so sánh với luyện đan thuật của Tu Chân Giới, nói là cách biệt trên trời dưới đất cũng không đủ. Nhưng trong mắt Tống Minh Nguyệt, những đan dược này kỳ thực là những đan dược cực phẩm!

Nàng thậm chí nhận ra một loại đan dược mà gia tộc mình coi là chí bảo. Bản thân mình còn trẻ đã có thể đạt tới Ma Kiếm Sư bậc bốn hoàn toàn là nhờ vào loại đan dược này.

Tống Minh Nguyệt tâm tư nhạy bén, vô cùng thông minh, cảm nhận được một tia coi thường trong mắt Lăng Tiêu, hiển nhiên là không nhắm vào nàng... mà là nhằm vào những đan dược này.

Những đan dược cực phẩm này không ngờ không hề được hắn để vào mắt!

Tống Minh Nguyệt thầm kinh hãi, đồng thời càng thêm tin tưởng gấp trăm lần rằng Lăng Tiêu có thể chữa khỏi cho phụ thân, lập tức cùng không thèm liếc mắt tới những đan dược đó nữa, càng không mang chúng đi. Lấy những đan dược mà Lăng Tiêu coi thường. Chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao?

Tiếp đó, Tống Minh Nguyệt mở cửa căn phòng thứ tư, nương theo ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, hai người ngạc nhiên phát hiện trong căn phòng này trống rỗng, không ngờ là chẳng hề có gì cả.
Trên mặt đất rất sạch sẽ, thậm chí không có một chút tro bụi!

- Thật sự là kỳ quái, sao lại không có gì hết vậy? Tống Minh Nguyệt vừa nói vừa bước vào.
Lăng Tiêu bỗng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, hô to:

- Trở về!

Nhưng đã muộn, chợt nghe Tống Minh Nguyệt sợ hãi kêu lên. Trên mặt đất chợt xuất hiện một cái hố lớn, Tống Minh Nguyệt trượt chân rơi xuống dưới.

Lăng Tiêu không chút do dự tung người nhảy theo. Khi nắm được cổ tay Tống Minh Nguyệt liền muốn bay lên, chợt ánh sáng trên đinh đầu tối sầm lại. Ngay sau đó, phía dưới truyền đến một lực hút vô cùng lớn khiến hai người không thể chống lại nổi, cùng ngã xuống phía dưới!

Đến khi Lăng Tố và Tần Cách đuổi tới nơi, cánh cửa đá đã đóng lại.

- Sao có thể như vậy?

Lăng Tố và Tần Cách quay sang nhìn nhau.

Tần Cách trầm giọng nói:

- Tiểu thư, cô tránh sang bên cạnh một chút!

Lăng Tố nghe lời, tránh sang một bên. Tần Cách gầm nhẹ một tiếng, từ dưới chân dâng lên ba đạo hào quang màu vàng, sau đó vặn dụng sức mạnh toàn thân, dồn vào cánh tay, tung ra một quyền. Một tiếng nổ lớn vang lên, Lăng Tổ vội vàng bịt tai lại, thân mình bị chấn động văng ra xa hơn mười thước! Toàn bộ đại sảnh cũng cảm giác lung lay mất một lúc, mấy trăm viên dạ minh châu cũng bị rớt xuống.

Âm thanh vang vọng một lúc lâu mới tắt, nhưng cánh cửa đá trước mặt không ngờ không hề nhúc nhích mảy may.

Tần Cách ngây dại, Lãng Tố cùng ngẩn người. Đến giờ tai nàng vẫn còn ong ong, cảm thấy một quyền này của thú nhân dù có nện lên một tấm thép thật dày cũng có thể xuyên qua, vậy mà cánh cửa đá trước mặt không hề mảy may.

Tần Cách giận dữ, nhìn Lăng Tố nói: - Tiểu thư hãy tránh vào trong phòng đi!

Chờ Lăng Tố đi vào phòng xong, Tần Cách lại gầm lên giận dữ. liên tiếp tam quyền, chuẩn xác đánh vào cùng một vị trí trên mặt cửa. Rốt cục, trên mặt đá cũng xuất hiện một vết rách, sau đó vết rách càng lúc càng lớn, lập tức vỡ ra, cửa đá biến thành một đống đá vụn. rơi tán loạn dưới mặt đất. Lăng Tố nhặt mấy viên dạ minh châu dưới đất ném vào trong phòng, căn phòng lập tức sáng trưng lên.

Tần Cách nhặt một tảng đá dưới mặt đất, ném vào trong phòng, truyền đến tiếng va chạm trầm đục, tựa như nện xuống mặt đất.

Tần Cách ỷ vào tu vi mạnh mẽ, hồn nhiên đi vào không chút sợ hãi. Hắn nhảy nhảy mấy cái trên mặt đất nhưng không hề có dấu hiệu gì khác thường, lại tức giận quỳ xuống hung hăng nện mấy quyền xuống đất, nhưng vẫn không hề thấy có phản ứng gì.

Tần Cách gãi gãi cái đầu trọc của mình, có cảm giác không biết làm gì cả, liền quay sang nhìn Lãng Tố lúc này sắc mặt tái nhợt, nói:

- Tiểu thư, làm gì bây giờ?

Tìm thật cẩn thận trong phòng nửa ngay nhưng không hề thấy cơ quan nào. Cuối cùng Lăng Tố nói:

- Ta sẽ đọc di bút mà tiền bối kia lưu lại xem, lý do gì mà ông ta lại lưu lại một căn phòng cạm bẫy như vậy!

Tần Cách gật gật đầu, việc này hắn cùng chăng có thể giúp được gì, chỉ có thể thám cầu khẩn Thú Thần phù hộ cho Lăng Tiêu. Dù sao thiếu gia chính là hy vọng của toàn bộ thú tộc.

Tần Cách tuy rằng không có văn hóa, nhưng biết rất rõ, tiền đồ của thiếu gia không thể lường nổi. Chỉ có thiếu gia, trong tương lai thú tộc mới có thể hy vọng có được một mảnh đất yên vui của chính mình, mới có thể được ăn no!

Đây là tâm nguyện của toàn bộ thú tộc từ mấy ngàn năm qua!

Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt nhanh chóng rơi xuống, tựa như có một lực hút rất lớn khiến thực lực của hai người dường như cũng hoàn toàn mất đi hiệu quả.

Năng lực cảm giác của Lăng Tiêu tương đối lợi hại, tuy rằng ở đây rất tối tăm nhưng vẫn có thể cảm giác được hơi nước rất nặng nề ở không gian này.

Phía dưới có nước! Lăng Tiêu nghĩ thầm, chỉ sau vài giây,theo quán tính, tốc độ rơi xuống của hai người càng nhanh

Bọt nước bẳn tung tóe, hai người cùng chặt vặt rơi vào trong làn nước sâu không biết bao nhiêu của đầm.

Lăng Tiêu cảm giác khi rơi vào trong nước thì lực hút kia cũng biến mất. Theo quán tính, hai người chìm vào trong nước tới mấy thước. Nước đầm lạnh như băng, Lăng Tiêu lặp tức xuất linh khí hộ thể, bao vây cả bản thân và Tống Minh Nguyệt. Lúc này trước mất Lăng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một đạo hào quang màu lam tối. Lăng Tiêu lập tức cảm giác áp lực giảm đi.

Hắn mở to mắt, nhìn thấy Tống Minh Nguyệt thần sắc đỏ bừng mím môi, cũng không biết là đang nghĩ gì. Thấy Lăng Tiêu nhìn mình, Tống Minh Nguyệt quay mặt đi chỗ khác, cố gắng tránh thân mình rời khôi Lăng Tiêu một chút, bởi vì thân mình hai người đang dính chặt vào nhau.

- Lăng huynh, ta, ta lại gây họa. Rất xin lỗi đã liên lụy tới huynh. Vẻ như muốn phá vỡ cục diện xấu hổ này, Tống Minh Nguyệt khẽ nói.

- Tống huynh sao lại nói như vậy, mọi người đều là bằng hữu, nói như vậy sẽ khiến người ta không vui.

Lăng Tiêu khẽ nhíu mày nói. Bỗng nhiên hắn có cảm giác quái dị. lúc này Tống Minh Nguyệt dường như biến thành rất mềm yếu, toàn thân quần áo bốc lên nhiệt khí, đúng là dùng nội lực để hòng khô quần áo.

Thật đúng là kẻ được chiều chuộng! Lăng Tiêu thầm nhủ, dù sao ở nơi này có nguy hiểm hay không vẫn còn chưa biết, vậy mà hẳn lại vội vã hong khô quần áo của mình. Loại hành động này khiến Lăng Tiêu có cảm giác hơi khó hiểu.

Nhìn nước hồ bị ngăn cách, Lăng Tiêu nói:

- Đây chính là Thâm Hải Độc Long Nhãn còn lại sao?

Tống Minh Nguyệt đỏ mặt nói:

- Rất xin lỗi! Lăng huynh, lúc ấy giấu **** huynh, nhưng sau lại quên không nói!

- Không có gì. Tốt nhất là nghĩ biện pháp làm sao lên đi. Lăng Tiêu thuận miệng nói nhưng trong lòng thám nhủ "Ta còn giấu **** nhiêu nhiều chuyện hơn, mọi người huề nha"

Hai người được Thâm Hải Độc Long Nhãn bảo vệ, bất đầu chậm rãi bơi về phía trước. Lúc này bỗng nhiên một cỗ hàn ý lạnh như băng chợt tạp kích đến, ngay cả Tống Minh Nguyệt cũng cảm giác được. Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu.

- Cái gì vậy?

Thần sắc Lăng Tiêu cũng ngưng trọng hẳn lên, ở dưới nước thực lực của hắn không thể phát huy hoàn toàn. Nếu ở đây thực sự có ma thú dưới nước hùng mạnh, vậy biện pháp tốt nhất chính là mau chóng rời khỏi nơi này!

- Không biết, đi mau!

Lăng Tiêu thuận miệng nói, thiên địa linh khí trong cơ thể vận chuyển điển cuồng giữa các kinh mạch, đồng thời nấm lấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm.

Hai người đang đang cấp tốc vọt lên phía ưẻn mặt nước, đột nhiên cảm giác một dòng nước xiết khổng lồ phóng tới. Hai người căn bản là không có nửa điểm trả đòn, bị sức mạnh khủng bố này bẳn ra xa hơn trăm thước.

Lại chìm thật sâu xuống đáy đầm. Trước mặt hoàn toàn tối tăm. căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Lãng Tiêu chỉ có thể dựa vào tinh thần lực hùng mạnh của mình để cảm nhận, phán đoán đối phương là cái gỉ.

Tinh thần lực của Lăng Tiêu vừa mới phát ra đột nhiên va chạm với một luồng tinh thần lực bao hàm hung ác, táo bạo, tàn nhẫn, lạnh lùng. Lăng Tiêu hừ một tiếng, sắc mặt lặp tức tái nhợt, khóe mắt lỗ mũi, khóe miệng và lỗ tai đều chảy máu.

Thâm Hải Độc Long Nhãn phát ra hào quang màu lam tối, Tống Minh Nguyệt nhìn thấy trong lòng vô cùng kinh hãi, rốt cuộc bất chấp rụt rè, hai tay ôm lấy Lăng Tiêu, thanh âm run rẩy hỏi:

- Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, huynh không sao chứ?

Lăng Tiêu miễn cưỡng cười khụ một tiếng, máu tươi lại chảy ra từ khóe miệng:

- Tống huynh sao lại cấp bách tới mức giọng nói lại trở nên sắc bén thế?

- Đều tại huynh. Người ta có lòng mà huynh vẫn còn nói giỡn. Huynh không biết là người ta lo lắng cho huynh sao?
Tống Minh Nguyệt sốt sắng tới mức trào nước mắt. Bởi vi từ nhỏ nàng đã suốt ngày ngâm mình trong nước nén nàng cảm nhận được thứ gì đó có thực lực mạnh mẽ vô cùng đang không nhanh không chậm bơi tới, như thể mèo đang giỡn chuột !

- Không có việc gì, không có việc gì

Lăng Tiêu lấy từ trong ngực ra một cái bỉnh sứ, lấy ra một viên đan dược cho vào mồm, nói:

- Ăn một đòn đau. Không ngờ tinh thần lực của nó còn hùng mạnh hơn cả ta. Không biết là quái vật đã tu luyện bao nhiêu năm rồi!

- Đáng chết, nếu ta không tò mò, sao đến mức lâm vào hiểm địa thế này. Thật là... Tống Minh Nguyệt mất nước mắt lưng tròng, tự trách mình.

- Ha ha, dù Tống huynh không tiến vào, ta cũng sẽ vào. Chẳng lẽ nếu là ta ngã đi xuống, Tống huynh có thể làm như không thấy sao?

Lăng Tiêu lau khóe miệng, sau đó nói:

- Cho nên tiểu Tống huynh đừng giả giọng nữ nữa, nghe không được tự nhiên!

Lúc này Tống Minh Nguyệt không ngờ lại không còn cảm thấy sợ hãi nữa, trong lòng tràn đầy xấu hổ "Mình đã nói đến như thế mà hẳn vẫn đầu đất, không ngờ không cảm nhận được mình là nữ nhân! Đúng là đồ ngốc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK