Năm khối lục địa này có quan hệ chặt chẽ với nhau, Nam châu và Bắc Châu cách nhau hơn trăm vạn dặm.
Năm lục địa này bị biển bao quanh, trong đó Tinh Linh tộc, Long tộc, Hải tộc, Ma tộc và một ít Thú tộc đều sống ngoài vùng biển này, cơ bản là không xuất hiện trong phạm vi năm châu lớn.
Cho nên, vùng biển phía ngoài của năm châu lớn còn được gọi là nởi của dị tộc.
Thánh Vực cực lớn, lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, chẳng những có được vô số thế gia, môn phái mà còn có vô số linh thú và pháp bảo.
Truyền rằng đa số những pháp bảo này đều là do chúng thần thời viễn cổ lưu lại. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Ngẫu nhiên có vài pháp bảo được khai quật hoặc có linh vật xuất thế sẽ khiến cho một phen long tranh hổ đấu diễn ra, nhằm tranh đoạt những thứ đó.
Ở Thánh Vực, vận may rất quan trọng, có lẽ một khắc trước ngươi không một xu dính túi, nhưng ngay sau đó số mệnh ập xuống đầu, nhận được một kiện pháp bảo hoặc là phát hiện một mỏ tinh thạch, nếu có thể nắm trong tay mà không ai biết, vậy thì thật sự là phúc duyên nồng hậu! Thậm chí có rất nhiều gia tộc trong Thánh Vực này cũng bởi vì thế mà quật khởi!
Nhưng người mang dị bảo mà thực lực không đủ, phải chết oan chết uổng, thì không phải số ít.
Thế gian phàm tục cầu danh lợi, cầu phú quý thì Thánh Vực cầu trường sinh!
Cả hai tuy khác nhau về bản chất, nhưng lại nói, cho dù là cầu phú quý hay cầu trường sinh thì cũng không thể tránh khỏi việc động chạm tới tài nguyên.
Cho nên, nhân giới vì danh lợi của cải mà đầu rơi máu chảy, trong Thánh Vực cũng giống thế!
Rất nhiều kẻ trong Thánh Vực nhìn có vẻ là tu luyện giả đạo mạo khiêm tốn, một lúc trước còn cùng bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt, những đề tài tao nhã, ngay khi nhìn thấy pháp bảo hoặc linh vật xuất thế lập tức xông vào chém giết nhau, không thể vãn hồi.
Loại chuyện này, sớm đã chẳng còn gì lạ.
Mà giám sát của Thánh Vực đối với nhân giới chưa từng gián đoạn. Người trong nhân giới tuy rằng thực lực yếu ớt, cho dù có phi thăng lên Thánh Vực cũng chỉ là một thành phần cơ bản trong đó mà thôi.
Nhưng Nhân giới… cũng là gốc rễ của Thánh Vực.
Bên trong Thánh Vực lưu truyền một câu nói: Nhân giới diệt, Thánh Vực vong.
Nhân giới là gốc rễ của Thánh Vực, mặc dù Thánh Vực sau mười mấy vạn năm phát triển, sớm đã hình thành nên một thế giới mới, nhưng cũng không thể buông lỏng chuyện trên Nhân giới được. Huống chi, Nhân giới còn có thông đạo nối liền với Ma giới nữa.
Thánh Vực cũng không thống nhất thành một khối, nhưng vì ích lợi cộng đồng nên trên rất nhiều chuyện, phương hướng đều nhất trí, ví dụ như cấm Ma tộc tiến vào thế giới của Nhân loại, từ đó mà vào Thánh Vực.
Cũng vậy, Thánh Vực cũng cho rằng mình đang làm nhiệm vụ giữ gìn cân bằng của Nhân giới, một khi xuất hiện khả năng có thể phá hoại cân bằng của Nhân giới, phải tiêu diệt ngay lập tức.
Mà Lăng Tiêu, trong mắt rất nhiều người, không thể nghi ngờ chính là người phá hoại cân bằng của Nhân giới.
Nhưng trong mắt nhiều người khác, rất nhiều năm rồi nhân giới chưa xuất hiện một tuyệt thế thiên tài nào, giờ đột nhiên lại xuất hiện một thớt ngựa ô, có lẽ là chuyện tốt.
Huống chi, trên người Lăng Tiêu có rất nhiều thứ khiến Thánh Vực cảm thấy tò mò.
Cho nê, trong Thánh Vực, một số kẻ thường xuyên chú ý tới Nhân giới đều muốn trừ Lăng Tiêu cho mau, một bộ phận khác lại sinh ra hứng thú cực kỳ nồng hậu đối với Lăng Tiêu.
Nhất là trận pháp và luyện đan thuật trong tay Lăng Tiêu.
Trong Thánh Vực thì các loại thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, trải qua hơn mười vạn năm phát triển nhưng trên phương diện luyện đan và trận pháp lại không có một thành tích làm vừa lòng người. Vì nguyên nhân này mà cho đến giờ, bí tịch về luyện đan và trận pháp trong Thánh Vực cũng không quá mức cao cấp.
Mặc dù đây chỉ là nói tương đối, cũng có một ít môn phái trên phương diện chế thuốc cũng có trình độ rất sâu, nhưng Lăng Tiêu chỉ là một người bình thường, từ đâu mà có được luyện đan thuật? Trận pháp thần kỳ có thể vây khốn kẻ có thực lực cao hơn mấy lần lại từ đâu mà ra?
Vấn đề này đã khiến rất nhiều người chú ý đến Lăng Tiêu, kẻ có trăm điều băn khoăn không được giải.
Nếu nói hiện giờ thế lực căm hận Lăng Tiêu nhất trong Thánh Vực, thì phải kể đến Âu Dương gia tộc!
Âu Dương Trường Không từ Cấm địa của Thần phi thăng lên Thánh Vực mới chỉ trong vài năm ngắn ngủi, con trai Âu Dương Vũ chết trong tay Lăng Tiêu, có thể nói là thâm thù đại hận. Lúc ấy Âu Dương Trường Không chỉ có thể lấy đại cục làm trọng, nghĩ rằng sau khi chuyện ở Cấm địa của Thần xong, sẽ chấm dứt mối thù hận với Lăng Tiêu.
Không ngờ tới chuyện lại đột biến, Thánh Bia bị một bàn tay thần bí bóp nát vụn, cấm chế của Cấm địa của Thần biến mất, bọn họ đang chiến đấu, phải phóng ra thực lực Kiếm Thánh cho nên tất cả đều tiến nhập Thánh Vực. Cho dù đến bây giờ người trong Thánh Vực cũng không hiểu rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì! Vì người trong Thánh Vực tuy rằng theo dõi chuyện trong Nhân giới, nhưng không thể động chạm được tới Cấm địa của Thần.
Mặc dù có người trong Thánh Vực đoán, bàn tay khổng lồ kia tới từ Thần giới, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không có căn cứ gì cả!
Chuyện tình sau đó thì hoàn toàn vượt ra khỏi tầm khống chế của Âu Dương Trường Không.
Đầu tiên là Âu Dương gia tộc đuổi giết Lăng Tiêu, chuyện này Âu Dương Trường cho rằng, dù mình không phi thăng Thánh Vực thì cũng sẽ lựa chọn giống như thế. Mặc kệ trước đó vì sao kết thù với Lăng Tiêu, nhưng Âu Dương Vũ chết trong tay Lăng Tiêu là thật, thù này không thể không báo! Nhưng biểu hiện thực lực của Lăng Tiêu khiến Âu Dương Trường Không thậm chí cảm thấy khó tin.
Không ngờ dùng thực lực bản thân hoàn toàn nhổ tận gốc Âu Dương gia tộc tại Nhân giới! Lúc ấy suy nghĩ giáng lâm Nhân giới tiêu diệt Lăng Tiêu, Âu Dương Trường Không cũng có.
Đáng tiếc chính là, lấy thực lực của lão căn bản không thể giáng xuống Nhân giới được.
Sự giám sát của Thánh Vực đối với Nhân giới phần lớn đều phát ra từ các gia tộc thủ hộ giả. Trong các môn phái thế gia ẩn thế, nếu trong Thánh Vực cũng có thực lực hùng mạnh, thì cũng có thể thông qua hàng lâm đều tìm hiểu nhân giới.
Nhưng nếu muốn chú ý đến một người nào đó, nắm giữ hành tung của hắn, vậy thì cần phải tiêu hao một lượng lớn tinh thạch! Tinh thạch trong Thánh Vực cũng coi như là một tài nguyên quý hiếm, cho nên muốn theo dõi nhất cử nhất động của Lăng Tiêu thì phải trả một cái giá cực lớn.
Nếu không phải Lăng Tiêu vốn được rất nhiều thế lực trong Thánh Vực coi trọng sợ là Âu Dương Trường Không cũng chẳng thể biết được cuộc đại thảm sát của gia tộc mình.
Thảm kịch của Âu Dương gia tộc ở Nhân giới bị rất nhiều thế lực khác trong Thánh Vực biết được, có thể nói là thân giả đau, cừu giả khoái. Việc này cũng khiến cho rất nhiều người thuộc Âu Dương gia tộc tức giận.
Chỉ một nhân loại không ngờ lại có thể hủy đi căn cơ của Âu Dương gia tại Nhân giới.
Âu Dương Huy là tổ tiên trực hệ của Âu Dương gia tộc, là một trong những người khăng khăng muốn giết Lăng Tiêu, những chuyện từ trước tới nay của Lăng Tiêu lão cũng hiểu biết một ít, kẻ mà Âu Dương Huy căm hận nhất lại không phải Lăng Tiêu, mà … Tạ Hiểu Yên!
Sau chuyện ngày đó thì có thể nghĩ tới được, chỉ có điều không một Kiếm Thần bậc năm này bất ngờ nhất chính là, Lăng Tiêu này lại không chút do dự giết chết Tạ Hiểu Yên!
Lại là trận pháp!
Ánh mắt Âu Dương Huy u ám, nhìn đôi mắt ửng đỏ của Âu Dương Trường Không trước mặt, thần sắc bình tĩnh nói:
- Chuyện này ta đã biết, ngươi yên tâm, chờ tới khi Lăng Tiêu bước chân vào Thánh Vực chính là lúc hắn bỏ mạng! Trường Không à, ngươi phải nhớ kỹ, trong Thánh Vực chính là cầu trường sinh, thực lực của ngươi còn quá yếu, đi tu luyện trước đi!
Âu Dương Trường Không gật gật đầu, đứng dậy xoay người rời đi.
Âu Dương Huy nhìn cánh cửa đóng lại, tĩnh tọa trên đệm, miệng thì thào:
- Lăng Tiêu…
…
Lăng Tiêu đứng yên trên không trung, mắt thấy hồn phách Tạ Hiểu Yên theo dòng năng lượng cuồn cuộn lẩn trốn, ả ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra hận ý vô tận nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu trên trời.
Nhưng, ả đột nhiên phát hiện hai mắt Lăng Tiêu dường như đang nhìn mình, thần sắc thản nhiên, bình tĩnh!
Trong lòng Tạ Hiểu Yên kinh hãi thiếu chút nữa khiến ả hồn bay phách lạc! Sao được chứ? Hắn cũng chỉ là người, sao có thể nhìn thấy cả linh hồn được chứ?
Trong nháy mắt trước khi Tạ Hiểu Yên chết đã bùng phát ra một lòng căm hận hùng mạnh, đủ để sau khi ả luân hồi chỉ cần nhìn thấy Lăng Tiêu và những người có liên quan đều có cảm giác gai mắt phát ra từ bản năng, nếu nhìn thấy Lăng Tiêu thì cho dù không còn ký ức kiếp trước cũng vẫn có hận ý khắc cốt ghi tâm!
Giống như kẻ thù trời sinh vậy, thấy mặt là không hợp, gai mắt lẫn nhau!
Mà lòng hận thù mạnh mẽ của Tạ Hiểu Yên đủ để khiến ả duy trì nỗi thống hận đối với Lăng Tiêu, chỉ cần nhắc tới cái tên này ả sẽ nghiến răng nghiến lợi! Cho dù sẽ không rõ vì sao, nhưng chỉ cần có cơ hội thỉ ả nhất định sẽ nhanh chóng tìm cách giết chết Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lẳng lặng trôi nổi trên không trung, khóe miệng nhếch kên nụ cười lạnh tràn ngập sự khinh miệt, sau đó từ thân thể bùng lên một ý niệm tinh thần hùng mạnh, dùng tinh thần lực trực tiếp nói chuyện với Tạ Hiểu Yên.
- Tới giờ vẫn còn chưa biết hối cải sao? Tạ Hiểu Yên, ngươi thật sự nghĩ rằng biến thành linh hồn rồi thì ta sẽ không làm gì được ngươi sao?
Tạ Hiểu Yên cảm nhận được uy áp vô biên của Lăng Tiêu, từ trong linh hồn phát sinh sự sợ hãi theo bản năng nhưng hai mắt không chút do dự đối diện với Lăng Tiêu.
- Đúng vậy, trừ phi ngươi khiến ta triệt để mất đi trí nhớ, còn không thì đời đời kiếp kiếp ta đều là kẻ thù của ngươi!
- Ngươi không xứng!
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lăng Tiêu bỗng nhiên nở một nụ cười ngạo nghễ, từ trong mi tâm đột nhiên bắn ra một ánh sáng vàng kim chói mắt!
Ánh sáng vàng kim như một ngôi sao băng lóe lên, xẹt qua bầu trời đêm tối đen, ánh sáng chói mắt chiếu rực cả thiên địa như ban ngày!
Tạ Hiểu Yên hoảng sợ đến cực điểm, muốn chạy trốn nhưng ngay lập tức bị đạo ánh sáng kia hung hăng xuyên qua chỗ trái tim, khuôn mặt hình thành từ năng lượng linh hồn của Tạ Hiểu Yên trong nháy mắt trở nên dữ tợn, co giật kịch liệt. Cuối cùng, từ linh hồn phát ra một tiếng rống ghê rợn, vang khắp cả bầu trời!
Tiếp theo đó, linh hồn ả hóa thành một luồng năng lượng thuần khiết, tỉnh tỉnh mê mê, không còn trí nhớ gì nữa, theo gió bay đi.
Từ nay về sau, trên đời này không còn người tên gọi Tạ Hiểu Yên nữa!
Linh hồn kia có lẽ còn có thể chuyển thế, nhưng không còn là Tạ Hiểu Yên nữa.
Lăng Tiêu khe khẽ thở dài, một trận gió đêm nhẹ thổi qua, tay áo phất phơ, ngay sau đó hắn biến mất tại chỗ, đi về nơi phương xa.
Thật lâu sau đó, trong đêm tối có một bóng người nghiên ngả, lảo đảo chạy đi, đúng là kẻ đã rời khỏi gia tộc, Liệt Dương!
Vừa rồi ánh sáng màu vàng lóe lên đã được cả Liệt gia sơn trang thấy rõ ràng tất cả, mọi người bị nghiêm lệnh quên đi ánh sáng kia. Trong lòng Liệt Diễm nén đau, trốn trong bóng đêm trơ mắt nhìn đứa con từng đắc ý của mình một bước một rời khỏi sơn trang của Liệt gia.
Sau khi Liệt Dương tìm tất cả mọi nơi trong núi vẫn không tìm thấy nửa điểm dấu vết của Tạ Hiểu Yên, cuối cùng đầu gối cũng mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất. Vị thế gia công tử từng kiêu ngạo vô cùng, Thiếu chủ của Tinh Võ gia tộc, giờ phút này đã mất hết can đảm, trên mặt là nụ cười thảm.
- Tiểu Yên muội, nàng đừng sợ, ta sẽ đi cùng nàng!
Đột nhiên, một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong đầu Liệt Dương:
- Rác rưởi không có tiền đồ! Ngươi có muốn báo thù không?
Cả người Liệt Dương run lên, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình thống hận, nhưng thình lình trả lời:
- Ngươi là người của Thánh Vực?
- Đúng vậy! Nói cho ta biết, ngươi có muốn báo thù hay không?
Tiếng nói này dường như chứa vô tận chán ghét và trào phúng, nhưng lại tràn ngập sức mạnh hấp dẫn.
- Báo thù? Tạ Hiểu Yên là bị ngươi hại chết! Ngươi là đồ khốn kiếp! Súc sinh! Nếu không có ngươi, Tiểu Yên sao có thể nắm giữ nhiều thứ mà thế giới này không có như thế? Sao lại đi lên con đường không lối về này? Nếu báo thù, ta phải tìm ngươi mới đúng!
Liệt Dương nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo:
- Ngươi mới thực sự là hung thủ hại chết Tiểu Yên!
- Hừ, không biết điều, con nhãi con kia dã tâm bừng bừng, đường là cô ta đi, vì truyền thừa cho cô ta mà ta mất một ngàn năm công lực, còn tặng cô ta một kiện pháp bảo hộ thể, hai việc này đã khiến lão phu mất đi một ngàn năm trăm năm công lực rồi! Cô ta đã chưa hoàn thành việc gì lại còn dám phản phúc… Giờ còn trách tội ta? Tuy nhiên, muốn tìm ta báo thù cũng không phải không thể, nhưng kẻ giết cô ta là Lăng Tiêu! Chẳng lẽ, ngươi không muốn giết Lăng Tiêu sao? Địa vị của ngươi, danh dự của ngươi, tất cả của ngươi… đều bị hủy trong tay Lăng Tiêu, chỉ cần ngươi có thể giết chết hắn, ngươi lại có thể lấy lại những gì thuộc về ngươi…
- Đủ rồi!
Yết hầu Liệt Dương chuyển động, rống lên một tiếng, giống như một thú hoang bị thương đang gào rú, tiếng gào này như kim châm, hung hăng đâm vào trái tim cao ngạo của hắn!
- Nói đi, muốn ta làm gì?
Tiếng nói này của Liệt Dương tràn đầy sự bất đắc dĩ, mỏi mệt và không cam lòng, dường như còn mơ hồ có nỗi hận vô cùng.
- Không cần gì khác, Tinh Võ thế gia ở nhân giới của các ngươi cũng là một thế lực khổng lồ, ngươi chỉ cần biết ngày Lăng Tiêu kia phi thăng Thánh Vực là được! Chỉ cần làm chuyện này thôi, lão tổ ta… đảm bảo ngươi trong tương lai sẽ tiến vào Thánh Vực! Hơn nữa ta sẽ tài bồi cho ngươi, chờ ngươi tìm lão tổ ta báo thù… Ha ha, ha ha!
- Việc này sao…?
Ánh mắt Liệt Dương tràn ngập vẻ trào phúng, đứng dậy, đi về nơi bóng đêm sâu thẳm, từng bước từng bước dấn sâu xuống đất, từ từ rời đi.
Thân mình Lăng Tiêu như điện xẹt xuyên không trung mà đi, khi tới một nơi nào đó thì có một cái bóng màu trắng xẹt qua phát ra tiếng kêu vang dội, Tiểu Sửu bay đến bên người Lăng Tiêu, cạc cạc kêu vài tiếng.
Tuy rằng sớm đã có thể nói được tiếng người nhưng Tiểu Sửu vẫn thích dùng ngôn ngữ của bản thân nó để biểu hiện sự thân thiết với Lăng Tiêu hơn.
- Đi thôi, chúng ta về nhà!
Tiểu Sửu hưng phấn kêu to một tiếng, hai cánh rung lên, dùng tốc độ cực nhanh bay về phương xa.
Trong thành Thục Sơn, từ sáng sớm Lăng Vận Nhi, Diệp Tử và Hoàng Phủ Nguyệt đã không hẹn mà cùng đi ra từ nơi bế quan. Thục Sơn kiếm phái đã đi vào quỹ đạo, đệ tử tuy đông nhưng ngay ngắn trật tự, tất cả mọi người đều khắc khổ tu luyện, lấy gương mười đại đệ tử và kỳ vọng rằng bản thân cũng có thể đạt tới trình độ đó.
Lăng Vận Nhi nhìn hai nàng, thản nhiên cười:
- Hai chị dâu, hình như cũng cảm ứng được phải không?
Diệp Tử cười, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Phủ Nguyệt ửng đỏ, lúc này Ý Phong đã tới, sau đó hưng phấn nói:
- Tôi cảm ứng được khí tức của chủ nhân, tôi cảm ứng được rồi!
Tam nữ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời dõi mắt về phía chân trời xa xôi.