Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi nhìn thấy vẻ mặt của những người khác vừa có hâm mộ lại có ánh mắt phức tạp thì chúng nữ đều biết đây không phải là chuyện đùa, đây là một sự thật không gì thật hơn! Mọi người đang cố gắng che giấu vẻ xấu hổ của mình, Phong Linh nhìn Hạ Tuyết Ngọc hỏi:

- Vân Tuyết tỷ tỷ có thể nói rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra được không? Tỷ giấu chúng ta đến khổ.

- Đúng vậy, đúng vậy! Vân Tuyết tỷ tỷ, mau nói những chuyện xảy ra năm xưa đi.

Y Toa luôn ôn hòa và ngượng ngùng cũng nhịn không được phải lên tiếng hỏi Tuyết Ngọc. Lúc này vẻ mặt tinh xảo và xinh đẹp của Y Toa cũng trở nên ửng đỏ, nàng chỉ có thể dùng phương pháp di chuyển lực chú ý này mới làm cho những kích động trong lòng mình hồi phục trở lại.

Hạ Tuyết Ngọc băng tuyết thông minh sao lại không biết tâm tư của đám người Phong Linh chứ? Tất nhiên nàng sẽ không đi bắt bẻ các tông chủ phu nhân tương lai. Phải biết rằng trước khi có đại hôn thì tất cả mọi người đều biết những người phụ nữ sắc nước hương trời này là nữ nhân của tông chủ. Tất cả mọi người lúc nào cũng giữ sự tôn kính, nhưng dù sao cũng cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

Mà một khi các nàng và Lăng Tiêu chính thức cử hành hôn lễ thì tất cả đều trở thành tông chủ phu nhân.

Trong mắt tất cả đệ tử Thục Sơn phái thì đây cũng là một tiến triển khổng lồ của môn phái. Từ trước đến nay tuy đám người Thượng Quan Vũ Đồng vẫn đảm nhiệm vai trò sư phụ của rất nhiều đệ tử Thục Sơn phái, nhưng về mặt thân phận lại không có một vị trí xác định.

Vì vậy là cũng có các đệ tử âm thầm theo đuổi các nàng, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi vì các nàng đều là những phụ nữ tài sắc song toàn, nếu không có ai thích và theo đuổi thì mới là chuyện lạ.

Lúc này Hạ Tuyết Ngọc lau nước mắt trên mặt, sau đó dùng giọng êm tai nói ra những chuyện phát sinh năm xưa. Rất nhiều người không biết những phong ba xảy ra năm xưa nên lúc đầu vẫn còn mang theo một nụ cười ung dung, nhưng sau khi nghe được một lúc, những người phụ nữ có cảm tình phong phú thì ánh mắt trở nên đỏ hồng. Nghe thấy Tương Vân Sơn bị phế đi tu vi một cách oan uổng, bị đuổi ra khỏi nhà cũng không chịu nhận mình làm phản, vẫn tin tưởng vào người yêu của mình, lúc này hầu như tất cả phụ nữ đều rơi lệ.

Mặc dù Lăng Tiêu cũng chưa từng xảy ra những chuyện như vậy, nhưng hầu như tất cả phụ nữ ở đây đều có thể cảm nhận được tâm tình của Hạ Tuyết Ngọc. Vì năm xưa khi Lăng Tiêu còn ở trên nhân giới cũng từng phải chịu rất nhiều điều không công bằng.

Sau khi Vân Tuyết nói xong, Phong Linh nhịn không được nói:

- Không ngờ trong Thánh Vực cũng xảy ra những chuyện như vậy. Vân Tuyết tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm đi, tất cả chúng ta sẽ đứng ở phía sau hậu thuẫn cho tỷ.

Tuy biết Hạ Tuyết Ngọc mới là tên thật, nhưng Phong Linh các nàng đều gọi Hạ Tuyết Ngọc là Vân Tuyết theo thói quen.

Thật ra những phong ba năm xưa phát sinh trên người Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc thì Thượng Quan Vũ Đồng các nàng đều biết nhưng không được rõ ràng. Ngày hôm nay các nàng nghe Vân Tuyết nói mới phát hiện ra người phụ nữ bình thường có chút tranh cường hiếu thắng, cũng không thua kém so với một Hoàng Phủ Nguyệt thích "Khoe khoang", lại ẩn chứa một chuyện xưa thê lương như vậy. Cho nên ngày hôm nay tất cả mọi người cuối cùng cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ Hạ Tuyết Ngọc.

Chuyện hôn sự của tông chủ Thục Sơn phái tất nhiên không thể làm qua loa được. Dù Lăng Tiêu và các nàng đồng ý thì Lăng phu nhân cũng không đồng ý, tất cả những người có vị trí trong Thục Sơn phái từ trên xuống dưới cũng không đồng ý.

Là tông chủ của một môn phái hùng mạnh, nhất đại luyện đan tông sư, cường giả thanh niên của Nam Châu, vì vậy hôn lễ của Lăng Tiêu tất nhiên phải làm sao cho nở mày nở mặt, hơn nữa cũng phải mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Nam Châu.

Từ giờ khắc này trở đi, tất cả Thục Sơn phái đều trở nên bận rộn.

... ....

Từ khi Tương Văn Bưu gia chủ tương lai của Tương gia nhận được một phong thiếp mời thì cứ giam mình trong phòng một ngày một đêm không đi ra ngoài. Nếu có người đến gọi cửa thì đều bị hắn mắng lớn rồi đuổi ra ngoài. Nghe nói những đồ trang sức giá trị liên thành trong phòng đã bị hắn đập nát hơn phân nữa.

Tương Vân Bưu cố gắng làm tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, hắn liên tục nói với chính mình:

- Tương Vân Bưu, ngươi là gia chủ tương lai của Tương gia, không ai có thể kéo ngươi từ trên địa vị này xuống được. Tương Vân Sơn kia chẳng qua chỉ là một đệ tử bị đuổi ra khỏi cửa Tương gia thôi.

- Trong Nam Châu chưa nghe nói có bất kỳ người nào bị trục xuất ra khỏi nhà lại quay trở về làm gia chủ. Huống hồ Tương gia ngày hôm nay là một thành viên trọng yếu của Liên Minh Phương Nam, mà Tương Vân Sơn lại ở trong Thục Sơn phái, lại đại biểu cho thế lực của Liên Minh Nam Châu.

- Nên Tương gia dù có cân nhắc lại trên phương diện này, cũng căn bản không cho phép Tương Vân Sơn nhập vào lại Tương gia.

- Như vậy mình còn phải sợ cái gì nữa?

Trong lòng Tương Vân Bưu hiểu rõ, hắn không sợ Tương Vân Sơn quay về tranh giành vị trí gia chủ, điều này căn bản không phải hiện thực. Hắn sợ chính là những tranh chấp năm xưa. Tuy hắn rất tin tưởng, tất cả những chứng cứ chứng minh sự thanh bạch của bọn Tương Vân Sơn đã sớm trở thành tro bụi, nhưng trong lòng Tương Vân Bưu vẫn có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời.

- Hạ Tuyết Ngọc rõ ràng đã chết rồi, có rất nhiều người nhìn thấy! Như vậy...Tên si tình Tương Vân Sơn kia sắp cưới ai?

Trong lòng Tương Vân Bưu lại có những suy nghĩ rất xấu xa:

- Nghe nói có rất nhiều mỹ nhân bên cạnh Lăng Tiêu, không phải là...Là có người bị Tương Vân Sơn quyến rũ chứ? Ha ha, tên Lăng Tiêu kia đúng là loại người có khả năng chịu đựng.

Sau khi suy nghĩ thông suốt thì cuối cùng Tương Vân Bưu cũng ra khỏi phòng, vẻ mặt hắn cũng không còn khó coi nữa. Lúc này lại có thủ hạ đi đến, khẽ hỏi:

- Chủ công, Thục Sơn phái mời... .... Nguồn: http://truyenfull.vn

Tương Vân Bưu dùng giọng thản nhiên hỏi:

- Liên Minh Phương Nam còn có nhà nào muốn đi không?

Hạ nhân kia hơi chần chừ, sau đó nói:

- Minh chủ Tôn gia cũng đã tỏ vẻ muốn đi, hơn nữa minh chủ Tôn Hạo Thiên...Cũng quyết định tự mình đi.

Tương Vân Bưu đột nhiên ngẩn người ra, hắn biết mình nhất định là bỏ lỡ một cái gì đó, sau đó hỏi:

- Tôn minh chủ hắn...Muốn tự mình đi, vì sao?

Tên thủ hạ kia nhìn trái nhìn phải thấy không còn người nào khác mới khẽ nói:

- Chủ nhân, tiểu nhân phải bỏ ra cái giá rất lớn mới mua chuộc được người ở bên cạnh Tôn minh chủ, mới biết được thái độ của Tôn minh chủ. Hắn nói là oan gia nên giải không nên kết, hơn nữa đan dược của Thục Sơn phái quả thật là thần kỳ. Cho nên một môn phái lấy đan dược làm chủ thì không nên nhỏ nhen gia nhập vào bất kỳ phương thế lực nào mà phải bảo trì một thái độ trung lập mới đúng.

Tương Vân Bưu nheo mắt rồi suy nghĩ một lúc về câu nói này, sau đó nói:

- Ta muốn nghe những câu nói thật.

Tên hạ nhân kia lúc này mới nói:

- Đây quả thật là nguyên nhân chủ yếu mà gia chủ Tôn gia đến Thục Sơn chúc mừng hôn lễ của Lăng Tiêu trước. Nhưng tiểu nhân nghe những người trong nội bộ Tôn gia lén lút thảo luận, nói là nhiều lần Liên Minh Phương Nam bị tổn thất nặng nề cũng không phải do liên minh, mà tất cả đều do Lăng Tiêu. Cho nên phải đi thỏa hiệp, là bởi vì...Sợ bị đánh!

Tương Vân Bưu lúc này mới gật đầu hài lòng, sau đó mới hừ một tiếng nói:

- Nói bậy! Thực lực Tôn gia mạnh mẽ thế nào các ngươi căn bản đều không biết! Sợ bị đánh sao? Chỉ bằng vào Lăng Tiêu? Nếu nói thuật luyện đan của Lăng Tiêu thần kỳ, thì cái này ta thừa nhận. Nếu nói trận pháp của hắn hùng mạnh, điều này ta cũng thừa nhận. Dù sao đây cũng đều là những chuyện rõ như ban ngày, nhưng nếu nói chỉ một mình Lăng Tiêu có thể đánh cho Liên Minh Phương Nam phải sợ hãi, Tương Thủy à, ngươi cảm thấy điều này có thể xảy ra được sao? Ngươi đã theo ta nhiều năm như vậy chẳng lẽ không có chút kiến thức sao?

Tương thủy cứng miệng, thật ra hắn cũng biết tâm bệnh của gia chủ nhà mình, dù sao cũng không muốn thừa nhận sự hùng mạnh của Thục Sơn phái. Trong lòng gia chủ không bao giờ muốn tiếp nhận chuyện Thục Sơn phái ngoại trừ trận pháp và đan dược còn có thực lực không thể xem thường.

Hơn nữa Tương Thủy cũng biết trước đây không lâu ở bên ngoài chỗ tiếp giáp giữa Nam Châu và hải ngoại đã xảy ra một trận chiến. Tôn Lập cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong của Tôn gia bị đánh bại thảm hại rồi quay đầu chạy trốn. Chuyện này có rất nhiều người trong Liên Minh Phương Nam biết, lúc này tất cả mọi người đã sinh ra nỗi sợ hãi rất khủng khiếp đối với Thục Sơn phái.

Tuy nói một người sẽ mãi mãi không thể chống đỡ được một môn phái khổng lồ, nhưng chỉ cần Lăng Tiêu còn ở lại một ngày thì Thục Sơn sẽ là một cấm địa. Chuyện này hoàn toàn là thật, ít nhất là cho đến bây giờ không người nào có thể thay đổi được.

Cũng không phải tất cả cường giả cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong đều đâm đầu vào giống như Tôn Lập.

Tương Vân Bưu nhìn thấy Tương Thủy tâm phúc của mình không dám phản bác lại, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nói:

- Nếu đã như vậy thì ta đi!

... ....

Cùng lúc này Diệp Thiên người đã biết mất rất lâu cũng đột nhiên quay về Diệp gia. Vì trận chiến giữa Diệp Thiên và Lăng Tiêu mà rất nhiều đệ tử của Liên Minh Phương Nam bị Lăng Tiêu phế bỏ công lực trở thành tàn phế, mà Diệp Thiên lại biến đi đâu mất, cũng không đi ra giải thích nửa câu.

Cho nên dù là ở trong nội bộ Diệp gia cũng có rất nhiều người phản đối Diệp Thiên.

Võ giả thiên tài thì có ích lợi gì chứ? Một người không biết gánh vác trách nhiệm sẽ mãi mãi không được trọng dụng.

Cho dù hắn có tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, cũng không thể trở thành nhất đại tông sư làm người khác phải bội phục. Cho nên ngay cả gia chủ Diệp gia vẫn thường chiều theo ý của Diệp Thiên, lúc này cũng rất phê bình đối với Diệp Thiên.

Diệp Thiên cảm thấy sau khi mình trở về gia tộc thì bầu không khí có chút quỷ dị, bộ dạng hắn vẫn còn tràn đầy hãnh diện như trước, hắn hướng về phía một người đầy tớ nói:

- Gia chủ đâu? Kêu hắn đi tới gặp ta.

Vẻ mặt của tên đầy tớ kia trở nên bối rối, trong lòng cảm thấy tức giận mà không dám nói. Thầm nghĩ tên Diệp Thiên thiếu gia này hầu hạ rất khó, dù thực lực ngươi hùng mạnh nhưng cũng đừng kiêu ngạo quá như vậy chứ? Những cường giả tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong của Diệp gia tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.

Ít nhất là bây giờ cũng có hai người.

Hơn nữa, Diệp Thiên thiếu gia ngươi còn chưa đạt đến cảnh giới này, mà cứ cho là ngươi đã đạt đến rồi, chẳng lẽ trong mắt ngươi gia chủ chỉ là một người hét đến thì đến nói đi thì đi sao?

Những lời này hắn không dám nói ra, nhưng hắn cũng không có gan đi đến nói với gia chủ Diệp gia. Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên một âm thanh thản nhiên:

- Thiên Nhi đã quay về rồi, lần này quay về không biết có thể ở nhà được bao lâu đây?

Tên đầy tớ này của Diệp gia trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, là gia chủ Diệp gia tự mình đi đến.

Vẻ mặt anh tuấn của Diệp Thiên không hiện lên bất kỳ biểu cảm nào, hắn thản nhiên nói:

- Là gia chủ đến sao? Vào đi, tôi có chuyện muốn nói với ông!

Gia chủ Diệp gia dừng chân ở bên ngoài, trong đôi mắt bình tĩnh cũng không kìm được phải bùng lên một chút tức giận, nhưng sau đó lão lập tức bình tĩnh lại. Sau rất nhiều năm, sóng to gió lớn hắn đã từng trải qua rất nhiều, những tình huống thế này cũng chưa phải lần đầu trải qua, cho nên mặc dù trong lòng lão rất tức giận nhưng vẻ mặt lại không hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào.

Lão đẩy cửa tiến vào phòng rồi nhìn Diệp Thiên nói:

- Thiên nhi, ngươi có điều gì muốn nói à?

Diệp Thiên khoát khoát tay với tên đầy tớ, sau đó nói:

- Đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thiên nói:

- Gia chủ, người cũng đã mệt mỏi rồi, thoái vị nghỉ ngơi đi!

Gia chủ Diệp gia đột nhiên ngẩn người ra, vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, hắn hét lên:

- Diệp Thiên! Ngươi thật to gan! Ngươi không phải đã quên mình là một đệ tử Diệp gia rồi chứ?

Diệp Thiên cũng không bị lời nói của gia chủ Diệp gia làm cho sợ hãi, hắn khẽ nhíu chân mày lại rồi thản nhiên nói:

- Sao? Ta là con dâu của người sinh ra, không phải đệ tử Diệp gia thì là đệ tử nhà nào?

Gia chủ Diệp gia tức đến đỏ mặt, sau đó lão cả giận nói:

- Diệp Thiên, ngươi nghĩ thử xem sau nhiều năm như vậy Diệp gia có chỗ nào không tốt với ngươi? Từ tu luyện cho đến vì ngươi mà dẹp yên đủ loại tai họa do chính mình gây ra, đã có chuyện gì đối xử tệ bạc với ngươi không? Không ngờ ngày hôm nay ngươi lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Ngươi biết không, Diệp Thiên, lần trước ngươi chiến đấu với Lăng Tiêu, sau đó có rất nhiều người tinh anh gia tộc trong bị phế công lực, Diệp gia chúng ta đã phải chịu áp lực lớn thế nào, ngươi không biết, ngươi không biết gì cả! Trước đây ta làm tất cả cho ngươi là vì tu luyện, vì Diệp gia, nhưng không ngờ ngay cả vị trí của ta ngươi cũng muốn ngồi lên. Ngươi tưởng rằng...Làm một người gia chủ chỉ cần có chút thực lực của kẻ thất phu, một tên ích kỷ như ngươi là có thể được sao! Vốn ta cũng muốn bồi dưỡng ngươi trở thành gia chủ tương lai, nhưng bây giờ xem ra ngươi đã không có tư cách để tiếp nhận địa vị gia chủ Diệp gia nữa rồi. Bây giờ ta sẽ triệu tập trưởng lão hội, Diệp Thiên, ta muốn mở trưởng lão hội để trừng phạt ngươi!

Diệp Thiên vẫn mỉm cười nghe những lời nói của gia chủ Diệp gia, hắn nhìn vẻ mặt vì tức giận mà trở nên đỏ hồng của gia chủ rồi khẽ cười nói:

- Gia chủ, ngài quá kích động rồi! Ta đã khi nào nói Diệp gia đối đãi với ta không tốt, đã khi nào muốn làm phản Diệp gia chứ? Ngài không phải đã nói là rất mệt mỏi, khi làm gia chủ không có chút thời gian thoải mái để tu luyện sao? Cho nên bây giờ ta chỉ muốn cho ngài một cơ hội mà thôi, không ngờ ngài lại không cảm kích, nhưng cũng không sao. Khi ngài thật sự giải nhiệm chức gia chủ thì sẽ hiểu, không làm gia chủ sẽ rất tốt. Hơn nữa Diệp gia trong tay ngài sẽ mãi mãi không bao giờ trở thành một gia tộc hạng nhất, lại càng không phải là gia tộc độc nhất vô nhị trong Thánh Vực. Nhưng nếu nó vào trong tay ta, gia chủ, ngài tin không, lần này sau khi đi tham gia hôn lễ của Lăng Tiêu thì Diệp gia ta sẽ là minh chủ của Liên Minh Phương Nam. Mười năm sau Diệp gia ta sẽ thống nhất Nam Châu. Trăm năm sau, Diệp gia ta...Trong Thánh Vực...Sẽ là độc nhất vô nhị...Gia tộc vương giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK