Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp tử nhíu mày khẽ nói:

- Theo ta thấy, Nguyệt nhi và Isa không nên đi. Tình thế ở đế đô rất phức tạp, lộn xộn, có lẽ một ngày nào đó ngay cả Lăng tướng quân cũng sẽ bị biếm trở về. Lăng Tiêu, hiện giờ chẳng nên tới Đế đô làm gì, dời tất cả mọi người trong gia đình về đây là tốt nhất. Hừ, rời khỏi Đế đô, chẳng lẽ chúng ta không buôn bán được nữa sao? Vừa lúc thái tử và chúng ta không cần phải giữ mặt mũi với nhau nữa.

Hoàng Phủ Nguyệt lại cười khẽ lắc đầu, nói:

- Diệp tử, kỳ thật cô hơi đa tâm rồi. Chính vì chuyện thái tử điện hạ mà chúng ta lại càng nên tới Đế đô để buôn bán.

- Cô làm ta mơ hồ rồi đó. Cô nói thẳng ra xem nào?

Diệp tử không hiểu được ý của Hoàng Phủ Nguyệt bởi vì xuất thân của Diệp tử rất thấp, nên không hiểu được những mâu thuẫn, lục đục ở cao tầng.

Hoàng Phủ Nguyệt liếc đôi mắt xinh đẹp qua Lăng Tiêu, sau đó nói:

- Thái tử vừa mới lên ngôi, tuy rằng nhiều năm qua y vẫn khổ tâm kinh doanh nhưng vẫn có nhiều người không phục cách quản lý của y. Hơn nữa, cái chết của quốc vương bệ hạ và Hoàng hậu nương nương quá mức kỳ quái, căn bản là không thể gạt được ánh mắt của người ta, càng không thể bịt hết miệng thiên hạ được. Cuối cùng. chuyện quan trọng nhất của y chính là thần dân, lung lạc tâm tư của những đại quý tộc. Bất kể là đế quốc lão Nguyên soái Thu Thần hay là Lăng tưởng quân phụ thân của Lăng Tiêu, đều là những đối tượng mà y cần phải lôi kéo.

- Chẳng phải vốn không hợp sao? Cho dù lôi kéo, chẳng lẽ vẫn hữu dụng sao?
Diệp tử vẫn không hiểu.

- Đương nhiên lôi kéo là vô dụng, điều này thì ai cũng biết. Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc nhẹ rơi trên vành tai, lộ ra cái cổ cao trăng ngần, khẽ cười nói:

- Nhưng y phải làm như vậy để người trong thiên hạ thấy.

- A, ta hiểu. Hành động này của thái tử là để người khác thấy rằng y rất rộng lượng, trí tuệ đúng không?

Diệp tử bừng tỉnh ngộ, sau đó vo vo cái trán trơn bóng của mình nói:

- Thực sự là mệt chết, ngày nào cũng phải quanh co như vậy, bọn họ không thấy mệt sao?

Hoàng Phủ Nguyệt cười cười, không nói nữa, thầm nói: người ta tham luyến quyền lực còn hơn cả ngựa nhỡ chuồng, vượt xa tưởng tượng của cô, chỉ một chữ mệt như cô nói đã là cái gì?

Isa mím cười, gương mặt nhỏ xinh trăng mịn hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói:

- Ta đồng ý đề nghị của Nguyệt tỷ tỷ. Chúng ta cứ đi tới Đế đô, tin rằng thái tử điện hạ mơ còn không được. Đại biến lần này ở đế đô chắc chắn sẽ khiến nhiều người bỏ đi, chúng ta tới đó vừa lúc có thể khiến nó phồn vinh lên. Nếu được như vậy, thái tử điện hạ cảm kích chúng ta còn không kịp.

Từ đầu tới giờ vẫn không nói gì, Phúc bá gật gật đầu, nói:

- Đúng là như vậy. Thiếu gia, ta đột nhiên muốn tới đế đô một chuyến.

Lăng Tiêu hiểu, Thu Thần lão Nguyên soái cùng quốc vương bệ hạ tình cảm thâm hậu, chợt nghe quốc vương bệ hạ chết, rất có thể Thu Thần lão Nguyên soái sẽ nóng nảy lao tới hoàng cung để hỏi xem rốt cục là thế nào. Một khi thái tử tức giận, sẽ bất lợi cho Thu Thần lão Nguyên soái. Thu Thần lão Nguyên soái chắc chắn không phải đối thủ của mấy tên Kiếm Tông bên người y, cho nên Phúc bá có chút lo lắng.

Lăng Tiêu gật đầu nói:
- Cũng tốt, ta thấy, cho dù lão Nguyên soái lần này không nháo sự. Chỉ sợ cũng sẽ không tiếp tục ở lại vị trí đế quốc Nguyên soái. Thái tử có thể cho phép cha ta tiếp tục thủ hộ biên giới chứ không thể cho phép một người không theo y nắm giữ quân đội của đế quốc. Cho nên Phúc bá, nếu có thể, hãy mời lão Nguyên soái đến phía nam hưởng thanh phúc đi! Có lẽ, ông còn có thể đột phá được đến thực lực Kiếm Tông đó.

Trái tim Phúc bá đập loạn lên, hiểu được ý tứ trong lời Lăng Tiêu. Hiện giờ người ngoài không nắm được thực lực của mọi người dưới trướng Lăng Tiêu nhưng Phúc bá thì hiểu rất rõ. Cho dù không có những kẻ mạnh của băng hải bí tộc, thực lực dưới trướng Lăng Tiêu đã khá hùng mạnh rồi.

Đám tư binh mà Lăng Võ dẫn đất có thực lực kém nhất cũng đã đạt tới tiêu chuẩn trên Đại Kiếm Sư bậc một, cao nhất đã có tu vi Cuồng Kiếm Sư!

Hơn nữa, cho tới bây giờ, Binh đoàn Tia Chớp đã có 5000 người, suốt ngày ẩn nấp tu luyện nơi rừng sâu núi thẳm. Một lực lượng khổng lồ như vậy một khi hiện ra trước mặt thế nhân sẽ là một đội quân thép, một cơn hồng thủy không gì có thể ngăn cản. Hơn nữa. lấy thực lực của Lăng Tiêu, Phúc bá thậm chí có thể đoán được không tới 100 năm, Lăng gia tất nhiên sẽ trở thành đại gia tộc quyền thế quật khởi.

Trì hoãn một ngày, nhưng một ngày này rất đáng giá, thu hoạch được rất nhiều tin tức hữu ích. Đồng thời Isa và Hoàng Phủ Nguyệt cũng nắm rõ được nén làm thế nào sau khi tới đế đó.

Việc kiến thiết thành Penzias mới chủ yếu rơi xuống vai Diệp tử.

Tống Minh Nguyệt nhận được tin tức từ gia tộc, hải vực Tống gia giao cho Tống Minh Nguyệt toàn quyền xử lý mọi chuyện liên quan tới giao lưu thịnh hội giữa các thế gia ẩn thế. Hơn nữa, còn cho người đưa tới rất nhiều các loại tình hạch ma thú, kiếm kỹ, công pháp, thậm chí còn một số sách vở rất quý hiếm để trao đổi tại thịnh hội. Nếu lúc đó gặp phải bảo vật mình muốn mà lại không có vật trao đổi tương ứng thì khắng định là không được.

Chẳng qua Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu đều cho rằng, nếu có gặp phải kẻ thù ở loại giao lưu thịnh hội này, đừng nói là bọn họ đi đem lễ, cho dù mang theo Thập tam gia và Thập tứ gia cũng chưa chắc có ích lợi gì. Xét thực lực hiện tại của Lăng Tiêu, toàn lực một kích, có thể chém chết một gã Kiếm Hoàng bậc thấp thì không thể nhưng bị thương nặng thì không thành vấn đề.

Có Tống Minh Nguyệt theo bên người đã đủ khiến các thế gia môn phái khác phải kiêng nể. Theo như Tống Minh Nguyệt nói,nếu không phải thâm cừu đại hận, bình thường sẽ rất ít trường hợp ra tay giết người. trừ phi nắm chắc có thể giết chế toàn bộ nhà đối phương! Nếu không, đối phương lưu lại một mồi lửa, tương lai chính là tai ương.

Đã là người sinh trưởng trong thế gia ẩn thế, chẳng ai là không biết.

Đêm trước khi đi, sau khi Lăng Tiêu và Diệp tử linh hồn song tu. Diệp tử ánh mắt mê ly nhìn Lăng Tiêu, hơi xấu hổ nói:

- Ngày mai phải đi rồi sao? Lần này sẽ đi bao lâu?

Lăng Tiêu lướt ngón tay trên khuôn mặt nhẵn nhụi, nõn nà của Diệp tử, nói:

- Lần này khó nói trước được, nhưng nàng cứ yên tâm, đợi khi xử lý xong mọi việc, kiến tạo xong thành mới Penzias, ta sẽ mang các nàng đi du lịch thế giới, được không?

- Thật chứ!

Diệp tử ngạc nhiên vui mừng kêu lên:

- Người ta đi ít nơi lắm, van muốn đi đây đi đó mà chưa có dịp. Lăng Tiêu, huynh đừng nuốt lời nha.

Nói xong, nàng rúc vào trong lòng hắn, hai tay quấn lấy cổ như một có bé làm nũng. bỗng nhiên nhẹ giọng nói

- Lăng Tiêu, hôm nay chúng ta đổi phương pháp song tu, được khỏng
Lăng Tiêu sững sốt, thấy dưới ánh đến. gương mặt tuyệt sắc của Diệp tư hơi nhắm hàng mi thanh lại. Sau đó mày giãn ra, khuôn mặt trái xoan ửng đỏ. chiếc mùi dọc dừa thẳng xinh đẹp không sao tả xiết.

Ánh đèn chợt tắt, chi còn những ánh sao lắp lánh trên bầu trời cao.

Giữa đêm tối, một tiếng rên khẽ vang lên rồi tất cả lại trở nên tĩnh lặng.

Thân thể Lăng Tiêu vô cùng hoàn mỹ, chỗ cần gầy thi gầy, chỗ nên béo thi béo, da thịt nhằn mịn như tuyết lộ ra dưới ánh trăng bên cửa sổ.

Khi song tu với Tống Minh Nguyệt, hoàn cảnh xung quanh phức tạp nguy hiểm, Lăng Tiêu lại đang bị trọng thương, sao có thể tinh thưởng thức cảm nhận lần đầu tiên với nữ nhân.

Nhưng lần này thì khác, dưới bóng đêm mờ ảo, Diệp tử dịu dàng như nước, một lòng vì Lăng Tiêu. Lúc này, tiểu nữ tặc ngày xưa, nữ chủ nhân của Lĩnh chủ phủ hôm nay, đã giao toàn bộ thân mình và tâm tư cho Lăng Tiêu.

Cho nên thu hoạch của Lăng Tiêu từ trên người Diệp tử quả thật là rất lớn, nhưng vẫn không thể được như lần song tu với Tống Minh Nguyệt.

Thiên địa linh khỉ xung quanh Lình chủ phủ điên cuồng tập trung về phòng Diệp tử, tiến vào tứ phủ của Lăng Tiêu, dọc theo kinh mạch của hắn, tiến vào cơ thể Diệp tử, điên cuồng mở rộng kinh mạch của nàng, cải tạo căn cốt cho nàng.

Điều này khiến cho Diệp tử vốn là một nữ nhân đã có căn cốt cố định lại thu được ích lợi vô cùng lớn.

Từng đạo thiên địa linh khí, không ngừng gột rửa kinh mạch của Diệp tử, chạy qua chạy lại giữa hai người. Diệp tử không hề cảm thấy chút đau đớn nào, miễn cường tự tập tinh thần, vận hành song tu công pháp, đồng thời. câm giác toàn bộ các quan khẩu trong cơ thể mình dễ dàng bị giải khai. còn mở rộng kinh mạch của nàng để vận hành thiên địa linh khí, đại bộ phận đình lại trong đan điền của Diệp tử!

Lăng Tiêu lấy tinh thần lực cảm thụ được từng biến hóa trong cơ thể Diệp tử, ngạc vui mừng không ngừng. Diệp tử này quả nhiên là người có linh căn, không ngờ có thể vừa mới đột phá Luyện Khí kỳ đã tự hành trúc cơ!

Ngẫm lại, loại người không cần dùng Trúc Cơ đan đã có thể tự hành trúc cơ, cho dù là ở Tu Chăn Giới, cũng tuyệt đối là thiên tài ngàn năm khó gặp!

Phát hiện này khiến những ý niệm tỉnh ái, yêu đương nam nữ trong đầu Lăng Tiêu giảm đi rất nhiều, một lòng dẫn đường cho thiên địa linh khí trong cơ thể Diệp tử, cần thận trúc cơ cho nàng.

Sau khi trúc cơ, thiên địa linh khí vẫn không ngừng dũng mãnh tiến vào, khiến ngay cả Lăng Tiêu cũng kinh ngạc khó tin.

Phải biết rằng, một người tu chân có thể tự hành trúc cơ đã là thu hoạch ích lợi vô cùng lớn, không ngờ sau khi trúc cơ vẫn không hề dừng lại. Thậm chi Lăng Tiêu còn hoài nghi, không hiếu có phải Diệp từ chiếm hết vận may của cả thể giới mới có được căn cốt này hay không!

Hay là nói, đầy là một loại bồi thường từ hư vô? Diệp tử vốn cùng có thể giống như Tống Minh Nguyệt, sinh trưởng ở thế gia ẩn thể, sống cuộc sống vô tư lự, khoái hoạt lớn lên, sau đó khi còn nhỏ tuổi đã có thực lực mạnh mẽ.

Nàng từ sơ sinh đã phải xa cha mẹ, từ nhỏ đã bị người nuôi với dụng tâm mờ ám, để đấu tranh, thà rằng trở thành một kẻ bàn tay vàng, nói vậy cho dễ nghe chứ thực tể chính là một kẻ trộm... thực lực thấp, tính cách dã man... Nhưng có phải vì vậy mà nàng được bù lại linh tính rất cao, công bình bù lại cho nàng những nỗi khổ mả nàng phái chịu đựng?

Tâm tình Lăng Tiêu hơi kích động, thiên địa linh khí đều là vật có linh tính, dường như cùng cảm nhận được tâm tư của Lăng Tiêu, vô cùng dịu dàng vận chuyển trong kinh mạch của Diệp tử. Thiên địa linh khí trong cơ thể Diệp tử đột phá rất nhanh tới Dung Hợp kỳ!

Hiện giờ, không ngờ nàng đã đạt tới thực lực Ma Kiếm Sĩ bậc trung, mà tâm tình của Diệp tử sau mấy ngày linh hồn song tu cùng đã tiến nhập Tâm Động kỳ.

Đến cuối cùng, thiên địa linh khi ở xung quanh dường như bị hút không còn, thậm chí Lăng Tiêu còn không hề cảm nhận được thiên địa linh khí trong phạm vi 500 thước xung quanh. Lúc này, thiên địa linh khí trong cơ thể Diệp tử đã dần dần bình tĩnh trở lại, như mặt nước hồ thu sâu thẳm, vô cùng yên lặng.

Lăng Tiêu thậm chí không kìm nổi có chút hâm mộ. Nếu Diệp tử lộ ra ở Tu Chân Giới, chẳng phải sỗ khiển tất cả các môn phải điên cuồng mời chào sao? Như mình sau 50 tuổi đạt tới Kim Đan kỳ đã được xưng là thiên tài của Tu Chân Giới, còn Diệp tử này nếu không có vấn đề, có lẽ ở đại lục Thương Lan này không tới một năm, có thể vọt vào Kim Đan kỳ!

Có ý niệm này trong đầu, một chút tâm tư tình ái yêu đương còn sót lại trong đầu Lăng Tiêu cùng biến mất không còn. Sau khi tách ra khỏi Diệp tử, hắn lập tức truyền cho nàng tâm pháp tu luyện của nội môn Thục Sơn.

Lăng Tiêu tin tưởng, chi cần Diệp tử thật sự cố gắng tu luyện, chắc chắn không bao lâu sẽ cho mình sự ngạc nhiên vui mừng to lớn.

Tự tay tạo nên kẻ mạnh tuyệt thế, tâm tình khoái trá này không thể diễn tả bằng lời, hơn nữa, kẻ mạnh này lại chính là nữ nhân mà mình yêu thương.

Mà sau khi trải qua lần song tu này, thực lực của Lăng Tiêu cũng được nâng cao thêm. chân nguyên trong cơ thể lớn mạnh, mơ hồ có dấu hiệu đột phả Kim Đan sơ kỳ, cỏ xu thế tiến vào Kim Đan trung kỳ.

Lăng Tiêu ngạc nhiên vui mừng không ngừng, nhìn Diệp tử đang thẹn thùng nằm trong lòng mình, không kim nổi cúi xuống hôn nhẹ lên má Diệp tử. Còn Diệp tử bỗng nhiên bộc phát sự nhiệt tình to lớn. nhiệt liệt đáp trả Lăng Tiêu.

Hai bóng người dần hợp lại với nhau.

Sảng sớm hôm sau, Lăng Tiêu dậy sớm, thấy Diệp tử vẫn đang say ngủ, trên gương mặt trắng mịn, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên mỉm cười, chắc là đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.

Lặng lẽ mặc quần áo, Lăng Tiêu nhẹ nhàng hôn lên mặt Diệp tử, sau đó đi ra khỏi cửa. Nghe thấy tiêng cửa nhẹ nhàng đóng lại, đôi mắt Diệp tử mở ra mỉm cười rạng rỡ.

"Lăng Tiêu yên tâm đi! Diệp tử ta tuyệt đối sẽ không kéo chàng tụt lại sau đâu. Hì hì... Minh Nguyệt tỷ tỷ, chờ ta vượt qua tỷ nhé!"

Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cười hai con khoái mã, lao nhanh về hướng bờ đông hải. Trên thực té, công tác tiếp đãi của giao lưu thịnh hội giữa các thế gia ẩn thế đã bắt đầu rồi! Hơn nữa, chỉ vài ngày sau, một con thuyền cuối cùng đi tới đảo sẽ rời đi nên hai người cũng hơi khẩn trương.
Tống Minh Nguyệt mặc áo ngắn, đầu đội khăn che mặt, thân mình nhấp nhô theo bước phi của tuấn mã, thoạt nhìn tư thế rất hiên ngang oai hùng, rất có dáng vẻ của một anh thư.

Lăng Tiêu ăn mặc cùng đơn giản, chi có điều bên ngoài thêm một chiếc áo choàng đen, tung bay theo gió, hai mắt sáng như sao nhìn về phương xa. Truyện Tiên Hiệp

Tống Minh Nguyệt nhìn Lăng Tiêu, đột nhiên hôi:

- Đếm qua... huynh ở phòng Diệp từ muội muội hả?

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua mặt Tống Minh Nguyệt, nhìn thấy một tia không vui trong gương mặt nàng, lập tức nói:

- Đúng vậy, truyền cho nàng một thiên công pháp mà thôi.

- A, phu quân tốt của ta, đếm qua người ta tu luyện, không cảm nhận được chút điểm linh lực dao động nào trong phủ Lĩnh chủ. chàng chỉ truyền cho cô ấy một thiên công pháp thôi sao?

Vẻ mật Tống Minh Nguyệt mang theo một tia bỡn cợt. Phải biết rằng, lần đầu tiên nàng và Lăng Tiêu song tu cùng đã gần như hút sạch toàn bộ thiên địa linh khí trong động ngầm. Cho nên Tống Minh Nguyệt mới có thể mẫn cảm với việc này như vậy. Lang Tiêu khụ khụ hai tiếng, găng gượng nói:

- Tư chất của Diệp tử rát tốt.

- Quên đi, chàng là con quỷ hẹp hỏi, người ta chẳng qua.., chẳng qua là muốn hỏi, Diệp tử có gi khác... so với ta không mà thôi. Chàng còn che che dấu, nam nhân mà chẳng có gan gì cả.

Tống Minh Nguyệt hừ một tiếng, quay mặt đi, hai đùi kẹp chặt vào bụng tuấn mã. Tuấn mã hí lên một tràng dài tăng tốc.

Lăng Tiêu ở phía sau không kìm nổi bất đắc dĩ cười, thầm nhủ: cô nàng này quả thật là cái gì cùng dám nói. Chẳng lẽ giả nam trang thành quen, ngay cả tính tình cùng trở nên phóng khoáng như vậy sao?

Hai người một đường lao đi, không hề trì hoãn. Sau hai ngày, cả hai đã tới một toàn thành lớn bên bờ đông hải. Toàn thành này nên là Đông hải Long Thành, tuy rằng mức độ phồn hoa không bằng trọng trấn Tạp Mai Long ở phương nam và thành Penzias nhưng cùng không kém là bao.

Hơn nữa, sắp sửa cửa hành giao lưu thịnh hội giữa các thế gia ẩn thế nên hiện tại Đông hải Long Thành náo nhiệt vô cùng!

Trên đường cái, đủ các loại người từ khắp các quốc gia đông đại lục đều tập trung lại đây.

Quan binh thủ thành căn bản là không dám ngăn đón những người đó, đại khái là đã nếm đòn mệt hoặc đã được cảnh cáo, nếu không theo tính cách của các quan binh thủ thành, nhiều người tụ tập lại như vậy chinh là cơ hội tốt để bọn họ "thu hoạch".

- Tốt rồi, chúng ta đến kịp lúc.

Trong khách sạn, Tống Minh Nguyệt ngâm toàn thân trong nước ấm, vươn hai cánh tay trắng như tuyết ra bên cạnh thùng gỗ, hai chân nhẹ nhàng đá vào Lăng Tiêu ở đối diện, sắc mặt hồng hào. Tuy rằng hai người đã thực tế vợ chồng nhưng cùng ngâm mình trong một thùng nước như bày giờ chính là lần đầu tiên.

Dù tính tình Tống Minh Nguyệt có phóng khoáng cùng không kìm nổi cỏ chút thẹn thùng, chuyển sự chú ý sang đề tài khác.

- Ngày mai, chúng ta liền lên thuyền đi tới hải đảo đó sao?

Lăng Tiêu kê chân lên đùi Tống Minh Nguyệt, nghịch ngợm dưới nước nhưng miệng lại đứng đắn hỏi.

- A, ta mang theo tín vật của Hải vực Tống gia. Ngày mai chúng ta liền lên thuyền rời khỏi đây.. Hiện giờ ở đầy rất loạn, không hề ít thế gia môn phai nhỏ bé, vụn vặt cùng đều muốn tìm kiếm cơ hội. Chúng ta rời khỏi đây được càng sớm càng tốt.

Lăng Tiêu chú ý thấy khi nói điều này, trong mắt Tống Minh Nguyệt thoáng hiện một tia khinh thường, lại đột nhiên nhớ tới một cô gái có tính cách hơi điêu ngoa nhưng tâm địa thiện lương, thầm nhủ: Giờ phút này nàng ở đâu? Có khỏe hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK