- Muội giờ… chỉ còn… có huynh thôi!
Lăng Tiêu nghe vậy mà trong lòng đau nhói, nàng nói như vậy, đã nói lên rằng giờ nàng không còn ai là người thân nữa. Là một người có gia đình, Lăng Tiêu rất thông cảm với nàng, hắn vươn tay đặt lên lưng Diệp tử, kéo nàng sát lại mình. Khuôn mặt Diệp Vi Ny đỏ bừng, nàng thậm chí có thể cảm giác được tim Lăng Tiêu đang đập thình thịch.
- Nói một chút đi.
Lăng Tiêu khẽ nói, ánh mắt quét lên trời, nhìn Tiểu Sửu đang bay lượn trên đó có vẻ muốn hạ xuống.
Những người trong căn cứ thì đang kinh hãi ngây ngốc nhìn lên, có rất nhiều người cầm cường nỏ ngắm lên Tiểu Sửu, vẻ mặt rất đề phòng.
Nhưng Tiểu Sửu đã nhìn thấy ý đồ của họ, bay vọt lên cao, kêu lên một tiếng trong trẻo rồi vươn cánh, cuối cùng biến thành một điểm đen, dần dần biến mất giữa tầm mắt mọi người!
Xung quanh bốn người Lăng Tiêu khoảng trăm thước không có bất cứ ai. Phúc bá cùng Lý Thiên Lạc đang nói chuyện ở cách xa. Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny ngồi trên một tảng đá bằng phẳng dài hơn nửa thước, có lẽ là dùng để huấn luyện.
Diệp Vi Ny lau khô nước mắt, sâu kín nói:
- Muội là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ được dưỡng phụ nuôi dưỡng. Cùng với muội còn có rất nhiều đứa trẻ lớn nhỏ khác nữa. Muội cũng không phải đứa được nuôi đầu tiên mà đại khái còn hơn 20 người nữa còn lớn hơn muội. Ít tuổi hơn hoặc bằng muội cũng có khoảng 100 người, có cả nam cả nữ. Khi còn nhỏ, muội từng nghĩ rằng như vậy thật vui vẻ, thật may mắn, có rất nhiều người để chơi cùng. Tất cả mọi người đều rất vô tư, tuy rằng gã nam nhân đó thường xuyên vắng mặt nửa tháng một lần, tuy rằng ông ta vẫn hay uống rượu say rồi đánh chửi chúng ta, nhưng… chúng ta vẫn rất vui vẻ!
Khi nói tới bọn nhỏ, trên khuôn mặt Diệp Vi Ny lộ vẻ tươi cười, nhưng rồi ngay lập tức trở nên u ám:
- Nhưng hết thảy đã thay đổi khi muội 5 tuổi. Gã nam nhân đó, phụ thân mà muội vẫn tôn kính, kính sợ đó, trong một lần say rượu, … chính mắt muội trông thấy hắn ta đè lên người Hương Thảo tỷ tỷ, lúc đó mới 17 tuổi. Hương Thảo tỷ tỷ liều mạng gào khóc, né tránh, đẩy ra, sau đó hắn ta liền uy hiếp tỷ ấy, nói nếu phản kháng sẽ giết sạch đám trẻ này!
Trên mặt Diệp Vi Ny lộ vẻ trào phúng:
- Hương Thảo tỷ tỷ vốn như mẫu thân của tất cả đám trẻ chúng ta, tỷ ấy rất yêu chúng ta, cho nên tỷ ấy chấp nhận phải "thỏa hiệp" với hắn. Lúc đó muội vẫn không hiểu họ đang làm gì, chỉ biết rằng đó không phải là việc tốt. Sau đó Hương Thảo tỷ tỷ nói cho muội biết rằng muội chính là do gã nam nhân đó ôm ở bên ngoài về. Tất cả bọn trẻ ở đây, kể cả tỷ ấy, đều là như vậy! Nhưng nam nhân đó lại nói rằng bọn ta đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, do hắn hảo tâm mang về nuôi. Ha ha… ngày hôm sau, Hương Thảo tỷ tỷ tâm sự với muội cả ngày, nói rằng khi muội mới tới đã không như những đứa trẻ con nhà bình thường, ngay cả tã lót của muội cũng được dệt bằng loại vải thượng hảo hạng mà ngay cả tỷ ấy cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Tỷ ấy còn nhắc nhở ta ngàn vạn lần đừng nghe theo sự sắp xếp của gã nam nhân đó "chỉ cần vào học viện quý tộc, cuộc đời này… rốt cuộc sẽ không còn tự do, thậm chí kết cục cũng sẽ giống như tỷ ấy…
Diệp Vi Ny lại trào nước mắt.
- Ngày thứ ba, Hương Thảo tỷ tỷ liền mất tích, rốt cuộc không thấy trở lại. Sau đó ta nghe có người nói, nhìn thấy dưỡng phụ đại nhân của ta đang đêm cõng một người đi ra ngoài. Là hắn, chính hắn giết Hương Thảo tỷ tỷ, bởi vì Hương Thảo tỷ tỷ đã nói ra âm mưu của hắn! Cho nên… hắn đã giết tỷ ấy!
Lăng Tiêu nghe đến đó, hai mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại như nước sôi, không ngừng nhảy dựng lên! Không ngờ… còn có người không bằng cầm thú như vậy!
- Gã đó ở đây à?
Lăng Tiêu hỏi Diệp Vi Ny
Diệp Vi Ny gật gật đầu, nói tiếp:
- Đừng, Lăng Tiêu, chúng ta đừng gây chuyện ở đây được không? Đây là địa bàn của Nam Phương Vương!
Lăng Tiêu thoáng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi Nam Phương Vương tặng ta bốn khẩu ma tinh đại pháo, còn cả 500 viên ma hạch bậc hai!
- Thật sao?
Diệp Vi Ny lập tức lộ vẻ hưng phấn, tươi cười nói:
- Thật tốt quá, chúng ta rốt cục có thể có được lực lượng phòng vệ càng mạnh mẽ rồi! Hừ, nếu có kẻ nào tới gây phiền toái, chúng ta sẽ bắn cho chúng tan xác!
Lăng Tiêu mỉm cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn nà như ngọc của Diệp Vi Ny, nói:
- Hiện giờ ta không muốn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Vi Ny đầu, thần sắc kiên định nói
- Đừng thế, Lăng Tiêu ca ca! Không nên như vậy! Kẻ đó không đáng để chúng ta trả giá như vậy! Muội tin rằng, ông trời có mắt, hắn sẽ phải nhận báo ứng!
- Không!
Lăng Tiêu cười khẽ lắc đầu:
- Diệp tử! Muội không biết, thế gian này không có tín ngưỡng, cho nên không tồn tại nhân quả, càng không có báo ứng. Cho nên, ở đây, ta không tin báo ứng, ta chỉ tin tưởng thực lực! Hiện giờ ta có đủ thực lực giết chết hắn cho nên không thể để hắn tiếp tục uy hiếp muội như vậy được. Hơn nữa, ta cũng không muốn hắn uy hiếp cả những người khác nữa? Vì đám trẻ… ta muốn…
Lăng Tiêu nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng từng câu, từng chữ đều mang theo sát ý lạnh lẽo thấu xương.
Lăng Tiêu tiếp tục an ủi Diệp Vi Ny vài câu rồi vẫy tay về phía Lý Thiên Lạc đang đứng nói chuyện với Phúc bá. Lý Thiên Lạc chạy nhanh tới hỏi:
- Lăng huynh đệ, có gì cần ta giúp không?
- Là như thế này, ở đây có một gã nam nhân bắt cóc Diệp tử khỏi cha mẹ cô ấy từ khi còn bé, đã gây ra vố số điều ác, là một kẻ gây họa rất lớn. Ta muốn tìm ra hắn, giết chết hắn.
Lý Thiên Lạc sửng sốt, gương mặt tươi cười chợt cứng lại, sau một lúc lâu mới xấu hổ nói:
- Lăng huynh đệ! Nếu việc này là thật, tại hạ nhất định điều tra kỹ. Ôi… Thiên Lạc giờ chỉ có thể hỏi phụ thân, sau đó mới có thể quyết định. Lăng huynh đệ có thể chờ một lát được không?
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Theo như lời ngươi nói, Nam Phương Vương điện hạ chắc không biết việc này. Các ngươi cũng chẳng thể nào ngờ được ở đây lại có kẻ như vậy.
Lý Thiên Lạc cười khổ, hôm nay mà không cho Lăng Tiêu công đạo thì khẳng định là không được, nhưng sự việc chắc chắn không đơn giản như Lăng Tiêu nói. Tuy nhiên cho dù thế nào, nếu kẻ đó đúng là đã quá phận, gây ra chuyện gia đình máu thịt chia lìa, thì thật là đáng chết!
Đồng thời, tinh thần lực vô cùng khổng lồ của Lăng Tiêu cũng bộc phát ra ngoài. Khi vượt qua người Phúc bá, Phúc bá lập tức khẽ run lên nhưng thần sắc liền trở lại bình thường như cũ, chỉ có ánh mắt hướng về phía Lăng Tiêu đầy ngạc nhiên, kinh hãi. Không ngờ tinh thần lực của Lăng Tiêu lại mạnh mẽ tới mức này! Tinh thần lực vừa rồi có cảm giác áp lực hủy thiên diệt địa, thậm chí còn khiến Phúc bá có cảm giác mất hết can đảm, hơi giống với cảm giác đối mặt với tên Kiếm Tông khi trước! Khó trách thiếu gia chỉ một kiếm đã đánh lui gã Kiếm Tông đó! Hóa ra thực lực của thiếu gia đã đạt tới tu vi Kiếm Tông, không ngờ đã có thể sử dụng tinh thần lực!
Phúc bá hiểu thực lực của Lăng Tiêu khẳng định không phải Kiếm Tông, nhưng đồng thời cũng tin tưởng, khả năng vận dụng tinh thần lực của Lăng Tiêu chắc chắn không hề thua kém một gã Kiếm Tông nào!
Tinh thần lực của Lăng Tiêu kéo dài tới khoảng cách thân thể 50 thước mới cảm giác đầu hơi mệt mỏi, quả nhiên tinh thần lực không thể tiếp tục đi xa hơn nữa. Nhưng lúc này, trong đầu Lăng Tiêu xuất hiện một hình ảnh, trong một doanh trại cách mình khoảng 40 thước, có một người có tinh thần dao động rất đặc biệt, hơn nữa khí tức cũng khá hùng mạnh
- Chính là hắn
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Phúc bá, Phúc bá hiểu ý đuổi theo. Diệp tử cũng liền bám sát. Lăng Tiêu tới trước cửa trại, lạnh nhạt nói:
- Nếu biết là ta đã phát hiện ra ngươi, vậy thì đừng giấu đầu lòi đuôi nữa. Đi ra đi.
Hô!
Một bóng người nhảy ra khỏi cửa sổ, đúng là gã trung niên kia, vẻ mặt oán độc nhìn Diệp Vi Ny, cười lạnh nói:
- Tốt, tốt lắm, vô cùng tốt! Ha ha…. Không ngờ Từ Đạo Huyền ta nhân từ, lại nuôi dưỡng ra một đứa con lang sói, vong ân phụ nghĩa như vậy! Diệp Vi Ny, ta không trả đòn, ngươi giết ta đi! Để ta xem ngươi sẽ sát hại dưỡng phụ của ngươi như thế nào!
Diệp Vi Ny nghiến răng, bặm môi tới mức đôi môi đỏ mọng phải bật máu, đôi mắt bốc lên ngọn lửa phẫn nộ. Nàng kiệt lực khống chế lửa giận của mình, nói:
- Vậy ông nói đi, Hương Thảo tỷ tỷ năm đó chết như thế nào? Còn ta, thân thế của ta là như thế nào? Nói ra hai điều này, ta cam đoan sẽ nói huynh ấy buông tha cho ông!
- Hương Thảo đã chết? ha ha, con nhóc này không biết gì cả, ai nói là nó đã chết? Hiện giờ nó đang trong nhà một đại quý tộc ở đế đô, sống thật là tươi đẹp, thậm chí không hề kém gì ngươi! Còn thân thế của ngươi? Nhóc con, ngươi hồ đồ quá rồi đó! Ngươi bị người ta vứt bỏ, nếu biết thân thế của ngươi, ta còn thu giữ ngươi làm gì? Sao không đuổi ngươi sớm về bên cha mẹ ngươi cho rảnh nợ? Từ Đạo Huyền ta sao có thể làm những chuyện thương thiên hại lý như vậy!
Vẻ mặt Từ Đạo Huyền vô cùng oan uổng và lương thiện, thần tình bi thương nói:
- Hoá ra, ngươi đúng là bởi vì như vậy mà muốn giết ta…
- Ngươi không nói?
Lăng Tiêu vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Từ Đạo Huyền, nói:
- Cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi!
- Ngươi muốn ta nói cái gì? Đừng quên! Nơi này là địa bàn của nhị điện hạ! Cho dù ngươi là Lĩnh chủ thành Penzias, nhưng ngươi đừng quên, nơi này…
Từ Đạo Huyền quay người, vung tay chỉ một vòng
- Toàn bộ đều là lãnh địa của Nam Phương Vương!
Sau đó hắn ngạo nghễ nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, lại thần tình đau lòng nhìn Diệp Vi Ny, uể oải phất tay:
- Nếu ngươi không chịu nhìn nhận ta là dưỡng phụ thì đi đi! Coi như từ trước tới giờ ta không…
Sắc mặt Từ Đạo Huyền bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, thân hình run rẩy, lời nói ngắt quãng:
- Ta giết kỹ nữ Hương Thảo kia…