Nguyên nhân chính là sự truy cầu của người mãi không có điểm dừng, cho nên sự hấp dẫn của Thần giới, đối với một người luyện võ trong Thánh Vực mà nói, cũng mãnh liệt như vậy!
Điểm này cũng giống như người trong Nhân giới mong muốn phi thăng vào Thánh Vực!
Sắc mặt Thường Xuân Tiếu rốt cuộc cũng có chút thay đổi, luồng thiên uy dữ dội kia, hắn cảm giác rất rõ, tuy nhiên trong lòng kinh hô : Chẳng lẽ, kiếm kỹ mà người này nắm giữa còn muốn lợi hại hơn Thanh Lôi Tử Điện Trảm của ta hay sao? Hắn, hắn lại có thể phá được Thanh Lôi Tử Điện của ta!
Hào quang trong mắt Thường Xuân Tiếu mang theo vẻ không tin nổi, sau đó liền nhìn thấy vô số ánh sáng màu đỏ, trong lốc xoáy to lớn trên bầu trời kia, trong nháy mắt … Bắn ra!
Vô số luồng ánh sáng màu đỏ, giống như muốn phá nát tất cả mọi thứ, xuyên qua kết giới, không sai lệch đánh về phía Thường Xuân Tiếu đang trợn mắt há hốc mồm!
Trong đám người trên khán đài, có một người trong giây lát mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ kinh hãi vô cùng, quay về phía người bên cạnh mà hoảng sợ nói :
- Lăng Tiêu! Hắn là Lăng Tiêu!
Trong nháy mắt người bên cạnh quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm người này, giận dữ nói :
- Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, lại nói bậy, ta đánh ngươi một cái chết liền! Đó là Lăng Tiêu sao? Đó là Lăng Tiêu sao?
Hai người nói chuyện chính là Âu Dương Huy và Âu Dương Thiên Phong của Âu Dương gia!
Vẻ mặt Âu Dương Huy u ám, trong lòng thầm nghĩ : Mấy ngày qua, ta hoài nghi cái gã kêu là Tiêu Phong chính là lăng Tiêu, rõ ràng gia chủ người cũng đã nhìn ra. Vì sao chẳng những không thừa nhận, mà phản ứng còn kịch liệt như thế?
Mà lúc này, Lăng Tiêu chỉ cần thúc dục vô số luồng ánh sáng đỏ kia đánh về phía Thường Xuân Tiếu, cho dù đối phương có được thực lực Tiên Thiên cảnh giới, thân thể cũng sẽ bị trọng thương!
Lúc này, Lăng Tiêu vung tay lên, phất tay, mây khói tan biến, trên bầu trời bắn xuống hàng vạn luồng quang mang.
Chung quanh khán đài, một vùng yên tĩnh, không ai có thể nhanh chóng thoát ra từ trong biến hóa lật tay hóa mây che mưa.
Vẻ mặt Thường Xuân Tiếu dại ra, thì thào nói :
- Ta đã thất bại!
Âu Dương Thiên Phong với vẻ mặt sợ hãi trên khán đài nhìn người kia đang lơ lững trên bầu trời, trong đầu chỉ có một một ý niệm kiên định : Ta không biết hắn!
Nói thật, Âu Dương Thiên Phong cũng không phải sợ Lăng Tiêu, đừng nói chỉ một Lăng Tiêu, mà cho dù mười Lăng Tiêu thì lão cũng không sợ! Đừng thấy hôm nay Lăng Tiêu biểu hiện thực lực rất mạnh, hơn nữa, cho dù thực lực Lăng Tiêu có mạnh hơn gấp đôi thì tính sao? Đối với loại quái vật như Âu Dương gia mà nói, căn bản không đáng nhìn tới!
Thực sự Âu Dương Thiên Phong sợ hãi chính là tiềm lực vô tận kia của Lăng Tiêu! Người khác có thể không rõ chi tiết lắm về Lăng Tiêu, nhưng Âu Dương gia làm sao mà không biết được?
Người kia phi thăng Thánh Vực không bao lâu, người thanh niên Nhân giới có độ tuổi không quá ba mươi, không ngờ đã có được thực lực Tiên Thiên cảnh giới!
Điều này cũng không thể hình dung sự biến thái của hắn!
Thứ hai, trong khoảng thời gian gần đây Âu Dương Thiên Phong hiểu rõ về chuyện các thế gia đỉnh cấp lui tới với Lăng Tiêu, thậm chí có mấy lần lão cũng muốn đi cầu kiến Tiêu Phong. Trong khoảng thời gian gần đây, những lời đồn truyền ra hầu như khắp phạm vi năm sáu Châu trong Thánh Vực. Âu Dương Thiên Phong tự nhiên cũng biết rõ ràng, tuy nhiên bởi vì trong thời gian gần đây, tiến đến bái phỏng Lăng Tiêu, không ai không phải người của thế lực cao nhất. Trong phạm vi thế lực của Âu Dương gia, thì họ khẳng định có được thực lực và danh tiếng cực cao. Nhưng nếu phóng trong toàn bộ Nam châu Thánh Vực, vậy có chút bé nhỏ không đáng kể, tổng cộng có hơn một ngàn ba trăm gia tộc bậc trung, Âu Dương gia … Cũng chẳng qua là một gia tộc trong đó thôi.
Cách đây một tháng, Tiêu Phong có quan hệ rất tốt với nhiều thế lực đỉnh cấp, Âu Dương Thiên Phong còn từng âm thầm hâm mộ. Hiện giờ biết gã Tiêu Phong kia là Lăng Tiêu, Âu Dương Thiên Phong làm sao không thể có loại cảm giác run sợ trong lòng chứ?
Nếu Lăng Tiêu muốn trả thù Âu Dương gia của lão thì không cần nói nhiều, chỉ cần một thế lực đỉnh cao toàn lực đuổi giết, Âu Dương gia … Nguy rồi!
Trong đầu Âu Dương Thiên Phong lóe lên đủ loại ý niệm, trong lòng thầm nghĩ phải làm sao mới có thể tiến hành sửa chữa, làm như mình không biết Lăng Tiêu? Lúc này thoạt nhìn, Lăng Tiêu cũng không có ý muốn tìm Âu Dương gia để gây phiền toái.
Nhưng Âu Dương Thiên Phong cũng hiểu được, quân tử báo thù, mười năm không muộn. Giữa Âu Dương gia và Lăng Tiêu trên cơ bản xem như tử thù không chết không thôi, muốn cởi bỏ, trên cơ bản xem như là chuyệ n không có khả năng.
Ám sát hắn?
Chính Âu Dương Thiên Phong cũng cảm thấy khả năng không lớn lắm. Tại Bạch Lộ quận này, lão tuyệt đối không có cái gan lớn đó, hơn nữa gần đây Lăng Tiêu có quan hệ tốt với rất nhiều thế lực đỉnh cấp, nếu mình ám sát hắn, nhất định sẽ khiến nhiều người tức giận, đến lúc đó, không giết được Lăng Tiêu,còn đưa tới các thế lực cao nhất cùng nhau đối phó với Âu Dương gia. Như vậy, càng nguy hiểm hơn là kết thù với Lăng Tiêu!
Âu Dương Thiên Phong nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy một đám con cháu kết thù oán với Lăng Tiêu, trên cơ bản hầu như đã chết không còn. Hiện giờ chỉ còn lại một mình Âu Dương Huy, nếu như … Khiến gã Lăng Tiêu kia không ghét Âu Dương gia tộc?
Âu Dương Thiên cảm thấy đầu của mình nhanh vỡ ra, loại cảm giác vô lực bất đắc dĩ, đã lâu rồi lão cũng chưa có qua, rõ ràng đối phương cô độc, không có bối cảnh gì, nhưng lại khó đối phó hơn bất cứ một thế lực trung cấp nào!
- Mẹ nó!
Âu Dương Thiên Phong không kìm nổi mắng một câu trong lòng, mặc kệ bất luận kẻ nào, đây cũng chính là chuyện của người trong tộc làm, sau đó tìm một ít phương án đối phó với Lăng Tiêu, cũng cho hắn quá đáng.
Âu Dương Thiên Phong không kìm nổi quét ánh mắt về phía Âu Dương Huy, trong lòng hiện lên một chút vẻ tàn nhẫn, mặc kệ nói như thế nào, sinh tử tồn vong của một gia tộc so với hy sinh một người, thật sự có chút quá nhỏ không đáng kể.
Trong lòng hạ quyết tâm, Âu Dương Thiên Phong khép mắt ngủ, ngồi ở đó, nghe thấy toàn bộ âm thanh núi thét biển gầm, trong lòng vô cùng phức tạp! Đồng thời nghĩ đến : Lăng Tiêu, hôm nay Âu Dương gia ta nhẫn nhục, chờ sau này, nếu như có cơ hội, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Lăng Tiêu nhìn Thường Xuân Tiếu, nói với vẻ vô cùng chân thành :
- Thường huynh có bản lĩnh khá, may mắn Lăng Tiêu thắng, chờ đến sau này, còn có cơ hội sẽ tiếp tục luận bàn!
Lúc này Thường Xuân Tiếu ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên chút ít, mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng đã thất bại! Thất bại với vẻ tâm phục khẩu phục, thất bại không chút đường quay lại!
Mặc dù hắn có tuyệt chiêu không dùng đến, hơn nữa hắn tin rằng, nếu ở thời điểm một kích của Lăng Tiêu, mình thi triển ra tuyệt chiêu, tuy rằng không thay đổi kết cục thất bại, nhưng nhất định có thề làm hắn bị thương nặng!
Tuy nhiên nói cũng vô dụng, đây không phải là chiến đấu sinh tử, mà luận bàn tranh tài! Thua chính là thua, không có gì có thể oán giận, vốn trong Thánh Vực này, người hơn mình còn có nghìn nghìn vạn vạn, một khi như vậy, thất bại trước một người trẻ tuổi hơn mình, cũng như thất bại trước những lão già mấy ngàn tuổi thì có khác gì nhau?
Ta còn trẻ, tuổi trẻ thì có cơ hội! Một lần thất bại không là gì cả, sau khi về nhà sẽ cố gắng gấp đôi, thời gian là người chứng kiến, hắn sẽ chứng minh … Ai mới là người mạnh nhất!
Nghĩ vậy, Thường Xuân Tiếu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Lăng Tiêu, gằn từng tiếng nói :
- Tiêu huynh cũng có bản lĩnh khá! Thường mỗ bội phục, chờ tranh tài lần sau, nếu Tiêu huynh còn tới tham gia, như vậy … Gặp nhau ở cuộc tranh tài! Nếu Tiêu huynh không tới tham gia, như vậy sau trăm năm, Thường mỗ chờ Tiêu huynh, đến lúc đó, chúng ta sẽ quyết định thắng bại!
Thường Xuân Tiếu nói với vẻ rất bình thản, cũng vô cùng kiên quyết, thậm chí Lăng Tiêu có thể thấy được sự quyết tâm từ trong lời nói của Thường Xuân Tiếu, đối với người trong lòng có chấp niệm, Lăng Tiêu vẫn luôn hết sức bội phục.
Không kìm nổi mà trong lòng dâng lên một luồng hào khí, gật gật đầu, Lăng Tiêu nói :
- Được rồi, vậy sau trăm năm, Tiêu mỗ chờ Thường huynh đại giá!
Người chiến thắng nhận được sự hoan hô của toàn trường, kẻ bại thì ảm đạm rời đi.
Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng hiểu được, tuy rằng Thường Xuân Tiếu thoạt nhìn ngại ngùng khiêm tốn, nhưng cũng không phải là người sẽ dễ bị người đánh ngã! Có một đối thủ như vậy, có thời khắc đốc thúc mỉnh cố gắng nâng cao thực lực, tin rằng, trong lòng hắn nhất định cũng nghĩ vậy!
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, có chút không yên lòng nhận phần thưởng của thế gia đỉnh cấp trong thành Bạch Lộ quận, gia chủ Lâm Phong trao giải, là một thanh bảo kiếm khai quật trong Thánh Vực, tên là Xích Long! Theo ánh mắt của Lăng Tiêu, sau khi luyện hóa Xích Long kiếm, có thể dùng làm pháp bảo, cũng không có kiếm linh.
Ngoại trừ Xích Long kiếm, còn có mười khối tinh thạch thượng phẩm, cùng với một miếng lệnh bài, trên mặt lệnh bài có khắc hai chữ "Quán quân", phía sau lệnh bài có khắc ba chữ "Chiến Thần bảng". Sau đó phía dưới có một hàng chữ nhỏ, Thánh Vực năm 151730, mà năm này là bắt đầu từ ngày cuộc chiến chúng thần chấm dứt!
Có miếng lệnh bài này, nếu Lăng Tiêu muốn dấn thân vào thế lực nào, đừng nói là Nam châu này, cho dù tất cả các gia tộc có thế lực lớn trong cả Thánh Vực, cũng xác nhận tư cách của hắn!
Lâm Phong là một người trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, một thân thực lực sâu không lường được, cười tủm tỉm nhìn Lăng Tiêu nói :
- Tiêu Phong, khá lắm!
Lăng Tiêu quay về phía Lâm Phong mỉm cưởi, biết ý tứ tiếp theo của lão, tuy nhiên lại không tỏ thái độ gì, cũng chỉ có duyên biết mặt Lâm Phong, bởi vì chuyện kiếm linh, Lâm Phong không chỉ một lần bái phỏng Lăng Tiêu, nói chuyện thật vui vẻ với Lăng Tiêu.
Thậm chí Lăng Tiêu còn biết, thực lực của lão Lâm Phong này đã đạt tới cảnh giới Tu Luyện giả!
Song phương đã từng có tiến hành một hồi giao lưu về "Đạo", lời nói của Lăng Tiêu dễ hiểu, giảng giải cho lão một hồi về cầu trường sinh, tu luyện thứ gì? Cũng không đề cập đến công pháp Thục Sơn kiếm phái gì, chỉ có một số tâm đắc của Lăng Tiêu. Nhưng đối với Lâm Phong mà nói, có loại cảm giác hạn hán lâu ngày gặp mưa!
Từ sau khi Thần chiến, rất nhiều người có tu vi cao thâm trong Thánh Vực, thậm chí còn cho rằng tất cả Thần đều đã ngã xuống! Hiện tại có lẽ Thẩn giới chỉ là một vùng hoang vu! Căn bản không có bất cứ Thần nào tồn tại.
Vốn cũng có một số công pháp còn sót lại, nhưng toàn bộ tu sĩ trong Thánh Vực, không ai không bị vây trong giai đoạn đưa tảng đá qua sông, cho nên Lăng Tiêu đã sớm hình thành bộ lý luận hệ thống, có lẽ chỉ có vài câu nhợt nhạt, nhưng có thể khiến bọn họ hiểu ra!
Trong Thánh Vực, tu vi có thể đạt tới trình độ nhất định, ở phương diện này, làm sao có còn có người ngu chứ? Hơn nữa, chỉ là bọn họ không thể qua cửa này mà thôi!
Lâm Phong đã sớm lộ ra vẻ tán thưởng Lăng Tiêu, cùng với ý mời chào, tuy nhiên Lăng Tiêu tuyệt đối không thể nào đáp ứng lão.
Tạ ơn Lâm Phong, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn xuyên qua nhà thi đấu ồn ào náo động, tiếng hoan hô trong tay, tất cả đều bị ngăn ra bên ngoài, trước mặt dường như hiện lên khuôn mặt cha mẹ thân nhân, hiện lên một đám hồng nhan tri kỷ, khóe miện Lăng Tiêu nổi lên một chút vẻ cười.
Các người nhìn thấy như thế nào, ta đã tiến hành bước đầu tiên ở Thánh Vực!
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng
… …
Mấy ngày kế tiếp, trên cơ bản Lăng Tiêu mở tiệc chiêu đãi các thế lực cao nhất, trong những thế lực này, cũng không phải không có người nói lời bất kính, thậm chí có người trong một gia tộc muốn uy hiếp Lăng Tiêu.
Mọi thứ đều được Lăng Tiêu dùng âm điệu hòa nhã hóa giải, quan hệ tốt với những thế lực lớn, cũng không có gì sai!Hơn nữa, nhân tiện có thể thay đổi ấn tượng không tốt của họ đối với mình. Tuy rằng hiện tại không ai biết hắn là Lăng Tiêu, nhưng tương lai … Một ngày nào đó họ sẽ biết.
Thiết Đản dừng bước ở trước vị trí thứ mười sáu, bài danh thứ mười lăm. Thành tích này đã vượt ra khỏi dự đoán của mọi người. Không ai nghĩ rằng, gã xấu xí lại hung ác này, sẽ có được thành tích quá tốt như thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Phần thưởng của Thiết Đản cũng là một thanh bảo kiếm thượng thừa, cùng với tinh thạch trung phẩm. Sở dĩ mỗi bảng trong cuộc tranh tài Nam châu đều hấp dẫn vô số cường giả tham gia, phần thưởng phong phú cũng là một nguyên nhân trọng yếu.
Tương Vân Bưu đã đánh mất Liệt Thiên kiếm, tổn thất một cường giả có cảnh giới Tiên Thiên, buồn bã rời khỏi Bạch Lộ quận trước tiên, về phần bước kế tiếp hắn muốn làm gì, hay sẽ làm gì, tạm thời cũng không nằm trong phạm vi suy đoán của lăng Tiêu.
Bởi vì mấy ngày nay, Lăng Tiêu chẳng những đã kết giao với các thế lực lớn, đồng thời cũng lặng lẽ hấp thu những thứ gì mình muốn có.
Đó chính là … Nhân tài!
Đây mới chính là nguyên nhân trong yếu trong lần tiến vào Bạch Lộ quận để tham gia cuộc tranh tài Nam châu.
Hiện giờ bên người hắn, văn thì có Tương Vân Sơn, võ thì có Vương Chân và Thiết Đản!
Hơn nữa, gã con cháu có dã tâm của gia tộc lớn như Vương Chân này, về phương diện mê hoặc lòng người, không kém Lăng Tiêu một chút nào. Cho nên, đầu nhập vào làm người của Lăng Tiêu, thậm chí có một phần, là đặc biệt hướng về phía Vương Chân!
Mặc kệ nơi nào, con người chỉ muốn sống, không thể tránh khỏi phải chấp nhận, mà cách họ chấp nhận. Có lẽ bản thân họ là con cháu thế gia lớn, chỉ cần cố gắng phấn đấu, sớm muộn gì cũng có được vị trí của mình!
Mà người không có những điều kiện này, muốn có được thứ gì, như vậy chỉ có một cách- - Gia nhập tổ chức! Lăng Tiêu xứng với con ngựa ô tỏa ra ánh sáng kỳ dị của Chiến Thần bảng trong lần tranh tài này, gần như giành được sự tán thành của mọi người. Hiện tại bộc lộ tâm nguyện muốn thành lập tế lực, số người gia nhập phải tính bằng vạn!
Dù sao, người đến tham gia cũng có mấy trăm vạn! Hơn vạn người, dưới sự phụ trợ của mấy trăm người, trái lại có vẻ bé nhỏ không đáng có.
Hai người Tương Vân Sơn và Vương Chân, mấy ngày nay bận rộn hết sức, tuy rằng có vô số người muốn đi theo lăng Tiêu, nhưng không phải ai bọn họ cũng thu nhận.
Về chuyện có mấy người có mục đích muốn làm loạn, là mục tiêu đầu tiên phải loại bỏ. Nguyên tắc của Tương Vân Sơn và Vương Chân thực sự chính là,không thu con cháu của gia tộc, thế lực lớn!
Nếu như muốn gia nhập, như vậy, phải thoát ly gia tộc vốn có, từ nay về sau, không một chút liên quan với gia tộc trước đây! Cho dù như vậy, còn cần phải tiến hành khảo sát!
Kề từ đó, có rất nhiền con cháu gia tộc, thế lực lớn cảm thấy điều kiện hà khắc nên đều rời khỏi. Dù sao, Tiêu Phong ngươi thần kỳ hơn nữa, bất quá cũng là người không có căn cơ. Rất nhiều người sau khi tỉnh táo lại, cảm thấy việc đi theo Tiêu Phong, còn không bằng đí gia nhập môn phái gia tộc có thực lực hùng hậu. Bởi vì, chẳng những bọn họ có thề thấy được hy vọng, còn có thể rất nhanh có được vị trí của mình!
Mà đi theo Lăng Tiêu, thì chỉ có hy vọng, không có gì khác.
Suy nghĩ của Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn cùng với Vương Chân không khác nhau lắm. Đối với những người trẻ tuổi có gia đình trong sạch, không có bối cảnh thế lực gì, cần phải lung lạc thêm nữa. Cho dù chỉ có thực lực Kiếm Thánh, chỉ cần phụ hợp với điều kiện, bọn họ cũng được thu vào.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, nhiệt huyết, trên cơ bản cũng chính là sản phẩm chỉ có người trẻ tuổi mới có. Hơn nữa, người trẻ tuổi không có bối cảnh thế lực gì, cũng dễ dàng nghĩ lại.
Bất giác, cũng đã chọn được hơn bảy trăm người!
Trong đó, thực lực mạnh nhất, một người trẻ tuổi tên là Trương Dương, hơn năm trăm tuổi, có cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp! Trương Dương đã tham gia tranh tài được vài lần, mỗi lần hắn đều có thể tiến đến trước vị trí thứ mười ở Chiến Thần bảng!
Lần này, hắn bại trong tay thủ hạ của Thường Xuân Tiếu, trở thành huy chương đồng, kỳ quái chính là, qua nhiều năm như vậy, hắn tham gia cũng không dưới năm lần, nhưng vẫn chưa gia nhập bất cứ một thế lực nào.
Khi Tương Vân Sơn hỏi, câu trả lời của Trương Dương khiến người ta không nói được lời nào, hóa ra mục đích hắn tham gia tranh tài, không ngờ chính là hướng về những phần thưởng! Mà sư phụ của hắn lại không cho phép hắn gia nhập bất kì thế lực hay gia tộc nào.
Sư phụ của Trương Dương trông có vẻ rất thấu hiểu, nói phát sinh quan hệ lợi ích với những thế lực hùng mạnh, sẽ trói buộc bọn họ lại, có thể ép bất luận thứ gì trên người ngươi là ép! Ép cho đến khô kiệt mới thôi.
Mặc dù lời này có chút cực đoan, nhưng không phải là không có lý, gia nhập chỗ người ta, hiển nhiên phải bán mạng cho người ta, đây cũng là chuyện muốn đánh ai thì đánh.
Tuy nhiên lần này, cũng chính là sư phụ của Trương Dương tự mình đồng ý. Bởi vì sư phụ của Trương Dương, một cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả, trước trận đấu mới thỉnh giáo Lăng Tiêu hết vấn đề vế kiếm linh, tuy rằng ông không phải là người thuộc thế lực cao nhất gì, nhưng Lăng Tiêu không có xem thường xuất xứ của ông, cực kì khách khí với ông!
Sư phụ Trương Dương lập tức cảm thấy có thể giao tiếp với người thanh niên này. Sau khi đồ nhi của ông tỏ vẻ bội phục Lăng Tiêu, nếu hắn đồng ý thì có thể cùng phát triển với Tiêu Phong.
Sư phụ của Trương Dương có thể thấy tương lai, sau khi đồ đệ của mình gia nhập vào hàng ngũ của Lăng Tiêu, sẽ nhanh chóng thành một nhân vật nòng cốt có thể đảm đương việc quan trọng!
Nếu như hắn gia nhập thế lực hay gia tộc lớn, người luyện võ Tiêu Thiên sơ cấp, cho dù ngươi đạt được vị trí tương đối cao trên cuộc tranh tài mà coi trọng một chút, nhưng căn bản không thể lập tức được ủy thác trọng trách.
Thế lực lớn có lỗ hỏng của thế lực lớn, thế lực mới phát triển, đồng dạng cũng có chỗ tốt của thế lực mới phát triển!
Thậm chí sư phụ của Trương Dương còn tự mình đáp ứng Lăng Tiêu, nếu như cần, thậm chí lão còn có thể tới Vọng Thiên thành ngồi vào ghế trưởng lão của Tiêu Phong!
Trung cấp Tu Luyện giả đó!
Đây là cho mặt mũi quá nhiều rồi? Lăng Tiêu hiển nhiên sẽ không từ chối chuyện này. Trên thực tế, những thế lực đỉnh cấp, một đám đồng ý có quan hệ tốt với Lăng Tiêu.
Làm cho trong lòng Lăng Tiếu có chút cảm khái. Khi ở Nhân giới, những thế lực lớn, đối với chỗ thần bí trên người mình, phương pháp sử dụng chỉ có bốn chữ- - Cưỡng bức dụ lợi!
Mà tới Thánh Vực, những gia tộc hùng mạnh chân chính, gần như tạo ra rất ít chuyện cực đoan như vậy! Ngược lại một số gia tộc nhỏ trung cấp, làm việc không kiêng nể gì.
Đối mặt với chuyện chiếu cố này, Lăng Tiêu vẫn giống như trước, tạm thời ghi nhận. Bởi vì vấn đề thời gian trận đấu, Lăng Tiêu đã bỏ lỡ cuộc tranh tài thuật luyện đan. Nhưng ở trong mắt Lăng Tiêu, thuật luyện đan trong Thánh Vực thực sự không đáng nhắc tới, nếu không tại sao không người nào giải được thứ độc gì của Ngô Dong chứ?
Tuy nhiên thuật luyện đan ở đây, đồng dạng cũng có chỗ đáng giá nhất định, đó chính lả thứ qua nhiều năm mới có được, hình thành cho mình, hệ thống luyện chế đan dược nâng cao thực lực!
Đây cũng là chủ ý muốn có của Lăng Tiêu, tuy rằng cuộc tranh tài thuật luyện đan đã chấm dứt, tuy nhiên chợ vẫn chưa đóng cửa, rất nhiều đan dược mà luyện đan sư luyện chế ra, trên chợ này, còn bán ra một cái giá tốt!
Còn có một số luyện đan sư, cũng chờ những thế lực lớn tiến vào mời chào.
Mấy ngày nay đám người Tương Vân Sơn, cũng thu nhận không dưới hai mươi luyện đan sư, thực lực của bọn họ cũng không mạnh, tu vi cao nhất, chỉ có thực lực Kiếm Thánh, nhưng về phương diện thuật luyện đan, cũng có được trình độ không tệ.
Địa vị của Luyện đan sư trong Thánh Vực vô cùng đặt biệt, mọi người thà rằng đắc tội với một thế lực đỉnh cấp, cũng sẽ không đồng ý đắc tội với một luyện đan sư.
Bởi vì không ai dám cam đoan, cả đời mình không dùng đến luyện đan sư. Bình thường mà nói, một luyện đan sư xuất sắc, cũng chắc chắn sẽ là thầy thuốc xuất sắc!
Huống chi, hầu như tất cả người trong Thánh Vực đều tin rằng, sớm muộn gì cũng có một ngày, luyện đan sư sẽ luyện chế ra đan dược càng tôt, càng cao cấp!
Sở dĩ khi ở Nhân giới Lăng Tiêu được một số thế lực lớn trong Thánh Vực chú ý, ngoại trừ trận pháp thần bí khó lường, Lăng Tiêu còn có nhiều năng lực luyện chế đan dược!
Phải biết rằng, Dưỡng Nhan đan, tuy rằng không ai trong Thánh Vực có thể đủ sức luyện chế được, dược vật giữa nhan hoặc dưỡng nhan sắc, cho tới bây giờ không phải lo không ai dùng. Nhưng Lăng Tiêu có thể làm cho Trú Nhan đan thần kì như vậy, cũng có một không hai!
Cũng may, chỉ có một số ít thế lực biết bản lĩnh này của Tăng Tiêu, mà bọn họ tuyện đối sẽ không nói ra chuyện này. Bí mật có lẽ nên mắm trong tay mình, mới là ổn thỏa nhất.
Ngô Tú Nhi vốn không được mời cũng đi theo phía sau Lăng Tiêu, còn có mấy thị vệ của Ngô gia. Ở trên chợ, bước nhẹ chậm từng bước, thỉnh thoảng nghe đươc có người đang cố gắng chào đan dược của mình.
Nếu như ta luyện chế ra để bán, thì sẽ có hiệu quả như thế nào chứ?
Lăng Tiêu nghĩ.
Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một hồi tranh cãi.