Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoàng Phủ Nguyệt nói xong đột nhiên lộ ra một nụ cười kiên cường. Khóe miệng của nàng hơi nhếch về phía trước, giống như một đóa hoa mai đang bung ra đón gió đông lạnh, nàng nói:

- Liên Minh Phương Nam còn có mười vạn quân tinh nhuệ, còn trên trăm vạn quân đội chờ chúng ta đi chém giết. Các ngươi…Có dũng khí không?

- Có!

Một tiếng nói này chấn động cả tầng trời.

Đám người Đại Sở Quốc và ba gia tộc Vọng Thiên thành đang quét dọn chiến trường đều bị một tiếng hô này vang lên mà cảm thấy kinh hoàng và vẻ mặt có biến đổi lớn, hơn hai vạn người đều trở nên tĩnh lặng.

Trên chiến trường tràn đầy máu tanh và sát khí hình như cũng không vì tiếng rống rung trời và khí thế của đám người kia làm cho sợ hãi.

Mạc Vong đứng trên bầu trời nhìn thấy tất cả tình cảnh trước mắt, hắn cau mày lẩm bẩm:

- Lăng Tiêu, ngươi muốn làm gì? Cuối cùng cũng nhịn không được muốn tiến ra ngoài một bước sao?

… ….

Bên ngoài không gian có hai người đang đứng lẳng lặng, không gian trở nên yên tĩnh. Chỗ này không có không khí, không có mây bay không có bất kỳ dấu hiệu nào khác.
Rất lâu sau, trên vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười nhạt:

- Thủy Trường Xuân, người của ngươi đã chết sạch rồi, bọn họ bại rồi.

Đồng tử Thủy Trường Xuân hơi co rút lại, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm nào, lão cười lạnh nói:

- Lăng Tiêu, ngươi còn muốn gạt ta sao? Ngươi còn chưa đạt đến mức độ này.

- Ta lừa ngươi sao?

Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng lên cảm thấy có chút buồn cười, hắn khẽ nhún vai:

- Vậy cứ coi như ta lừa ngươi là được, nhưng ta có một vấn đề vẫn chưa hiểu nổi.

- Nói đi!

Xem ra Thủy Trường Xuân cũng không muốn ra tay ngay lập tức, ngược lại lão cũng đang đợi một điều gì đó.

- Trong Liên Minh Phương Nam có một cường giả xếp thứ tư Địa Bảng trong Thiên Địa Nhân Bảng có tên là Tôn Lập, vì sao hắn không ra tay ngăn cản để ngươi đoạt Liên Minh Phương Nam?

Khi Lăng Tiêu nói ra lời này thì Thủy Trường Xuân trở nên sửng sốt, vẻ mặt lão lập tức có chút khó coi. Cặp mắt lão cũng trở nên cực kỳ lạnh lẽo, lão nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu:

- Sao ngươi biết được Thiên Địa Nhân Bảng?

- Chuyện này quan trọng lắm sao? Thiên Địa Nhân Bảng không phải có bí mật gì chứ?

Lăng Tiêu trả lời hết sức tùy ý, trong lòng lại thầm nghĩ:

- Tất cả những cao thủ trên Thiên Địa Nhân Bảng đột nhiên mai danh ẩn tích mấy vạn năm trước, vì nguyên nhân gì mà bọn họ phải làm như vậy? Đã đạt đến cảnh giới như bọn họ thì hình như ngoài việc phi thăng Thần giới, những chuyện khác có thể hấp dẫn được sự chú ý của bọn họ sao?

Thủy Trường Xuân khẽ lắc đầu:

- Ta không biết tên Tôn Lập ngươi nói đến là ai cả. Lăng Tiêu không thể không thừa nhận thực lực của ngươi đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của ta. Nếu chúng ta chiến đấu thì chắc chắn sẽ dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương. Vừa rồi chúng ta dùng tinh thần lực đối chiến lâu như vậy thì ngươi chắc chắn cũng đã cảm nhận được.

Thủy Trường Xuân nói xong thì thở dài một tiếng:

- Không ngờ trong Thánh Vực lại có võ giả tu luyện đến cảnh giới Kiếp Tiền Thần, hơn nữa lại vẫn còn trẻ như vậy. Lăng Tiêu, ngươi cũng là thần chuyển thế sao? Nhưng vì sao ta lại không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì có liên quan đến Thần giới trên người ngươi, rất kỳ lạ... ....

Lăng Tiêu cũng không trả lời vấn đề này của Thủy Trường Xuân, lúc này hai người đều đang nghĩ ngơi lấy lại sức. Vừa rồi cả hai dùng tinh thần lực liều mạng với nhau, nếu Lăng Tiêu không có cảnh giới tầng thứ chín Đại Tự Tại Tâm Kinh hộ thể thì sợ rằng cũng không phải là đối thủ của Thủy Trường Xuân. Hiện nay hai người đều rất mệt mỏi, hai bên đều không dám lơ là mà tranh thủ thời gian để hồi phục trở lại.

Lăng Tiêu hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ ngươi cũng là thần chuyển thế sao?

Thủy Trường Xuân thấy Lăng Tiêu không phủ nhận thì cảm thấy mừng thầm, lão thầm nghĩ:

- Chỉ cần ngươi là thần chuyển thế thì tất cả mọi chuyện sẽ dễ bàn. Bởi vì hễ là người từng tiến vào Thần giới thì không bao giờ không muốn quay trở về.

Làm một ví dụ để so sánh, nếu nói linh khí trên nhân giới là một, như vậy trên Thánh Vực sẽ là mười mà trên Thần giới sẽ là một trăm.

Cũng chỉ phi thăng lên Thần giới mới có thể hy vọng đột phá Kiếp Tiền Thần, sau khi độ kiếp thành công sẽ đạt đến cảnh giới Kiếp Hậu Thần.
Năm xưa khi Thủy Trường Xuân ở Thần giới cũng đang đứng ở cảnh giới Kiếp Tiền Thần đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước nữa sẽ đột phá lên Kiếp Hậu Thần. Sau đó chiến tranh bùng nổ, lão phải phong ấn chính mình lại, cho nên mãi mấy trăm năm trước lão mới xem như hoàn toàn khôi phục lại được cảnh giới năm xưa. Hiện nay trong lòng Thủy Trường Xuân vẫn luôn nghi ngờ, trong Thánh Vực này có Kiếp Hậu Thận tự phong ấn chính mình hay không.

Tuy khả năng kia rất thấp, trong mắt Chí Cao Thần Thanh Hà thì có rất ít Kiếp Hậu Thần trốn khỏi ánh mắt lục lọi của lão, nhưng sau Thần chiến thì chính bản thân Thanh Hà cũng bị trọng thương. Khi đó Thần Miếu là địa phương thần bí nhất trong Thần giới đã khởi động cấm chế rồi phong ấn tất cả Thần giới lại, điều này có thể chứng minh Thanh Hà bị thương nghiêm trọng như thế nào. Bởi vì bình thường những Kiếp Hậu Thần căn bản không được Thanh Hà đặt trong mắt.

Cũng vì nguyên nhân Thần giới bị phong ấn mà Thủy Trường Xuân mới sinh ra nghi ngờ, lão sợ Thần giới đang xảy ra một vấn đề nào đó.

Trong khoảng thời gian khi phá giải phong ấn khôi phục lại thực lực thì Thủy Trường Xuân đi chu du khắp nơi trong Thánh Vực. Lúc đó không ngờ lão lại may mắn gặp được một tên bất hạnh, đây cũng là một tên Kiếp Tiền Thần tự phong ấn chính mình nhưng chưa tỉnh lại. Tên này bị Thủy Trường Xuân xử lý không chút do dự, sau đó lão lại lục lọi trên người tên Kiếp Tiền Thần kia được một vài quyển sách cổ, trong đó có một phần nói rõ phương pháp phải làm sao để tìm được không gian ngắt trong Thánh Vực và trở lại Thần giới.

