Ý Phong lo lắng nhất là chuyện không hay sẽ xảy ra. Lão tin rằng Lăng Tiêu sẽ không thể nhanh như vậy biết được nhưng chuyện tình vừa xảy ra, tuy nhiên chính mình không toàn lực giúp bọn họ là do lão cùng đã có quyết định. Mãi đến khi cảm nhận được hơi thở của Lăng Tiêu, lão mới chắc chắn ra tay hỗ trợ. Cũng như lão có thể cảm nhận được hơi thở của Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu đương nhiên cùng có thể cảm nhận hơi thở của lão!
Ý Phong vẻ mặt sợ hãi nói:
- Chủ nhân.... Ý Phong không có làm gi sai, ngươi không nên vứt bỏ Băng hải bí tộc!
Lăng Tiêu thản nhiên cười:
- Ta không nói ngươi có lỗi gì với ta, ngươi đã từng cho ta huyết Ỷ của Băng Tinh Thiên Tằm vương, ta cùng đem các ngươi đi ra khỏi vùng băng hải địa cực, dành cho ngươi sự che chở, cho nên hai ta không ai thiếu nợ ai. Ngươi không phải là nô lệ của ta, lại càng không phải là thủ hạ của ta, thực lực của ngươi hùng mạnh, thiên hạ này không thiếu chỗ cho ngươi. Cho dù tùy tiện tìm một hoàng thất, cùng sẽ tuyệt đối sẽ cung phụng ngươi. Ngươi cần gì phải ờ thành Penzias của ta mà lo lắng hãi hùng!
Ý Phong định giải thích thì Lăng Tiêu vươn ngón trỏ tay phải, hơi lắc lắc:
- Hơn nữa, ta không phải vứt bỏ Băng hải bí tộc, mà là ngươi một mình ngươi mà thôi!
- Ngươi... .Ngươi có ý gì?
Nhũng nếp nhăn trên mặt Ý Phong lập tức co rúm lại, vừa định tức giận, bỗng nhiên nhớ lại kết cục của đại thần Bạch Tuộc Biển Sâu, còn người vừa nãy thực lực không thua mình là bao nhiêu, Lăng Tiêu còn chưa thèm di chuyển, thì kẻ đó đã bị đỉnh lớn kia làm cho biến mất. Từ đáy lòng Ý Phong dâng lên một cảm giác lạnh buốt, người này thực lực cường đại như vậy, chính mình sai mười phần, lại bỏ lỡ cơ hội tốt nhất lấy lòng hắn. Nếu đợi nữ nhân của hắn nói cho hắn chuyên trước kia, thì mình càng không có chỗ dung thân!
Nghĩ vậy, Ý Phong đột nhiên hạ thái độ xuống, nhìn Lăng Tiêu cầu xin nói:
- Chủ nhân.... Ngài không thể bỏ mặc ta như vậy, ta là người hầu trung thành nhất của ngài, ta....
Bên kia Diệp tử bước ra hai bước định nói điều gì, bỗng nhiên dừng lại. Nàng tin tưởng rằng Lăng Tiêu đã thấy thái độ của các nàng đối với Ý Phong thế nào, cho nên Diệp tử tin tưởng hắn nhất định xử lý tốt việc này. Vì thế nàng vốn định mở miệng, lại nuốt những ý nghĩ đó vào.
Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên nhìn Ý Phong. Hắn đột nhiên ảm đạm cười nói:
- Ngươi thật sự nguyện ý làm người hầu của ta?
Ý Phong chợt động trong lòng, bản năng có chút gì cảm thấy không đúng. Tuy nhiên lão biết, nếu lúc này không vui vẻ đáp ứng, tại thành Penzias này, lão khẳng định sẽ không sống yên ổn. Tân thành Penzias là vùng mà người địa cực băng hải sống. Ở bên trong có công trình ngầm riêng biệt được chế tạo có nhiệt độ và không phí đặc biệt thích hợp cho người băng hải bí tộc ở lại, hơn nữa Băng Tinh Thiên Tằm đều nuôi ở đây. Ý Phong hiểu được các tộc nhân đối với Lăng Tiêu như thần linh, nếu Lăng Tiêu muốn thu phục tộc nhân của lão thì không cần tốn sức! Cho nên Ý Phong chi có thể bất chấp khó khăn đáp:
- Đúng vậy, Ý Phong nguyện ý làm người hầu trung thành của chủ nhân!
- Tốt
Lão vừa dứt lời, Lăng Tiêu bật ra tiếng quát:
- Đọc theo ta, để trời đất làm chứng, máu tươi làm thề, linh hồn làm dân, ta nguyện ý hiến dâng toàn bộ cho chủ nhân Lăng Tiêu.
Ý Phong thần sắc đại biến, vừa định phản đối bỗng nhiên trong lúc đó, chín trăm chín mươi chín thanh đoản kiếm hàn thiết chợt bay ờ xung quanh thân thể lão, đồng thời thanh âm lãnh lẽo vô cùng của Lăng Tiêu truyền đến:
- Nếu không nói, ngươi ngay lập tức chết đi!
Theo thanh âm của Lăng Tiêu, Ý Phong nghe ra được điều đó tuyệt đối là thật sự, hơn nữa kiếm trận kia tràn ngập sát khí, chi có người trong trận mới cảm nhận được.
Ý Phong lại nghĩ: có thể làm người hầu của hắn cùng không phải là chuyện tồi, ân hận cùng đã muộn rồi, mọi lựa chọn đều có kết cục như vậy, lão đã bỏ lỡ cơ hội được Lăng Tiêu đối đãi ngang hàng!
Bọn Lăng Vò đứng phía xa nhìn, phong kín hai bên đường phủ Lĩnh chủ, người muốn xem náo nhiệt căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Võ vẻ mặt sảng khoái nói:
- Đáng đời! May thiếu gia nhân từ không thì với sự ngu xuẩn này xứng đáng bị báo ứng!
Rỡ ràng, lần trước hai Kiếm Hoàng của Chiết gia báo thù lại, Ý Phong không có vội vàng ra tay giúp, làm cho nhưng thuộc hạ dưới trướng Lăng Tiêu sinh ra hận ý đối với hắn. Trương Đại Niên và A Khổ bên cạnh Lăng Võ và những người đã đi theo Lăng Tiêu tới băng hải địa cực, cùng không kìm nổi ngoái đầu, nhìn làn da trắng dọa người của Ý Phong bị kiếm trận giam cầm, không thông cảm với lão một chút nào.
- Ta.... Ta đọc, trời đất làm, .... chứng, máu tươi làm thề
Niệm xong, Ý Phong vô cùng kinh hãi phát hiện, huyết mạch long tộc trên cánh tay của mình, giống như bị một đao sắc bên vô cùng đâm vào, máu ào ạt chảy ra, trong lòng càng sợ hãi đối với Lăng Tiêu, tiếp theo thì thầm:
- Linh hồn làm dân.... Ta nguyện, ta nguyện hiến dâng toàn bộ.... cho chủ nhân Lăng Tiêu!
Nói xong một đạo bạch quang từ đỉnh đầu Ý Phong dâng lên hóa thành một làn sương khói tinh tế tiến vào trong đầu Lăng Tiêu.
Ý Phong hoảng sợ phát hiện ra, cả người mệt mỏi vô cùng, lại nhìn Lăng Tiêu, hai mắt tràn ngập sợ hãi, bời vì lão có thể cảm giác được, Lăng Tiêu giờ phút này nhìn về phía mình. liếc qua một cái có thể nhìn thấu toàn bộ tâm can mình!
- Hết rồi!
Ý Phong hai mắt tức khắc một mảng tro tàn, cả người run run. Lão biết từ này về sau tính mạng của mình nằm ở trong tay thanh niên này, nếu có ý nghĩ khác thì kết cục còn thảm hơn so với người khác!
Mà toàn bộ mọi người ở phủ Lĩnh chủ nhìn thấy cảnh này, Phúc bá bị Ý Phong coi thường thì trong lòng không kìm nổi sự thống khoái. Khoảng thời gian trước, hành động của Ý Phong quả thật khiến mọi người buồn phiền, cho nên vừa rồi cùng không ai cầu tình cho lão.
Lăng Tiêu nhìn lướt qua khuôn mặt xám như tro tàn của Ý Phong, thản nhiên nói:
- Ta không muốn làm khó ngươi, chi cần ngươi biết về sau nên làm như thế nào, còn lại đều giống như trước kia!
Trên mặt Ý Phong ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng cùng đã chửi tổ tông mười tám đời của Lăng Tiêu:
- Lão nô biết về sau nên làm thế nào, lão nô đã biết.
Lăng Tiêu nở một nụ cười nhàn nhạt nhìn qua Ý Phong, sau đó thản nhiên nói :
- về sau muốn mang ta, nên dùng nhưng từ ngừ mới mẻ, đừng dùng nhưng từ ngữ cũ rích này
Nói xong, xoay người vào trong viện, Ý Phong ờ sau lưng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cúi đầu đi theo mọi người ở sau cùng.
Lăng Tiêu nguyên là đi đến trước mặt Phong Linh, mỉm cười nhìn Phong Linh sau đó nói:
- Nàng đã trở lại?
- Ta ... Ta là trở về mật báo!
Hai gò má Phong Linh ửng đỏ, thấp giọng nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Diệp tử đi đến bên người Lăng Tiêu. Nàng vốn không muốn sớm như vậy liền nói cho hắn nhưng chuyện đó, dù sao Lăng Tiêu mới trở về, ai cùng nghĩ tâm tình của hắn không tốt, nhưng những chuyện đó, chủ yếu không giấu được bao lâu. Hiện tại Đường Minh và Gaia còn đang ở phủ chủ Lình dường thương, An Nhã đang ờ đó chiếu cố bọn họ.
- Lăng Tiêu, Phong Linh cô ấy ......... cô ấy là theo bọn Đường Minh cùng nhau quay về.
Diệp tử thấp giọng nói.
Nhìn thấy hình dáng do dự của Diệp tử, Lăng Tiêu đầu tiên là sửng sốt, mày hơi nhăn lại, sau đó nói:
- Nói đi, sao lại thế này.
Đợi Diệp tử giải thích đơn giản sự việc đã xảy qua một lần, tưởng Lăng Tiêu sẽ cực kỳ phẫn nộ, Ý Phong sớm bị dọa tránh mặt ở phía sau mọi người. Bời vì lão cùng là lần đầu tiên nghe nói người nhỏ bé yếu ớt bị giết đó lại là huynh đệ của chủ nhân! Tuy rằng người bị giết ở địa phương cách thành Penzias một khoảng cách rất xa, nhưng ai biết dưới cơn thịnh nộ của Lăng Tiêu có thể coi như mọi tội lỗi đều đổ lên đầu lão hay không?
Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng lo lắng nhìn Lăng Tiêu. Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng nói:
- Lăng Tiêu.... Kẻ mạo hiểm vốn là một nghề nghiệp nguy hiểm, mọi người làm nghề này ngay ngày đầu tiên chuẩn bị đã săn sàng đón nhận cái chết, cho nên, cậu cùng đừng quá đau buồn, ta tin rằng Vương Siêu đại cũng không nguyện ý thấy cậu đau buồn!
Diệp tử cũng nói:
- Đường Minh và Gaia còn sống, bọn họ bị thương rất nặng, ta nghĩ huynh sẽ có biện pháp! Lăng Tiêu, là Ngô Lương bán đứng bọn họ!
- Ngô Lương ... Chiết gia.
Lăng Tiêu trầm mặc sau một lúc lâu, trong viện áp lực không khí nặng nề. Tất cả mọi người cảm giác như là một khối cự thạch đang đặt ờ trong lòng mình, thở cùng không dám lớn tiếng.
Lăng Tiêu thở phào một cái, bàn tay trong ống tay áo buông ra, hai lòng bàn tay đỏ ửng một mảng. Móng tay cắm sâu vào thịt, suýt nữa máu tươi chảy ra.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua mọi người:
- Ha ha, mọi người đều làm sao vậy, để ý làm gì đến bộ dạng của ta, ta không sao.
Gần như tất cả mọi người đều cùng ờ cùng Lăng Tiêu một thời gian dài, đều biết hắn tính tình bề ngoài như lãnh đạm, nhưng đầy tình nghĩa, huống chi Vương Siêu năm đó là người đầu tiên Lăng Tiêu gặp. Tuy rằng Vương Siêu không có ân huệ nào lớn đối với Lăng Tiêu, nhưng chỉ điểm cho Lăng Tiêu rất nhiều điều hay, cùng hướng dẫn Lăng Tiêu thân thuộc với thế giới này. Tuy nói Lăng Tiêu sau này rời khỏi mạo hiểm đoàn của Vương Siêu nhưng trong lòng Lăng Tiêu vẫn không có trách cứ bọn họ. Dù sao, hắn không phải trẻ con không biết chuyện, mạo hiểm đoàn đúng như là Thượng Quan Vũ Đồng nói, lấy tính mạng đổi lấy phú quý, chính mình lúc đó thực lực thấp kém, Ngô Lương đưa ra phản đối là đúng.
Chi có điều.... Ngô Lương! Lăng Tiêu trong miệng một lần nữa đọc lại cái tên này, trong đầu hiện lên một gương mặt phiền muộn sau đó nói:
- Đi, đi xem Gaia và Đường Minh!
An Nhã vẫn là An Nhã hai năm trước, Lăng Tiêu... đã không còn là Lăng Tiêu trước kia nữa.
Từ khi bước vào phủ Lĩnh chủ, nhìn thấy tuyệt sắc nghiêng thành Diệp tử, dịu dàng động lòng người Xuân Lan Thu Nguyệt, cuối cùng là ung dung cao quý Tống Minh Nguyệt và trắng nhã hiền thục Thượng Quan Vũ Đồng, còn có một tinh quái dung nhắn tuyệt mỹ Phong Linh, trong lòng An Nhã biết rằng nàng và người đó khoảng cách đã xa nay càng ngày càng xa hơn!
Xa như thể chỉ có thể đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên!
Cho nên, thấy Lăng Tiêu trong nháy mắt, trong lòng An Nhã mặc dù cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần nhưng vẫn mỉm cười nói:
- Xin chào!
Lăng Tiêu gật đầu thấy hai người Đường Minh và Gaia phân biệt nằm ờ hai giường. Gaia là người đàn ông cứng cỏi nhưng thấy Lăng Tiêu liền nước mắt dàn dựa, ô ô đứng lên khóc:
- Lăng Tiêu huynh đệ, Lão Đại đã chết . Lão Đại bỏ mặc chúng ta, chúng ta cùng chưa có tiền đồ, không có năng lực báo thù, ngươi.....Ngươi hãy báo thù cho Lão Đại!
Bên kia Đường Minh thấy Lăng Tiêu, sắc mặt tái nhợt cũng trở lên đỏ bừng, tuy chưa nói một câu nào nhưng đôi mắt bi thương khiến cho ai nhìn thấy cùng cảm thấy trong lòng có cảm giác chua xót.
- Yên tâm, ta sẽ cho các ngươi tự tay giết kẻ đó....... Kẻ vong ân phụ nghĩa, súc sinh!
Lăng Tiêu nói.