- Dừng tay!
Thắng Thiên nghe một tiếng kêu đầy phẫn nộ từ rất cao trên không trung cách mấy tầng mây.
Mặt Thắng Thiên không đổi sắc, một đạo kiếm khí từ trong tay bắn ra, vừa lúc bắn vào mi tâm người nọ, tên võ giả cảnh giới Kiếm Thần bậc cao đó không kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết đã bị giết chết.
Lúc này, kết giới được thu lại, "bõm" một tiếng gã đệ tử Thục Sơn phái rơi vào dòng sông, thân mình rất nhanh biến mất giữa dòng nước cuồn cuộn.
Thắng Thiên nhẹ thở ra hơi giận trong lồng ngực, đồng thời đối với độ cảnh giác của Thục Sơn phái cũng có một nhận thức hoàn toàn mới. Vừa mới vận dụng năng lực lĩnh vực của cảnh giới người tu luyện, bị tiêu hao không ít lực lượng, hắn đứng trên khoảng không phía trên mặt sông, ngưng thần nhìn hai người từ trên bầu trời hạ xuống tới. Trong đó một lão già râu tóc bạc trắng, sóng dao động trên người cũng không mạnh, Thắng Thiên không thèm để vào mắt, mà người trẻ tuổi mặt trắng như ngọc kia lại khiến Thắng Thiên chột dạ, liên tưởng tới một người hắn hỏi một câu:
- Ngươi là Lăng Tiêu?
Lăng Tiêu không nghĩ tới mình vội chạy tới vẫn chậm một bước, để đối phương giết một người của mình. Trong lòng hắn dâng lên cơn phẫn nộ ngập trời. Thất tình chi nộ đã yên lặng rất lâu lại ngập tràn trong lòng Lăng Tiêu, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay Lăng Tiêu nhẹ phát ra từng hồi run rẩy.
- Ngươi giết người của ta?
Thanh âm của Lăng Tiêu lạnh lẽo đến cực điểm, dường như xuyên qua tảng huyền băng vạn năm phát ra.
- Không nghĩ tới ngươi chính là Lăng Tiêu, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt!
Trong miệng Thắng Thiên phát ra một tiếng tán thưởng:
- Ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn trẻ hơn nhiều! Không sai! Người của ngươi là ta giết, nhưng ngươi cũng biết vì sao ta...
- Nhận lấy cái chết!
Lăng Tiêu căn bản không có cấp cơ hội cho Thắng Thiên nói, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bùng phát ra một khí thế hùng mạnh, tốc độ cực nhanh chém tới phía Thắng Thiên!
Luồng kiếm khí cắt ngang qua không khí, phát ra từng tràng tiếng nổ ầm vang, xen lẫn tiếng rít thê lương, một lực lượng dời non lấp biển kích thẳng vào Thắng Thiên!
- Khá lắm!
Thắng Thiên quát to một tiếng, toàn thân cũng dâng lên chiến ý vô tận, kiếm trong tay bộc phát ra kiếm khí cực mạnh, tiếp đón luồng kiếm khí của Lăng Tiêu chém tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Choeng!"
Hai lực lượng va vào nhau, phát ra một tiếng nổ vang cực kỳ thanh thoát! Giữa bầu trời đêm yên tĩnh, không ngừng vang dội tiếng nổ thật lớn, trên bình đài khắp Thục Sơn phái, mọi người đều đứng bật lên, ngay cả Tương Vân Sơn ăn mặc chỉnh tề, im lặng nhắm mắt ngồi tu luyện ở nơi đó cũng bật dậy!
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm trong đầu: ta nhất định không phải vĩnh viễn chỉ làm một quân sư phía sau màn, ta không phải làm quần chúng, ta phải tham dự! Tương Vân Sơn ta đâu phải là người cam chịu thấp hèn!
Bạch lão thừa cơ hội hai người giao chiến, không có gì dừng lại, thân mình bay xuống dán sát mặt nước. Mắt vừa mới thấy gã đệ tử kia rơi xuống nước, nhưng có một tia sinh cơ nên lão quyết không buông bỏ!
Điều này không những là Bạch lão kiên trì vì làm một thầy thuốc, mà cũng là sự kiên trì của Lăng Tiêu, của toàn bộ người Thục Sơn phái!
Lăng Tiêu và Thắng Thiên sau khi kiếm khí của hai người chạm nhau, lại rất nhanh quấn lấy nhau, "choeng choeng" tiếng sắt thép va chạm không ngừng vang lên từng tràng tiếng giòn tan vang vọng khắp hẽm núi này.
Choeng! Choeng! Choeng!
Lại là ba tiếng vang chói tai, thân mình hai người đều bắn lùi về phía sau. Một phen tiếp xúc ngắn ngủi, hai người đối với thực lực của đối phương, đều có hiểu biết phần nào.
Lăng Tiêu lấy tốc độ và lực lượng đối kích mấy chiêu cùng Thắng Thiên, cảm giác đối phương nếu so với lão già áo xanh ngày đó thì hơi kém một chút, tuy nhiên, nếu đơn đả độc đấu như vậy muốn thắng được hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mà Thắng Thiên thì lại kinh hãi không thôi, trong lòng thầm mắng: "Thực lực của người trẻ tuổi thế này mà lại là người vừa mới phi thăng lên Thánh Vực mấy năm sao? Con bà nó chứ! Người này hoặc không phải Lăng Tiêu, hoặc chính lời đồn đại sai lầm! Từ nhân giới phi thăng làm sao có khả năng trong khoảng thời gian ngắn như thế có được thực lực thế này?"
Thắng Thiên trong lòng nghĩ, ngoài miệng trầm giọng hỏi:
- Người trẻ tuổi! Ngươi đúng là Lăng Tiêu à? Nếu không phải thì ngươi và ta không cần đánh nhau nữa, ngươi không phải là đối thủ của ta! Tuy rằng giết ngươi có chút khó khăn, tuy nhiên, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi! Nên nhớ đạt tới bản lãnh được như ngươi cũng không dễ, chẳng lẽ để bị chôn vùi ở chỗ này? Còn nếu ngươi đúng là Lăng Tiêu thì hãy đầu nhập vào Phương gia ta là được. Bằng không, ngươi sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!
Lăng Tiêu cười lạnh trong lòng, đây không phải là lời ta muốn nói với Phương gia ngươi sao? Lại nói ngược lại với ta?
- Giết người của ta thì còn nói gì nữa? Đừng si tâm vọng tưởng, ngươi cảm thấy có thể giết ta sao? Vậy đến đây đi!
Lăng Tiêu nói xong, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trong tay run lên, lại phóng vọt về phía Thắng Thiên. Sở dĩ hắn không sử dụng tới pháp bảo, chủ yếu là bởi vì tìm được một đối thủ ngang sức, lại ở dưới bầu không khí khẩn trương sinh tử này, thật sự rất khó gặp, Lăng Tiêu sẽ không bỏ qua cơ hội nâng cao thực lực của mình này.
Giống như thế, Thắng Thiên cũng ôm trong đầu ý niệm như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không có món pháp bảo nào, nhưng hắn có một tuyệt chiêu chưa dùng đến. Hắn cũng muốn người thanh niên này kích phát ra toàn bộ tiềm lực, sau đó trong thời điểm sinh tử này nâng cao thực lực của mình!
Nói trắng ra, người luyện võ tới một cảnh giới nhất định nào đó, ở phương diện này đều là kẻ điên!
Nếu không dám mạo hiểm, như thế nào có cơ hội đột phá?
Thắng Thiên cũng không nói gì thêm, qua mấy câu ngắn ngủi, hắn đã biết người trẻ tuổi này nhất định là Lăng Tiêu không thể nghi ngờ. Tuy rằng không biết hắn làm thế nào có được thực lực như thế, nhưng có một điều Thắng Thiên đã xác định: "Hôm nay không giết hắn, ngày sau ắt sẽ trở thành mối họa lớn!"
Nghĩ vậy, Thắng Thiên vận dụng toàn thân linh lực vào song chưởng, một tay cầm kiếm, từng đạo kiếm khí không ngừng bắn ra, đồng thời thi triển kiếm kỹ tinh diệu khiến người ta không kịp nhìn. Hắn sử dụng kiếm kỹ, tốc độ, lực lượng thật vô cùng nhuần nhuyễn!
Còn tay kia thì kích phát ra năng lượng mãnh liệt!
Người Tu Luyện nhập đạo!
Trong lòng Lăng Tiêu hiện lên ý niệm này, võ giả cảnh giới Tiên Thiên, tuy rằng cũng có thể phát ra chưởng lực, nhưng năng lượng cùng Người Tu Luyện phát ra hoàn toàn chính là hai việc khác nhau!
Về phương diện tu chân ở Thánh Vực này tuy rằng ở vào giai đoạn mới bắt đầu, nhưng có một điều không thể phủ nhận: trí tuệ của mọi người là vô hạn!
Có lẽ Thắng Thiên tự bản thân mình cũng không ý thức được, bên trong chưởng lực hắn phát ra, xen lẫn rất nhiều loại lực lượng! Trong đó có một tia năng lượng cực kỳ ít ỏi, đó chính là đạo!
Cái gọi là đạo, chính là một loại cảm ngộ thiên địa thuộc về chính hắn!
Mỗi người đều có đạo thuộc về chính mình, đây là điều Lăng Tiêu vẫn kiên trì nhận định.
Cho nên, thấy Thắng Thiên muốn chấm dứt chiến đấu, Lăng Tiêu lộ vẻ lạnh lùng, không hề do dự, trên người bỗng nhiên toát ra một vầng hào quang vàng ánh sáng ngời. Hào quang chói mắt đó khiến Thắng Thiên thoáng sửng sốt. Lập tức, chỉ thấy toàn thân Lăng Tiêu nổi lên một tầng chiến giáp.
Thắng Thiên kinh hô một tiếng:
- Chiến giáp!
Lăng Tiêu cũng thoáng sửng sốt, không ngờ, bên trong Thánh Vực này, lần đầu tiên hắn bày ra Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp được mình luyện hóa, vậy mà ngay lập tức bị người ta nhận biết được!
Khi Thắng Thiên thấy Lăng Tiêu mặc chiến giáp, tròng mắt cũng có chút đỏ lên, Lăng Tiêu cũng dễ dàng cảm giác được cái loại đỏ mắt và ghen tị của hắn.
Thắng Thiên lớn tiếng quát:
- Lăng Tiêu! Không thể tưởng được ngươi còn có thứ tốt như thế! Ha ha! Thật đúng là may mắn, không uổng công tới đây! Ngươi chết đi, chiến giáp của ngươi tức là của ta!
- Ngu ngốc!
Lăng Tiêu bình thản nói ra hai từ này. Chỉ thấy một cái đỉnh lớn vuông vức hơn trăm mét vô thanh vô tức xuất hiện trên đỉnh đầu Thắng Thiên, như là từ nơi trống rỗng nào đó xuất hiện, hướng tới Thắng Thiên như một cái lồng phủ chụp xuống!
Đồng thời, lại có 999 thanh đoản kiếm hàn thiết xuất hiện ở bốn phương tám hướng, cùng một lúc Phệ Hồn Ma Võng xuất hiện ở dưới chân Thắng Thiên, tất cả pháp bảo như bọt sóng thủy triều phủ chụp bốn phía, ngăn chặn cắt đứt tất cả đường lui của Thắng Thiên!
Thắng Thiên đã ở thành Vọng Thiên hai tháng, sao lại không nghe nói qua về các thứ bảo vật chiêu bài của Lăng Tiêu chứ? Hắn hét lớn một tiếng, một luồng năng lượng mãnh liệt từ thân thể của hắn hình thành một lĩnh vực xung quanh mình.
Thời điểm này nếu còn tiếc rẻ lực lượng của mình chính là hành vi tìm cái chết! Thắng Thiên đương nhiên không muốn chết! Một lần nữa hắn tế ra pháp bảo hữu hiệu nhất của bản thân: lực lượng lĩnh vực!
Các pháp bảo này đã được Lăng Tiêu sử dụng mảnh vỡ Thánh Bia luyện hóa lại lần nữa, uy lực đâu phải bằng như ngày trước? Ngay tại thời điểm Thắng Thiên cho rằng các pháp bảo đó nhất định rơi xuống phàm trần, bỗng nhiên hắn lại cảm giác được, bên trong miệng đỉnh cực kỳ to lớn kia bắn ra một đạo năng lượng hủy diệt!
Một vầng hào quang màu vàng đất phóng tới hướng đỉnh đầu Thắng Thiên, bên trong đỉnh truyền đến tiếng cười vô cùng ngạo nghễ của Huyền Thiên:
- Giết kẻ yếu, hoá ra cũng có thể khoái cảm thế này! Bản tôn thích loại cảm giác này! Ha ha!
Thắng Thiên cả kinh hồn bay phách lạc, đến lúc này hắn mới có hiểu biết chân chính về sự quỷ dị của Lăng Tiêu. Bốn phương tám hướng tầng tầng lớp lớp đoản kiếm hàn thiết bắn ra hàn quang bốn phía hình thành một lưới kiếm, tuy nhiên cũng không ngăn được Thắng Thiên điên cuồng toàn lực đột phá vòng vây!
Cảnh giới Người Tu Luyện, nếu có công pháp tu chân, thậm chí có thể trực tiếp chuyển thành người tu chân tiến hành tu luyện! Tới một mức độ nào đó, bọn họ cũng là người tu chân! Chỉ là chính mình mơ hồ không biết mà thôi.
Ầm!
Bên kia chừng mấy chục thanh đoản kiếm hàn thiết ầm ầm nổ tung, hình thành luồng năng lượng mãnh liệt, làm cho Thắng Thiên vừa đạp bước xông ra ngoài bị ngừng lại!
Đúng lúc này, Thắng Thiên nghe thấy một tiếng quát ngắn ngủi mà lại lạnh như băng.
- Tịch Diệt!
Một luồng hào quang đỏ hồng cực kỳ tươi đẹp, xen lẫn lực lượng hủy diệt, hung hăng kích vào hắn. Trong nỗi kinh hoàng Thắng Thiên thét lên một tiếng phẫn nộ.
Tập trung toàn thân lực lượng dồn vào thanh kiếm trong tay, Thắng Thiên phẫn nộ quát lớn:
- Phá!
Ầm!!!
Một lực lượng thật lớn nổ tung trước thân thể Thắng Thiên dường như muốn xé toạt mọi lực cản, lục phủ ngũ tạng của Thắng Thiên chỉ trong nháy mắt này toàn bộ lệch vị trí. Hắn bị chấn động miệng phun máu tươi ngã nhào xuống. Trong bóng đêm Phệ Hồn Ma Võng nhấp nhô trên mặt nước, giống như như một con dơi thật lớn, đột nhiên cuốn tới chỗ Thắng Thiên vừa ngã xuống!
Thắng Thiên thật không hổ là chưởng môn một phái, hắn đã lăn lộn rút kinh nghiệm bao năm ở Thánh Vực, trong lúc nguy cấp, hắn vẫn còn nhớ tới tấm lưới khủng bố ở phía dưới, thân mình hắn cực kỳ nhanh chóng như một tia chớp bắn ngang về phía rừng rậm bên cạnh!
Hết thảy những việc đó xảy ra nhanh như ánh sao xẹt, nhanh đến mức khiến người ta gần như không kịp có phản ứng. Mà trên thực tế trong giây phút sinh tử đó Thắng Thiên phóng vọt một cái, thậm chí ngay cả cơ hội xuất ra một thân mồ hôi lạnh cũng không có, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: mau mau chạy trốn!
Thế nhưng Lăng Tiêu lại dứt khoát không cho hắn có cơ hội này, tiếp theo chiêu Tịch Diệt ẩn chứa tinh hoa kiếm kỹ kia, Lăng Tiêu dùng Đại Tự Tại Tâm Kinh làm cơ sở, dung hợp với cảm ngộ về thiên địa của mình thành một chiêu Luân Hồi liền theo sát sau đó, dường như đúng hẹn mà đến!
- A!
Thắng Thiên mắt thấy bốn phương tám hướng quanh thân mình, bắn tới từng tia từng tia kiếm khí ẩn chứa vô tận áo nghĩa, vô cùng mãnh liệt quấn quanh trên người mình. Trước khi chết hắn kinh hoàng phát ra một tiếng thét đầy thê lương.
Bên kia thủ phạm Tử Lộ bị Lục Hải quấn lấy không rời, nhìn thấy cảnh tượng ấy hắn hoảng sợ tới mức đứng ngây người. Lục Hải nhân cơ hội tung ra một kiếm, một kiếm kia cũng y hệt ẩn chứa uy lực của thiên địa!