Tất nhiên với thực lực hiện tại của Thủy Trường Xuân thì còn cách cảnh giới kia rất xa. Nhưng cũng không sao, lão chỉ cần nắm giữ phương pháp này thì sẽ mãi mãi không cần lo chẳng có người hợp tác.

Thủy Trường Xuân khẽ mỉm cười rồi nhìn Lăng Tiêu nói:

- Ta cũng không phải là thần chuyển thế, ta chính là thần!

Lời này Thủy Trường Xuân nói ra rất có khí thế, hai mắt lão cũng bùng ra những luồng hào quang ngạo nghễ thiên hạ.

- Hơn nữa...Ta còn nắm giữ phương pháp trở lại Thần giới.

Trên mặt Thủy Trường Xuân hiện lên một nụ cười ngạo nghễ:

- Lăng Tiêu, nếu ngươi đồng ý hợp tác với ta, thì ta sẽ chia sẻ bí mật này với ngươi.

- Ngươi chính là Tôn Lập!

Lăng Tiêu đột nhiên chỉ tay vào Thủy Trường Xuân rồi lớn tiếng nói.

Thân thể Thủy Trường Xuân lập tức trở nên cứng đờ, lão ngẩng đầu dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Lăng Tiêu, trong mắt chợt lóe lên sát khí. Đã thật sự đạt đến cảnh giới của bọn họ thì nói dối cũng không có nhiều ý nghĩa, trừ khi lão có thể khống chế được tinh thần lực đạt đến cảnh giới tông sư.

- Sao ngươi biết được?

Thủy Trường Xuân cũng không phủ nhận mà hỏi ngược lại một câu.

Lăng Tiêu rất muốn nói cho lão biết mình chỉ đoán mò! Nhưng hắn lại nói:

- Trước đây ta tuyệt đối không có suy nghĩ về phương diện này, nhưng hôm nay sau khi gặp mặt ngươi thì lại đột nhiên cảm thấy nghi ngờ. Tuy ta không tự mình trải qua thời đại huy hoàng năm xưa, nhưng cũng có thể thấy trong những miêu tả của người khác có một loại cảm giác sùng bái từ tận đáy lòng đối với những người được xếp trong Thiên Địa Nhân Bảng. Điều này cũng đủ để nói rõ năm xưa được xếp trên Thiên Địa Nhân Bảng người nào cũng có thực tài, cũng có thực lực siêu việt.

- Sau đó thì sao?

Thủy Trường Xuân hiện tại nên gọi là Tôn Lập, lão hứng thú nhìn Lăng Tiêu, trong mắt chợt lóe tinh quang, cũng không biết đang nghĩ gì.

- Sau đó, khi lần đầu tiên ta nhắc tới Tôn Lập thì vẻ mặt của ngươi đã nói cho ta biết, ngươi nhất định quen biết người này. Hơn nữa ngươi còn làm ta sinh ra một loại cảm giác giống như không muốn người khác biết được tên Tôn Lập này. Ta thầm nghĩ vì sao ngươi không muốn người khác biết? Dựa theo tính tình của ngươi thì tên Tôn Lạp kia cho dù bị chính ngươi giết, ngươi cũng sẽ chẳng thèm để ý đến hắn, là người từng ở trong Thần giới, sao có thể đặt một người bình thường vào trong mắt chứ?

Tôn Lập khẽ mỉm cười, nói:

- Những điều ngươi nói cũng không sai, phóng mắt toàn bộ Thánh Vực cũng không có bao nhiêu người được ta để vào trong mắt!

Sau đó lão khẽ thở phào:

- Vì vậy mà ngươi mới đoán được ta là ai sao?

- Tất nhiên là không, ta cũng không thông minh như vậy.

Lăng Tiêu rất tự nhiên nói:

- Nếu nói theo lý thì hiện nay cường giả nổi lên khắp bốn phía Thánh Vực, ngươi tạo ra cái vỏ bọc này chắc chắn cũng có lý do. Nhưng khi ngươi tiến vào Tôn gia thì lại rất dễ dàng. Theo ta được biết thì những cường giả đạt đến cảnh giới đại viên mãn của Tôn gia có khoảng bảy tám mươi người, thậm chí là hơn trăm người. Một gia tộc khổng lồ như vậy cho dù trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi với ngươi thì chắc chắn cũng sẽ không hoàn toàn khuất phục, bọn họ sẽ nhất định vì gia tộc mình mà tranh thủ càng nhiều lợi ích càng tốt. Thủy Quân con trai của ngươi cũng đã chết, nhưng ngươi cũng chỉ tức giận mà trên người lại không có khí tức tuyệt vọng. Một đứa con trai duy nhất bị giết, mà vẫn còn giữ được bình tĩnh sao? Hơn nữa khi ta vừa nói ngươi là Tôn Lập, phản ứng của ngươi đã nói cho ta biết ngươi chính là hắn. Thậm chí ta còn nghi ngờ Thiên Địa Nhân Bảng năm xưa căn bản đều được một đám thần chuyển thế hoặc những vị thần tự phong ấn tạo ra. Còn chuyện mấy vạn năm trước sao các ngươi lại đột nhiên mai danh ẩn tích, thì bởi vì các ngươi đã cảm giác được Thanh Hà sắp thức tỉnh. Tất cả các ngươi đều ẩn thân để bắt đầu phát triển thực lực một cách trắng trợn đợi đến ngày Thánh Vực đại loạn.

- Bốp! Bốp! Bốp!

Tôn Lập đột nhiên vỗ tay, sau đó lão khẽ lắc đầu rồi thở dài nói:

- Trong đám con cháu của ta nếu có một đứa thiên tài như ngươi thì sao ta lại phải tự tay xuất thủ chứ? Đúng vậy, ta chính là Tôn Lập! Tất cả Tôn gia đều do một mình ta thành lập. Chỉ có một điều ngươi đoán sai, chính là bây giờ trong Tôn gia ngoài vài tên trưởng lão biết được ta, thì tất cả những người còn lại cho dù là Tôn Thiết cũng không hiểu rõ chuyện này. Không thể không bội phục trí thông minh của ngươi, tất cả những gì ngươi nói hầu như cũng gần giống với hiện thực. Thiên Đại Nhân Bảng năm xưa quả thật là do chúng ta tạo ra, người nào có mặt trên Thiên Địa Nhân Bảng cũng đều là thần. Mục đích duy nhất để chúng ta tạo ra cái bảng này để thu hút được nhiều vị thần đi ra, hoặc liên hợp lại, hoặc tiêu diệt! Chúng ta phải tổ chức những thế lực thuộc về mình, nhưng dù sao thì một ngày nào đó trong tương lai cũng phải đoàn kết lại, bởi vì thực lực của Thanh Hà căn bản không phải ngươi có thể tưởng tượng nổi.

Tôn Lập nói tới đây thì ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu:

- Bây giờ ta đã tin ngươi không phải đến từ Thần giới, vậy hãy nói cho ta biết La Ma giới hiện nay thế nào?

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy chấn động, lại là La Ma giới, chẳng lẽ La Ma giới và tu chân giới có liên quan gì sao? Lăng Tiêu vừa nghĩ vừa lắc đầu:

- Ta không biết rõ ràng lắm, ta sinh ra ở nhân giới, ngoài một số công pháp ra thì ta cũng không có nhiều ấn tượng về nơi đó, thậm chí còn không hiểu rõ nhiều hơn ngươi.

- Ngươi đúng là thiên tài, chúng ta đã nói thẳng ra hết rồi, vậy bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi có muốn hợp tác với ta không? Đến khi đó chúng ta cùng nhau trở về Thần giới làm những thần vương vui vẻ và ung dung. Nếu ngươi đồng ý ta sẽ lập tức ngăn cản quân đội lại không tàn sát Thục Sơn phái nữa!

Ánh mắt Tôn Lập sáng rực nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Lăng Tiêu nghe xong thì cảm thấy rất tức cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK