Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu không đủ năng lực tự bảo vệ mình, sao ta lại ngả bài với các ngươi chứ?
Tạ Hiểu Yên cười lạnh khinh thường nói:

- Đám nam nhân các ngươi nếu xét về chỉ số thông minh và tâm kế thì hoàn toàn không bằng hạng nữ lưu như ta! Dựa vào cái gì mà thế giới này lại do các ngươi nắm chủ đạo? Dựa vào cái gì, nữ nhân chúng ta chỉ có thể trở thành kẻ phụ thuộc nam nhân các ngươi? Nhất là trong các thế gia môn phái, nữ nhân không ngờ chỉ là công cụ sinh sản! Hừ, từ nay về sau, ta sẽ sửa loại cục diện này!

Nói xong, Tạ Hiểu Yên chỉ đám người Lăng Tiêu và Liệt Khuyết:

- Về sau đám nam nhân khốn kiếp các ngươi đều chỉ là hòn đá cho ta bước lên phía trước mà thôi! Ha ha…

Trong chòi hóng mát tĩnh lặng, trong không khí ấm áp của hoàng hôn, tiếng cười của Tạ Hiểu Yên có vẻ cực kì chói tai.

Lúc này Lăng Tiêu lại mỉm cười, nụ cười hết sức châm chọc, nhìn thẳng vào mắt Tạ Hiểu Yên với vẻ đầy thương hại và khinh thường. Vẻ mặt này khiến Tạ Hiểu Yên cảm giác, mình chỉ như một con kiến mà thôi.

Một con kiến khổ sở, liều mạng giãy dụa, khó khăn đi đến nơi mà mình tự cho là đỉnh cao, sau đó ngẩng đầu… thấy ở trên cao hơn… có một cặp mắt tràn đầy khinh thường nhìn mình.

Phản ứng lúc này của Tạ Hiểu Yên giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi, rống lên một tiếng, nhảy dựng lên, sau đó chỉ vào Lăng Tiêu mắng:

- Ngươi đã chết đến nơi, còn dám thể hiện thế này sao? Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, ngươi thật đúng là khiến ta rất kinh ngạc! Đối mặt với tử vong, còn có thể biểu hiện trầm tỉnh như thế thật sự là bội phục! Tin tưởng, không đến thời gian uống một chén trà, ngươi sẽ không biết gì cả. Đối mặt với hoàng hôn thơ mộng này, chẳng lẽ ngươi không muốn để lại vài câu trăn trối sao?

Thấy Tạ Hiểu Yên chột dạ bộ dáng, từ sâu trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia chán ghét. Cô ả này quả là dối trá tới cực hạn! Đối với cô ta, không còn gì phải nói nữa.

Tự làm bậy, không thể sống.

Con đường này là chính cô ta lựa chọn, đương nhiên hậu quả cũng phải do cô ta tự gánh vác.
Lăng Tiêu bỗng nhiên quay sang cười với ba vị trưởng lão Liệt gia:

- Ba vị lão bằng hữu, nghe nói chuyện đã lâu như vậy, cảm tưởng thế nào? Có thể ngờ rằng, các ngươi mạnh mẽ một đời, không ngờ ngã quỵ dưới tay một con nhóc như vậy không? Có phải trong lòng rất không phục hay không?

Liệt Tùy Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt già nua vốn không hề có thần thái giờ trở nên cực kỳ phức tạp nhìn Lăng Tiêu, sau đó khàn khàn nói:

- Tình nghĩa của Lăng công tử, ba người lão phu xin ghi nhận!

Trong mắt Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên đầy vẻ kinh hãi. Cả hai đứng ngây người, thậm chí mất cả năng lực suy nghĩ, không thể tin nổi nhìn Liệt Tùy Thiên, sau đó lại nghẹn họng trân trối nhìn Lăng Tiêu, thậm chí không nói được một lời nào.

Liệt Khuyết và bốn thị nữ Mai, Lan, Cúc, Trúc đều ngẩng người. Tuy nhiên, so với sắc mặt như cha chết của Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên thì năm người này đều là sự ngạc nhiên vui mừng. Đôi mắt xinh đẹp của Mai nhấp nháy, nhìn Lăng Tiêu thật sâu, thầm nói công tử này quả là lợi hại, không ngờ có thể khôi phục thần trí của ba đại trưởng lão!

Tạ Hiểu Yên thì thào tự nói:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Sứ giả Thánh Vực nói, thuốc này… không thể giải… Như thế nào lại xuất hiện vấn đề?
Nghe thấy Tạ Hiểu Yên nói tới Thánh Vực, gương mặt Liệt Tùy Thiên co giật kịch liệt. Mặc dù ánh mắt lão nhìn Tạ Hiểu Yên như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng nghĩ tới việc giết một người có liên hệ với Thánh Vực, có thể mang tới nguy hại cho gia tộc, Liệt Tùy Thiên vẫn nhịn không kích động đập Tạ Hiểu Yên một nhát chết tươi, sau đó lão quay sang Liệt Dương lạnh lùng quát:
- Súc sinh, quỳ xuống!

Toàn thân Liệt Dương run rẩy rất mạnh. Nhìn đại trưởng lão giống như chiến thần đứng đó, toàn thân phát ra khí thế kinh người, thân thể Liệt Dương như không có xương, xụi lơ trên mặt đất, nằm sụp xuống, run lên bần bật, không dám phát ra nửa điểm thanh âm.
Liệt Tùy Thiên thở dài một tiếng, nói:

- Đều xuất hiện đi.

Từ bốn phía có mấy trăm người đi ra, toàn bộ đều là tinh anh của Tinh Võ thế gia, kể cả Liệt Diễm là cựu tộc trưởng Liệt gia và thân muội muội Liệt Tình của Liệt Dương.

Mấy trăm người đều nhìn Tạ Hiểu Yên bằng ánh mắt vô cùng căm hận, tuy nhiên không ai phát ra một tiếng động nào.

Khi Tạ Hiểu Yên và Liệt Dương chưởng quản Liệt gia, thi hành lệnh cấm, bọ họ cảm nhận rất rõ ràng, bọn họ đều có thái độ bằng mặt không bằng lòng. Hiện tại đại trưởng lão chỉ cần nói một câu, thậm chí một ánh mắt, là có thể làm cho bọn họ hoàn toàn nghe lệnh.
Tạ Hiểu Yên bỗng nhiên cảm giác toàn thân lạnh toát. Toàn bộ quyền lợi của cô ta đều được xây dựng trên cơ sở khống chế Liệt gia, không chế ba đại trưởng lão Liệt gia, nhưng hiện tại, tuy rằng trong ba đại trưởng lão có Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Vũ vẫn không hề nói gì, nhưng biểu tình lạnh lẽo trong ánh mắt kia đâu có ngây dại như lúc trước nữa chứ!

Tạ Hiểu Yên không kiềm nổi nhìn thiếu niên anh tuấn vẫn ngồi kia, thậm chí vẫn không hề thay đổi tư thế. Cảm giác lạnh lẽo càng trở nên mãnh liệt hơn.

Liệt Diễm thấy Liệt Tùy Thiên, không kiềm nổi hai mắt rơi lệ, quỳ rạp xuống đất, nức nở nói:
- Tôn nhi bất hiếu…

Phía sau Liệt Diễm, Liệt Tình và tất cả người Liệt gia đều quỳ rạp xuống với ba đại trưởng lão. Trong chòi hóng mát, Liệt Khuyết cũng không kìm nổi quỳ xuống. Toàn bộ trong chòi chỉ còn lại Lăng Tiêu và Tạ Hiểu Yên một ngồi, một đứng không có hành động gì.

Trong đám người Liệt gia truyền đến những tiếng khóc, phần lớn là khóc vì quá vui mừng. Đối với Liệt gia, bao đại trưởng lão không chỉ đơn giản là ba siêu cấp cao thủ mà giống như biểu tượng tinh thần, là thần tượng của tất cả con cháu Liệt gia.
- Không cần nói gì cả! Hiện tại, ta muốn làm vài việc, các ngươi đều nghe cho rõ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Liệt Tùy Thiên khoát tay, sau đó nhìn Lăng Tiêu, trong thanh âm mang theo vài phần bi thương tuổi xế chiều, hỏi:
- Lăng Tiêu tông chủ, ba người chúng ta có thể bảo trì tỉnh táo trong bao lâu?

- Một canh giờ!

Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:

- Ta cũng chỉ có thể làm được như thế!
- Đủ rồi, đa tạ!

Trong nháy mắt này, giọng nói khàn khàn của Liệt Tùy Thiên càng như già hơn thêm.

Những gì Lăng Tiêu nói đều lọt vào trong tai mọi người. Liệt Khuyết rơi lệ đầy mặt, nhưng cũng không hỏi lại Lăng Tiêu, bởi vì y tin tưởng đại ca kết nghĩa của mình, nếu có biện pháp Lăng Tiêu chắc chắn sẽ không ngồi yên.

Liệt Diễm lại không kiềm nổi ngẩng đầu lên, nhìn vị cao thủ thanh niên mới quật khởi mấy năm gần đây có tốc độ thăng tiến nhanh tới mức khiến cho siêu cấp thế gia như bọn họ cũng phải ngước nhìn.
Thật sự là làm người ta cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần!

Liệt Tùy Thiên không hổ là cao thủ đương thời, khuôn mặt khôi phục vẻ bình tĩnh rất nhanh. Từ đầu tới cuối, Liệt Tùy Phong và Liệt Tùy Vũ đều không hề nói gì, tuy nhiên sắc mặc hai người hiện giờ cũng đã khôi phục lại như bình thường. Con người họ đã sống mấy trăm năm, còn điều gì chưa nhìn thấu nữa chứ?

Liệt Tùy Thiên thậm chí hơi mỉm cười, sau đó khàn khàn nói:
- Đừng có khóc! Liệt gia ta nên chịu tai kiếp này! Trong quá khứ, ba người chúng ta đều đã mắc sai lầm. Hiện tại, ba huynh đệ lão phu phải tự gánh lấy!

Liệt Tùy Thiên nói xong, nhìn thoáng qua những con cháu mà lão không thể nhớ nổi tên, thậm chí có kẻ còn không biết tên, tron mắt hiện lên một chút tự hào nói:

- Ta tin tưởng, con cháu Liệt gia ta có thể chống đỡ nổi đả kích như vậy! Bởi vì… trong thân thể các ngươi đều đang chảy dòng máu bất khuất. Ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Liệt Diễm khôi phục thân phận tộc trưởng, dẫn dắt Liệt gia một lần nữa đi ra khỏi khốn cảnh! Liệt Diễm, ta tin tưởng, lấy thực lực của người, làm việc này là không thành vấn đề, đúng không?

Liệt Diễm hai mắt đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào, cũng không nhìn tới Liệt Dương đang nằm rạp trên mặt đất, chỉ ra sức gật gật đầu.
Liệt Tùy Thiên lại nói:

- Sau này, Liệt gia không hề đóng cửa mà tất cả con cháu của Liệt gia đều có thể vào thế tục giới để tiến hành lịch lãm!

Liệt Tùy Thiên vừa nói ra, rất nhiều con cháu của Liệt gia đều lộ thần sắc vui mừng. Từ khi sinh ra đến tận lúc chết, những người trẻ tuổi này đều chỉ ẩn cư nơi thâm sơn này, tuy rằng ăn ngon mặc đẹp, cuộc sống như đế vương nhưng có mấy người thích chịu tịch mịch chứ? Trừ một số ít người, tất cả mọi người đều bị hạn chế không được rời khỏi Liệt gia sơn trang nửa bước. Theo cách nhìn của Liệt Tùy Thiên thì đó chính là thủ phạm lớn nhất tạo thành Liệt gia hôm nay.

Liệt Dương tuy rằng không ra gì, tuy rằng rất đáng hận, nhưng quả thật y có một câu nói đúng! Chính là mấy lão già này… đã không còn theo kịp thời thế.

Cảm nhận được sự vui sướng từ những con cháu trẻ tuổi trong gia tộc, Liệt Tùy Thiên mỉm cười. Trong quá khứ, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt mấy đại trưởng lão là việc gần như không thể tin nổi.

Bất luận nam nữ đệ tử, nếu gặp người mình thích ở thế tục giới, đều có thể mang về sơn trang, nhưng cần phải ở bên ngoài sơn trang đủ năm mươi năm, hoặc chờ con cái trưởng thành, mới có thể vào tự đường Liệt gia.
- Lão tổ tông, việc này…

Liệt Diễm ngẩng đầu, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, thầm nhủ, một Tạ Hiểu Yên chẳng lẽ còn không đủ? Còn muốn có thêm nhiều trường hợp như vậy nữa sao? Kết quả nghe xong nửa câu sau, Liệt Diễm tự động ngậm miệng lại. Phương thức mà Liệt Tùy Thiên đưa ra mới là cách chân chính để ngăn chặn loại chuyện này xảy ra.

Liệt Tùy Thiên lại nói tiếp:

- Sau khi ba người chúng ta chết, không được làm khó xử Tạ cô nương, cứ để cô ta đi.
- Vì sao?

Lời này không phải một mình Liệt Diễm hỏi mà là gần như toàn bộ con cháu Liệt gia đều đồng thanh hỏi, thần sắc kích động nhìn Liệt Tùy Thiên. Nhìn ba đại trưởng lão Liệt gia bị hại thành thế này, không ngờ còn buông tha cho cô ta? Không ai cam lòng làm như vậy.
- Không vì sao cả, cứ làm theo lời ta nói!

Liệt Tùy Thiên hừ lạnh một tiếng, mọi người phía dưới lập tức yên lặng. Liệt Tùy Thiên nhìn lướt qua Liệt Diễm, trao đổi ánh mắt một chút. Lúc này Liệt Tùy Thiên mới thở phào một hơi. Có Liệt Diễm hiểu được nỗi khổ của mình là tốt rồi.
- Còn có một việc cuối cùng!

Liệt Tùy Thiên nhìn thoáng qua Liệt Tùy Vũ và Liệt Tùy Phong, sau đó nhẹ giọng nói:
- Gia chủ đời tiếp theo là… Liệt Khuyết!

Nói xong lão thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tất cả đệ tử tinh anh trong gia tộc đang tụ tập ở đây, hỏi:

- Các ngươi có ai không phục?
Liệt Dương khẳng định là phế đi! Đây là điều mà tất cả mọi người đều hiểu. Như vậy vị trí thiếu chủ Liệt gia chính là một vị trí cực kì hấp dẫn đối với mỗi tinh anh Liệt gia.

Sở dĩ có thể trở thành tinh anh, bọn họ không chỉ có thiên phú, về phương diện khác, ai chẳng có tâm tư tranh giành phần thắng chứ?
Chỉ có điều mấy năm qua, Liệt Khuyết đột nhiên tiến bộ rất nhanh, như thể có thần trợ giúp vậy, hơn xa những người cùng thế hệ, thậm chí ngay cả những người thế hệ trước, hiện giờ nhiều người cũng không bằng Liệt Khuyết.

Nhất là Liệt Khuyết đầu óc thông minh, đối nhân xử thế khéo léo, mà quan trọng hơn hết thảy chính là, gần như tất cả mọi người trong Liệt gia đều nhận ra, quan hệ giữa Lăng Tiêu và Liệt Khuyết chắc chắn không phải là tồi.

Chỉ cần nghĩ đến sự tiến bộ thần tốc của Liệt Khuyết trong mấy năm qua, khẳng định có quan hệ không thể tách rời với Lăng Tiêu.
Tuy mọi người đều biết giữa Liệt gia và Lăng Tiêu có chút ân oán, nhưng tất cả con cháu quý tộc đều hiểu được một đạo lý, trên đời này, không có bằng hữu và địch nhân vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn!

Nếu Liệt Khuyết lên làm gia chủ, ít nhất có thể giao hảo cùng Thục Sơn kiếm phái, cho dù không thể đạt được nhiều ích lợi lắm, nhưng Tinh Võ thế gia có thêm một minh hữu rất mạnh, đó chính là sự thật không cần phải bàn cãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK