Nằm mê man cuộn mình trên giường, Phong Linh trông như một con mèo nhỏ bi thương với đầy những vết máu trên cổ, trên mặt, thần tình rất tiều tụy. Quần áo trên người Phong Linh đã cứng lại thành từng mảng bởi máu đông, đại bộ phận vẫn còn dính trên những vết thương khắp toàn thân.
Nhìn vẻ mặt dần dần an tường của Phong Linh, trong lòng Lăng Tiêu dâng lên một cảm xúc khó có thể lý giải, hắn gọi Xuân Lan và Thu Nguyệt tới, xuất ra một đan được đưa cho Thu Nguyệt:
- Nói người chuẩn bị một thùng nước lớn, phải là nước ấm, sau đó cho viên đan được này vào trong nước. Đan được này có thể bồi dưỡng nguyên khí, hơn nữa, miệng vết thương trên người sẽ không để lại sẹo. Làm đi!
Xuân Lan và Thu Nguyệt giật mình nhìn Phong Linh, đều không thể ngờ, mới chỉ vài ngày mà nàng đã biến thành khổ sở như thế này.
- Chăm sóc cô ấy cho tốt!
Lăng Tiêu nói xong, chỉnh lại chân cho Phong Linh rồi quay người đi ra. Ngày hôm qua, hắn vừa mới nhận được ý chỉ của quốc vương bệ hạ sắc phong Lăng Tiêu là tam đẳng hầu tước!
Trong lịch sư 1500 năm của Đế quốc Lam Nguyêt, chưa bao giờ xuất hiện một trường hợp nào như Lăng Tiêu, 15 tuổi được phong làm hầu tước, tuy rằng chỉ là hầu tước đẳng cấp thấp nhất, nhưng phải biết rằng, cho dù là trong thần quốc gia, tóc bac đầy đầu, có thể đạt được một danh vị tam đẳng hầu tước cũng đã cảm thấy cuôc đời không uổng phí rồi. Huống chi, sau chữ tam đẳng của Lăng Tiêu còn có hai chữ "thế tập", dùng từ "sủng thần" đã không còn đủ để hình dung thân phận của Lăng Tiêu lúc này.
Tiểu Sửu quay về từ đế đô còn mang theo tin tức, tướng quân Lăng Thiên Khiếu, quân hàm
không thay đổi, tước vi gia phong nhất đẳng công tước! Khoảng cách thân vương...chỉ còn kém một bước nhỏ! Ngoài ra, Tiêu Sửu còn mang về cho Lăng Tiêu một bức thư của Lăng phu nhân. Trong thư nói với Lăng Tiêu, khi Quốc vương bệ hạ quyết định gia phong cho Lăng gia, gần như tất cả trọng thần trong triều đều tỏ vẻ phản đối,
ngay cả lão Tể tướng đế quốc Constantine cả đời chính trực cũng đưa ra ý kiến phản đối. Constantine cho rằng, quốc vương bệ hạ làm như vậy không phải là ban thưởng cho thần tử mà chính là làm hại hắn.
Phong thưởng như vậy thì sẽ xử lý thế nào đối với những trong thần, quân tướng có công của đế quốc này? Lăng gia dù có công lao to lớn cũng không thể ban thưởng như vậy được!
Lăng Tiêu mới chỉ là một thiếu niên 15 tuổi đã được phong làm tử tước, vậy mà không tới một năm sau đã được phong thưởng lần thư hai, xét về tình lý đều không bình thường!
về phần những trong thần khác, tỷ như Ô Lan Hùng vẫn luôn đối đấu với Lăng gia, tất cả đều phụ hoạ ý kiến của Constantine. Ô Lan Hùng lại còn buộc tôi Lăng Tiêu, nói Lăng Tiêu hoành hành trên đất phong của mình, đầu tiên là không tôn trong Lĩnh chủ tiền nhiêm Lý Hậu Sướng, trực tiếp mang binh mã ào vào cửa, đuổi người ta đi.
Quả nhiên là cha nào con nấy. Đương nhiên, Ô Lan Hùng không nói ra những lời này mà chỉ giữ lai trong bụng mình. Sau đó, Lăng Tiêu lại hãm hại mấy đại quý tôc thành Penzias, khiến cho các quý tộc này phải từ bỏ sản nghiêp đã kinh doanh mấy trăm năm, đến bây giờ ngay cả sinh tồn cũng khó khăn. Thân là quý tôc, Lăng Tiêu lại không giữ gìn ích lợi của quý tôc mà ngược lai còn đi lấy lòng bình dân, loại hành động này quả thực chính là sự sỉ nhục đối với quý tộc!
Trong triều đình, tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến của mình. Đại bộ phận các trọng thần và vương công, quý tôc trong triều đều vốn đã khó chịu với Lăng gia, ý chỉ này của quốc vương bệ hạ vừa đưa ra, ngay cả những đại thần có quan hê không tồi đối với Lăng Thiên Khiếu cũng đều câm miệng! Nhất đẳng công tước! Lăng Tiêu và Lăng Chí đều còn trè, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không tới mười năm, Làng gia này sẽ trở thành một siêu cấp quý tộc "nhất môn tam công" (môt nhà có ba chức quan cao cấp) (1).
Đãi ngộ như vậy, ai mà không hâm mộ? Ai mà không ghen ti chứ? Quốc vương bệ hạ lần này quyết tâm khư khư cố chấp, thậm chí ngồi trên ngai vàng điêu khắc Bạo Viêm Sư Vương cao cao tai thượng, giận dữ giơ tay chỉ những người phía dưới: "Giang sơn này là của Lý gia! Hiện giờ
là do ta định đoat! Các ngượi phản đối là lý do gì? Đố kỵ và tham lam mới là tội đó!"
Quốc vương bệ hạ vừa nói ra như thế, ngay cả Tê tướng đai nhân Constantine, đều ngậm miệng lại. Hắn biết, vị hoàng đế hùng mạnh năm đó đã trở lại!
Việc này đã truyền tới tai Lăng phu nhân rất nhanh. Lăng phu nhân đương nhiên không tin quốc vương bệ hạ lại cao thượng như thế, thông qua thăm hỏi nhiều nơi, cũng coi như biết được chút tin tức, lập tức viết thư thông báo cho con trai.
Lăng Tiêu đọc thư của me, thấy tình thương và lo lắng sâu đậm trong đó, lại đọc tiếp đạo mật chỉ
của quốc vương bệ hạ... Gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu thoáng nhăn lại, hơi nheo mắt, trong đao mật chỉ, quốc vương bệ hạ đầu tiên là tỏ vẻ cảm tạ Lăng Tiêu đã chữa khỏi cho ông ta, sau đó khen ngợi, tán thưởng tài nghê luyện chế các loai đan dược của Lăng Tiêu. Cuối cùng, trong mật chỉ, quốc vương bệ hạ nói, chỉ cần Lăng Tiêu chịu dâng ra luyện đan bí phương này, lập tức sẽ đảm bảo phú quý cho Lăng gia!
Đương nhiên, trong mật chỉ không hề có một câu uy hiếp nào! Thậm chí ngay cả cảm giác uy hiếp cũng không có, tất cả lời nói đều rất khách khí, bao gồm cả những thị vê hoàng cung và người đưa tin, khi đối mặt với Lăng Tiêu đều cố hết sức lấy lòng hắn. Đây chính là một Hầu gia 15 tuổi, vinh quang tột đỉnh, tiền đồ vô lượng, ai dám đắc tội hắn chứ?
Lăng Tiêu cũng chưa nghĩ ra được cách xử lý chuyện này sao cho tốt, đã nghe tin Phong Linh liều chết chạy về, nói Nam Phương Vương đang tu tập vô số thủ hạ toàn là những võ giả cao cấp, muốn
tới cướp đoạt luyện đan bí tịch!
Lăng Tiêu khẽ thở dài, kỳ thật sớm biết rằng ngày này sớm hay muộn gì cũng sẽ đến, nhưng chỉ có điều không ngờ lai nhanh như vậy thôi.
Lăng Tiêu nghĩ thầm, xem ra đứng trước lợi ích tuyệt đối, hết thảy cái gọi là tình cảm chân thành gì gì đó đều căn bản là không tồn tại! Cho dù là phu thân mình năm xưa liều chết bảo vệ chủ, bảo vê lão quốc vương bình an, kết quả cũng vẫn trở thành quân cờ bị quốc vương bệ hạ sai khiến!
Gia quan tiến tước....Lăng Tiêu đâu thèm để ý loại hư danh này! Không chỉ Lăng Tiêu không cần, ngay cả liên tướng quân Lăng Thiên Khiếu cũng không cần!
Thực ra đối phó với Quốc vương bệ hạ cũng không quá khó, chưa cần phải thực sự trở mặt, cư trì hoãn đã rồi nghĩ các biên pháp khác cũng không muộn. Nói ngắn gọn, Lăng Tiêu cũng chẳng kính trọng gì quốc vương bệ hạ, đồng thời cũng chẳng sợ hãi bao nhiêu. Giờ chuyện của Nam Phương Vương cũng hơi khó giải quyết. Đêm nay, bất kể có bao nhiêu người tiến công phủ Tử tước, nhìn bề ngoài sẽ chẳng chút dính líu tới Nam Phương Vương cả!
Nam Phương Vương sắp tới điên cuồng vơ vét của cái, trên thực tế, chưa chắc đã là đối nghịch với Lăng Tiêu. về điểm này, khi họp với mọi người, Lăng Tiêu và tất cả mọi người đều cho rằng trong vòng vài năm nữa, Nam Phương Vương mới có những hành động lớn,có lẽ tự xưng vương không chừng. Tóm lại, Nam Phương Vương sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho thái tử, hoặc đưa em trai mới sinh ra còn chưa tới một tuổi, được ngồi vào vị trí đó!
Vì thế, cho dù đã đánh mất cái danh hiền vương, Lý Võ Thông cũng sẽ không để ý!
Nhưng bề ngoài, Lý Võ Thông cũng sẽ tuyệt đối không đê lộ chút nhược điểm nào cho Lăng Tiêu thấy. Đã tiếp xúc với hắn hai lần, Lăng Tiêu biết rõ, nếu không có vạn toàn nắm chắc, hắn thậm chí có thể vung tiền như rác, dùng ma tinh đại pháo để mua mình, vì thế hắn sẽ không trở mặt sớm với mình. Nghĩ vậy, Lăng Tiêu nhếch miệng cười, hừ lạnh một tiếng, thầm nhủ: Các ngươi đã không muốn xé rách mặt nạ, đều muốn lén lút bí mật tới, vậy ta sẽ đón tiếp các ngươi chu đáo. Đương nhiên, phải cho các ngươi hiểu một chút, người tu chân không có tốt lành gì đâu!
Trong phòng hội nghi, tất cả các thành viên chủ chốt của phe Lăng Tiêu đều có mặt. Cho dù Làng Tiêu đã có biện pháp ứng đối nhưng việc thế này vẫn phải báo cho tất cả mọi người một tiếng, tránh xảy ra bối rối khi đó. Lăng Võ ngồi đó, khuôn mặt thô cuồng biểu lộ vẻ vô cùng phẫn nộ, nói:
- Hoàng thất chẳng có thứ gì tốt cả! Quốc vương là như thế, thái tử cũng là như thế, hiện tại đến lượt Nam Phương Vương. Hay là hắn đã như vậy, thiếu gia, ta thấy chúng ta cứ lật đổ luôn vương triều Lý gia nhà hắn, ngài làm hoàng đế luôn!
Thân hình khổng lồ của Tần Cách khiến hắn đang ngồi mà chẳng khác gì người ta đang đứng. Lăng Tiêu đã chuyên môn yêu cầu làm một chiếc ghế dựa thật lớn cho hắn. Nghe Lăng Võ nói xong,Tần
Cách tỏ vẻ đồng ý, nhưng không có nói nhiều, thàm nghĩ: nhân loại xử sự quả nhiên phức tap. Ở thú tộc, ai hùng mạnh hơn thì người đó nắm quyền lực!
Lúc này Mạnh Ly nhẹ giọng nói:
- Thiếu gia, liệu có cần thiết phải liên hệ với các thế gia, môn phái ẩn thế trong thành không?
- Liên hệ bọn ho làm cái gì? Mạnh Ly, người có đầu óc không vậy?
Diêp Vi Ny cong môi, nhìn Mạnh Ly nói:
- Đấu tiên, hiện tại bọn họ cũng không biết việc này, cho dù là đã biết, phản ứng duy nhất cũng là ngồi tai chỗ xem náo nhiệt.Ngươi tưởng bọn họ sẽ tới hỗ trợ ngươi à? Đừng có nằm mớ!
Bị Diệp tử trách móc, Mạnh Ly có chút xấu hổ. Tuy nhiên Diệp tử nói cũng đúng, Manh Ly chỉ có chút tâm lý có bệnh thì vái tứ phương, nghe nói đối phương có Kiếm Hoàng bậc cao, còn cả vài
Kiếm Tông, còn Ma Kiếm Sư thì rất nhiều, trong lòng hắn rất lo lắng. Kể cá bản thân và Tần Cách cùng ra tay, nhưng đối phương còn ít nhất hai gã Kiếm Tông, cho dù thiếu gia có thể chống cự một trong hai gã đó, nhưng còn một gã nữa thì làm sao bây giờ?
Phúc bá ho nhẹ một tiếng, nói:
- Thiếu gia nói vậy là đã có đối sách, sao không nói ra?
Phúc bá vừa nói xong, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Lăng Tiêu. Trong mắt Isa tràn đầy tin tưởng, cho tới nay, Lăng Tiêu chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng, cho nên nếu nói ngay từ đầu Isa tin tưởng Lăng Tiêu là không có lý do, nhưng hiện tại,tin tưởng Lăng Tiêu đã là chuyện bình thường phải làm rồi!
Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Mọi người cứ nghiên cứu xem sau khi nhóm địch quân này bị diệt, chúng ta sẽ ứng đối thế nào với phản ứng của khắp nơi thì hơn.
Ừ, cứ vậy đi, ta đi xem Phong Linh. Truyện Tiên Hiệp
Nhìn Lăng Tiêu đi ra cửa, ngay cả Phúc bá cũng đầy vẻ kinh ngạc và khó tin. Sự tin tưởng to lớn của Lăng Tiêu là từ đâu mà tới?
Lăng Tiêu đi đến ngoài cửa, chợt nghe trong phòng có tiếng nói chuyện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh nhăn nhó, đôi mắt xinh đẹp bi che phủ bởi một tầng hơi nước, giọng nói vô cùng yếu ớt:
- Đắng quá! Ta không muốn uống! Là Lăng Tiêu cố ý đúng không?
- Phong Linh muội muội, muội nói vậy mà không phải vậy. Muội không thấy rằng tuy thiếu gia không nói gì nhưng ánh mắt thì quan tâm tới muội đến mức nào sao!
Xuân Lan mau miệng nói :
- Lại nói, thuốc đắng dã tật, nếu muội không uống, sao có thể chóng khỏe được?
Phong Linh hơi đỏ mặt, hơi sẵng giọng:
- Ai muốn hắn đau lòng chứ?
1. Tam công dùng để chi ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến Trung Quốc.
Tam công có xuất xứ từ nhà Chu, gồm ba chức quan là thái sư, thái phó, thái bảo. Bắc Ngụỵ gọi là tam sư.
Đến thời tiền Hán (Tây Hán), tam công bao gồm thừa tướng (sau đổi thành đai tư đồ) quản lý về hành chính, thái úy (sau đổi thành đại tư mã) quản lý về quân sự, và ngự sử đại phu (sau đổi thành đại tư không) phụ trách giám sát.
Thời hậu Hán (Đông Hán) các chức danh này được đồi tên thành tư đồ, tư mã, tư không, còn gọi là tam tư.
Về sau, với sự hình thành của lục bô (binh, hình, hộ, lại, lễ, công) thì tam công dần trở thành các chúc danh danh dự, mang màu sắc là các cố vấn cao cấp của triều đình.