Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Thiên Mai khẽ mỉm cười, trong mắt thoáng hiện lên vẻ mơ màng, nhẹ nhàng nói:
- Nếu có thể sống sót, ta nhất định sẽ tìm một chỗ an tâm tu luyện, sẽ không giống như hiện tại, quá si mê bảo vật hóa thành cuồng. Cũng như sư phụ ta, cuối cùng chết vì đoạt bảo. Suốt cuộc đời này còn có cái gì vui sướng đáng nói chứ? Cũng có thể ta sẽ dùng thời gian trăm năm, sống chung với người dân thường, để trải nghiệm một lần xem cuộc sống của người bình thường sẽ như thế nào. Trong mắt người thường đều nói chúng ta giống như Thần, nhưng trên thực tế, lại có ai có thể biết được sự thật. Kỳ thật, ta là rất hâm mộ những người bình thường này! Sinh mạng của họ tuy rằng ngắn ngủi, nhưng có thể sống sáng lạn như vậy, bọn họ vì cái ăn cái mặc mà liều mạng, mà cố gắng, vì rất nhiều chuyện trong mắt chúng ta không đáng nhắc tới mà phấn đấu, rồi khi chiếm được thì sẽ có loại thỏa mãn lớn lao. Loại hạnh phúc giản dị này... mới chân chính là hạnh phúc!

Lam Thiên Mai nói xong, cổ tay nhẹ nhàng vung vẫy, cái bao tay Băng Phách Bảo Thạch thoát rơi xuống trên mặt đất, sau đó nhẹ giọng nói:
- Tên của nó gọi là bao tay Băng Phách Bảo Thạch, luyện chế bằng thứ gì ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là nó có rất nhiều lực lượng thần kỳ, có thể chống lại môi trường cực nóng. Đúng rồi, lát nữa ngươi lục tìm trên người lão già Tương Chu kia xem, chắc chắn lão có bảo vật chống nóng, nếu không ở dưới đó không phải cảnh giới của chúng ta có thể sống sót được!

Lam Thiên Mai nhìn cái bao tay Băng Phách Bảo Thạch, trên mặt có vẻ không đành lòng, nhưng lập tức trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, nàng đưa tay cởi Bàn Long Kim Giáp trên người. Lăng Tiêu lên tiếng chặn lại nói:
- Quên đi! Vật đó ngươi giữ lại hộ thân đi.

- Ngươi... ngươi này thực có ý tứ.

Lam Thiên Mai thật có hứng thú nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Người đã sắp chết, còn giữ lại thứ này làm gì? Còn hộ thân cái gì chứ? Hà hà! Chẳng lẽ đồ tốt như vậy, còn có thể dùng để chôn cùng hay sao? Vậy thật cũng uổng phí công dụng của nó! Hơn nữa, không chừng mấy ngàn mấy vạn năm sau, lại bị người ta đào lên, ta cũng không muốn bị người ta quấy rầy thanh tịnh! Lấy đi tặng cho hồng nhan của ngươi sử dụng! Nếu có thể, thuận tiện nói cho nàng nghe một chút chuyện xưa của ta, chứng tỏ ta đã từng sống, từng tồn tại trên đời này.

Lời nói của Lam Thiên Mai làm cho người ta cảm thấy vô cùng bi thương, Lăng Tiêu thản nhiên cười, phất tay một cái, một viên đan dược xuất hiện trong tay, trong nháy mắt Lam Thiên Mai còn đang mở miệng, hắn thảy vào trong miệng của nàng.

Lam Thiên Mai cảm giác được một mùi hương cực kỳ cay độc xông thẳng lên, nàng bị sặc nước mũi nước mắt tuôn ra, cố sức muốn nhổ vật kia ra ngoài, nhưng chỉ cảm giác trong cổ họng một luồng hơi nóng như lửa. Viên đan dược kia vừa vào miệng lập tức tan đi, sớm đã biến mất tăm mất tích!

Lam Thiên Mai hướng về phía Lăng Tiêu cả giận nói:
- Ngươi... ngươi cho ta ăn cái thứ gì vậy? Uổng công ta tín nhiệm ngươi như vậy, không ngờ ngươi ngay cả người sắp chết cũng muốn trêu đùa!

- Nếu ta là ngươi, thì lập tức nằm xuống, đồng thời vận hành công pháp khôi phục công lực, tuyệt sẽ không lãng phí thời gian cãi cọ với ta chuyện này nọ.
Lăng Tiêu thản nhiên nói, vươn tay ra, một lực hút thật mạnh hút cái bao tay Băng Phách Bảo Thạch vào tay. Vừa vào tay Lăng Tiêu cảm giác cực kỳ băng lạnh khiến ngón tay hơi tê tê.

Quả nhiên lợi hại!

Lăng Tiêu khen ngợi một câu trong lòng, sau đó thu cái bao tay vào túi trữ vật, nói:
- Cái này coi như trả thù lao ta cứu ngươi. Đám người Tương gia ta giúp ngươi xử lý sạch sẽ, còn thay ngươi hộ pháp một canh giờ. Sau một canh giờ, thương thế của ngươi cơ bản sẽ không đáng ngại nữa. Sau đó ngươi có thể rời khỏi nơi này, cứ làm như ngươi nói, ngươi có thể tìm một địa phương trải nghiệm cuộc sống bình thường, để thể nghiệm hỉ nộ ái ố của bọn họ, như vậy, đối với tu vi của ngươi rất có lợi.

Lăng Tiêu nói xong, không để ý tới Lam Thiên Mai trợn mắt há hốc mồm, phất tay cuốn lấy toàn bộ thi thể người Tương gia chôn vùi đi. Hắn quay đầu nhìn Lam Thiên Mai lần nữa, nhưng thấy người nữ nhân này cũng không có tiến hành tu luyện chữa thương, mà vẫn như cũ ánh mắt có chút dại ra nhìn mình.

Lăng Tiêu có phần bất đắc dĩ nói:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn sống hay sao?

Lúc này Lam Thiên Mai bỗng nhiên há mồm nói, thần sắc vô cùng ngưng trọng:
- Ngươi là Lăng Tiêu?

Lăng Tiêu thầm nghĩ: "Trên đời này còn có nữ nhân chấp nhất như vậy, lại bất kể bị người ta đánh đến tơi tả còn hỏi cho ra lẽ. Nhưng quả thật đúng mình chân chính là Lăng Tiêu." Hắn gật gật đầu, nói:
- Điều này rất trọng yếu sao?

Lam Thiên Mai còn thật sự gật gật đầu, lập tức trên mặt thoáng hiện lên nét bi thương, nhẹ giọng nói:
- Nếu như trăm năm trước có thể gặp ngài, sư phụ ta cũng không chết rồi.

Lăng Tiêu phát hiện chính mình có phần theo không kịp dòng suy nghĩ của nữ nhân này, hắn chỉ có thể an ủi nói:
- Người chết thì không thể sống lại, đã qua nhiều năm như vậy, cũng đừng suy nghĩ nữa.

Lam Thiên Mai lắc lắc đầu, sắc mặt có hơi phức tạp, lập tức nói:
- Có thể cầu xin ngài một chuyện hay không? Ta hiện tại không còn gì quý giá, chỉ có cái kim giáp này, nếu như ngài muốn thì lấy đi được rồi.

Lăng Tiêu vừa rồi nghe Lam Thiên Mai nói trên đời này nàng chỉ quan tâm tới một người là sư phụ, trong giọng điệu của nàng nói về những người khác cực kỳ lãnh đạm, còn có ai đáng để nàng phải trả giá lớn như vậy để cầu xin mình chứ?

Ngay sau đó, Lam Thiên Mai tự mình nói ra:
- Phụ thân ta tuy rằng không thích ta, nhưng ông ấy dù sao cũng là người sinh dưỡng ra ta, không có ông ấy đương nhiên cũng không có ta. Hơn một trăm năm trước ở thời điểm đột phá cảnh giới Đại viên mãn trung cấp thì bị tẩu hỏa nhập ma, trở thành một người nằm liệt một chỗ bất động. Nếu ngài có thể cứu sống ông ấy, không cần giúp ông ấy khôi phục thực lực, chỉ cần làm cho ông ấy sống sót là được. Coi như Lam Thiên Mai ta thiếu ngài một mối ân tình, tương lai nếu ngài có gì cần tới, ta tuyệt đối sẽ không từ chối!

Lăng Tiêu khẽ cau mày, cũng không phải hắn không tin Lam Thiên Mai, tuy nhiên... cường giả cảnh giới Đại viên mãn bị tẩu hỏa nhập ma, loại chuyện này tỷ lệ phát sinh quả thực rất thấp!

Trên các tư liệu ghi lại hết thảy đều là bắt đầu từ sau Thần chiến, cho dù ở thời điểm chúng thần chi chiến toàn bộ Thánh Vực thiếu chút nữa bị hủy diệt, dù ở Thánh Vực những Người tu luyện mò mẫm tiến lên không có công pháp tu tâm thích hợp, nhưng người có thể tu luyện đến cảnh giới Đại viên mãn, ít nhất phải có tâm chí kiên định, nếu không, cái gọi là Đại viên mãn này, căn bản không tính là cường giả đỉnh cao.

Lam Thiên Mai nhìn ra Lăng Tiêu nghi hoặc, có chút tự giễu cười:
- Nói đến chuyện này cũng có chút liên quan tới ta. Ở thời điểm, sư phụ ta vừa mới qua đời, ta đang rơi vào trong bi thương suy sụp, bỗng nhiên có người tới muốn kết thông gia với Lam gia, hơn nữa chỉ đích danh nói họ muốn ta. Bởi vì phụ thân ta cũng coi như là một chi dòng chính của Lam gia, tuy rằng không phải đích tôn, nhưng thân phận cũng rất cao quý. Phụ thân ta tuy rằng không thích ta cho lắm, nhưng dù sao ta cũng là con gái của ông ấy, vì biết rõ tính tình của ta, biết rõ tình trạng của ta lúc ấy, biết ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng gả cho người nọ, thế là ngay sau đó vì ta ông ta cứng rắn đương đầu. Vì chuyện này, còn đắc tội với tất cả các chi từ trên xuống dưới của Lam gia, bởi vì người cầu thân kia là một gia tộc cũng rất lợi hại ở Nam châu! Cha ta chịu áp lực thật lớn, vì ta không lập gia đình cái giá phải trả là khi đột phá cảnh giới Đại viên mãn trung cấp, kết quả... cha ta đã thất bại... Không bao lâu, liền biến thành một người sống không bằng chết, ông cũng trở thành tội nhân của Lam gia, nếu không phải Lam gia có gia quy không cho phép đánh giết lẫn nhau, e là phụ thân ta sớm đã chết rất nhiều lần rồi.

Lam Thiên Mai nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu nói:
- Kỳ thật ta tìm ngài đã lâu, đáng tiếc Thục Sơn kia ta căn bản là không vào được! Không không ngờ lại có duyên gặp được ngài. Lăng Tiêu! Ta dự tính đưa phụ thân ta ra, nếu ngài có thể trị lành bệnh cha ta, nếu giúp ông ấy khôi phục thực lực, ta sẽ thuyết phục ông ấy đầu nhập Thục Sơn phái! Cho dù ông ấy không đáp ứng gia nhập, cũng coi như sẽ thiếu ngài một mối ân tình lớn, còn bản thân ta thì sẽ cam tâm tình nguyện gia nhập Thục Sơn phái, thậm chí bảo vật của ta hiện giờ đều giao hết cho ngài! Không biết ý của ngài thế nào?

Ánh mắt Lăng Tiêu lóe sáng, hơi do dự một chút, trong lòng thầm suy nghĩ không biết lời nói của Lam Thiên Mai có mấy thành có thể tin được. Tuy nhiên nghĩ đến nàng không cần thiết phải lừa gạt mình; cái gọi là lời nói của người sắp chết luôn lương thiện; vừa rồi Lam Thiên Mai cũng không biết mình còn có hy vọng sống sót; tuy rằng trước đó còn tích tụ lực lượng mưu toan đánh lén mình, đó cũng chỉ là tính cách phòng bị của con người mà thôi. Nếu không oán không cừu, nàng cũng sẽ không làm ra hành động gì quá khích.

Thực lực của nữ nhân này đối với Thục Sơn phái hiện nay mà nói, hiển nhiên chính là một bổ sung lực lượng rất tốt. Hiện tại Thục Sơn phái trừ Lăng Tiêu, chỉ có trưởng lão Lục Hải, cùng với Diệp Tử và Nha Nha các nàng. Tuy nhiên một là nói tới kinh nghiệm đối địch của Diệp Tử các nàng cũng chưa phong phú bao nhiêu; hai là Lăng Tiêu cũng không yên tâm để các nàng tham gia chiến đấu. Đọc Truyện Online

Chuyện bao che khuyết điểm này không quan hệ gì, tin rằng chỉ cần là một nam nhân, hơi có chút trách nhiệm, đều sẽ không nguyện ý để nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện gánh vác phía trước.

Thực lực của Lam Thiên Mai, dù ở trong các đại gia tộc mà nói, cũng là một hảo thủ. Trong lòng Lăng Tiêu thậm chí có chút không sao hiểu được: vì sao Lam gia buông bỏ một người thực lực mạnh mẽ như vậy không sử dụng, ngược lại còn mơ hồ muốn loại trừ.

Đại gia tộc... các loại tệ đoan và tập tục xấu quả thật cũng có rất nhiều nha!

Lăng Tiêu thầm cảm khái một câu, sau đó nhìn Lam Thiên Mai nói:
- Thục Sơn phái cũng không phải danh môn đại phái gì lớn, hơn nữa rất có thể sau khi gia nhập Thục Sơn phái, cũng không có nhiều chỗ tốt và phát triển như trong tưởng tượng. Cho nên, nếu muốn gia nhập Thục Sơn phái, ngàn vạn lần không được hối hận mới được.

Lam Thiên Mai cười khúc khích, sau đó nói:
- Tỷ tỷ cũng là người chết một lần rồi, còn có thể có cái gì luẩn quẩn trong lòng chứ? Ngài yên tâm được rồi! Phiêu bạc nhiều năm ta cũng đã mệt mỏi, nếu không cũng không có khả năng nảy sinh ra ý niệm trong đầu muốn trốn tránh trong giới người dân thường; trước đây cũng không có nghe nói qua ngài, hay là đan dược của Thục Sơn phái thanh danh lan truyền. Sau này ta mới biết được có một nhân vật như vậy, mới biết được có môn phái Thục Sơn phái này! Hơn nữa, nghe nói Thục Sơn phái có loại trận pháp lợi hại phi thường, có thể vây cường giả cực mạnh ở trong đó. Ta còn tự mình đi tới thành Vọng Thiên một lần, đó là mấy năm trước, dường như thời điểm đó chính là Thục Sơn phái và Phương gia gây ầm ĩ, thời điểm kịch liệt nhất, nên dao động năng lượng của trận pháp vô cùng lợi hại, ta không dám đi vào. Từ đó đến nay, ta vẫn luôn luôn nghĩ tới chưởng môn của Thục Sơn phái, người trẻ tuổi đến từ nhân giới trong truyền thuyết đó rốt cuộc là hạng người như thế nào. Không nghĩ tới, lúc còn sống lại có thể gặp được, còn đã cứu ta một mạng. Cho nên dù là để báo đáp ngài, gia nhập Thục Sơn phái các người cũng là chuyện rất bình thường. Huống chi, còn có thể làm một khoản giao dịch với ngài, là cái giá ta phải trả để chữa khỏi bệnh cho phụ thân ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK