- Đúng là rất nhớ thời đại cường giả năm xưa. Ôi, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa có người nào đến đây tìm ta nhỉ? Mười vạn năm? Hai mươi vạn năm? Hay một trăm vạn năm...thật đáng giận! Vẫn còn thiếu một người nữa...ta mới vượt qua được con số chín chín viên mãn, ta đã lãng phí rất nhiều năm tháng rồi! Ô ô ô ô...năm xưa những người ta yêu, những người ta hận, tất cả đều đã chết...khi bọn họ đều đã chết ta mới tu thành chính quả. Bây giờ mùi vị của kết quả...còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Sống còn niềm vui gì nữa đây?
- Vậy ngươi cứ chết đi!
Lăng Tiêu đứng trên mặt đất trong hang động khổng lồ đưa ra một người kiến nghị.
- Đúng vậy...ta rất muốn chết, đời người quá cô đơn, quá lạnh lẽo, quá trống vắng! Tiểu tử kia, ngươi sẽ mãi mãi không biết được mùi vị của sự cô đơn này, ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu được đâu! Ngươi còn may mắn hơn ta nhiều lắm, lát nữa đây ngươi sẽ không thể tưởng tượng được, chính ngươi sẽ hóa thành một phần năng lượng trong cơ thể ta. Ngươi...có thể đi theo sự hùng mạnh của ta, có thể cùng ta chứng kiến sự huy hoàng của vũ trụ, sự hưng thịnh của nó...ngươi là một tên may mắn! Có lẽ ta sẽ quên người đầu tiên nhiến thân cho mình nhưng tuyệt đối sẽ không quên tên người cuối cùng.
Giọng nói già nua kia hình như lại trở nên cao hứng, hình như đã rất nhiều năm rồi không có ai nói chuyện phiếm nên cũng không nóng lòng đối phó với Lăng Tiêu. Ngược lại người này lại dùng giọng tràn đầy hứng thú nói với Lăng Tiêu:
- Tiểu tử kia, có thể nói cho ta biết ngươi đến từ chỗ nào không? Tuy ta có thể biết được nó trong kí ức của ngươi, nhưng...lấy kí ức rất phức tạp, là một công việc khổng lồ, cũng không phải là chuyện mà kẻ lười biếng như ta thích thú lắm. Ngươi chủ động nói cho ta biết, ta có thể để ngươi rơi vào trong cơn ngủ say vĩnh hằng mà không cảm thấy đau đớn! Này...rất nhiều vị thần khác không được đối đãi như vậy đâu! Ngủ say vĩnh hằng...chậc, chậc, đây là một chuyện rất mê người đấy!
Lăng Tiêu lại cảm thấy hứng thú, hắn cười rồi hỏi:
- Trước tiên, ngài vĩ đại...có thể đi ra không, ta đứng đây có nhìn thấy bộ dạng gì của ngài đâu? Còn nữa, trước khi ta chết có thể được hỏi một câu không, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Hay, ha ha, tốt lắm! Ngươi còn điềm tĩnh hơn so với tưởng tượng của ta. Quả nhiên người có thể tìm được đến chỗ của ta, có ai là người tầm thường cơ chứ? Những tên thiên tư bình thường ta lại tuyệt đối cảm thấy chướng mắt. Được rồi, tên nhân loại thứ chín trăm chín mươi chín, ngươi đã có hứng thú nghe chuyện xưa thì ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết, mặc dù đây là lần thứ chín trăm chín mươi chín ta nói...những chuyện xưa!
La Ma giới thời sơn khai rất hỗn độn, đủ mọi loài được sinh ra. Khi thời gian trôi qua, các loài này tạo ra đủ mọi loại thần thông. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Những linh vật có năng lực bẩm sinh trải qua những năm tháng dài đằng đẵng dần vị người đến sau đuổi đi. Sau đó những kẻ đến sau này vượt hẳn lên trên những kẻ tới trước lại biến mất trong lịch sử của La Ma giới, ngay cả một cành hoa cũng không còn.
Đồng thời cũng có rất nhiều linh vật có năng lực bẩm sinh thông qua rất nhiều phương pháp mà trụ lại được, nhưng chúng lại rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt nhân loại mà ẩn giấu chính mình rất tốt.
Linh vật có năng lực bẩm sinh triệu tập Lăng Tiêu đến đây cũng là như vậy, chính bản thân hắn cũng không có thực lực mạnh. Hắn chỉ có hai thứ đặc biệt, một là sống lâu nên được trời đất chiếu cố, chính hắn cũng có tuổi thọ ngang bằng với thế giới này. Hai là hắn có năng lực truyền âm vô cùng mạnh mẽ, hễ là những địa phương có thể bị hắn để lại khí tức thì giọng nói của hắn đều có thể truyền đến nơi đó, dù phải vượt qua rất nhiều không gian, rất nhiều thế giới...
Hắn có tên là Thương Địch!
Mà hang động này chính là lĩnh vực của hắn, ở trong này hắn gần như là vô địch. Hễ là người bị giọng nói của hắn dụ đến đây thì trước tiên phải nghe kể lại chuyện xưa, sau đó lại sinh ra vài chuyện phản kháng. Nhưng phản kháng của đám người đến đây đối với Thương Địch có thần uy khổng lồ thì đều uổng công vô ích mà thôi, không bằng cử để lực lượng của chính mình bị hấp thu rồi trở thành một phần lực lượng của Thương Địch. Đến lúc đó Thương Địch còn nhân từ giữ lại cho tên kia một phần kí ức để có thể đi theo hắn thống trị thế giới này, như vậy không phải là rất tốt sao?
Vì sao phải phản kháng chứ? Vì sao?
Từ xưa đến nay Thương Địch linh vật tiên thiên của La Ma giới cũng không hiểu rõ một vấn đề, những tên nhân loại đó đều biết chính mình không phải là đối thủ của hắn nhưng vẫn điên cuồng phản kháng, thậm chí còn phản kháng bằng phương pháp tự bạo ngu xuẩn, tự dưng lại lãng phí một nguồn năng lượng khổng lồ như vậy! Nếu không vì những vấn đề trên thì hắn đã sớm tiếp cận con số chín trăm chín mươi chín rồi, sao lại phải chờ đến tận ngày hôm nay chứ?
Thương Địch này vốn chẳng sợ quái gì, nhưng khi La Ma giới sụp đổ, tất cả pháp tắc thiên địa tan vỡ làm nó sinh ra cảm giác sợ hãi kinh khủng, cáng làm nó cảm thấy kinh hoàng chính là tuổi thọ của nó gắn liền với La Ma giới.
May mà Ma La giới này vẫn còn thế hệ sau không chết, chắc chắn sẽ không bao lâu nữa thế giới này lại có thể trở nên huy hoàng như xưa. Vì La Ma giới không những vẫn còn tồn tại những mầm mống sự sống, mà vì chính bản thân...Thương Địch vĩ đại vẫn còn tồn tại. Sau khi hắn hấp thu tên kia thì sẽ đi ra khỏi hang động chết tiệt này, thật sự đi ra..trở thành vương giả cao quý bậc nhất và...duy nhất trên La Ma giới.
- Nhân loại, thế nào? Ngươi đã biết rõ mọi chuyện, có phải nên...nói cho ta biết được chưa, ngươi từ nơi nào đến? Hì hì, không nên lại tiếc nuối sau khi chết, cũng đừng nên phản kháng, bởi vì....A!
Giọng nói này cuối cùng trở nên vô cùng sợ hãi, hét lớn lên một tiếng rồi thất thanh nói:
- Ngươi...sao ngươi phát hiện ra ta?
Trong một bờ đá chìa ra ngoài hơn mười thước trên đỉnh hang động cao trên vạn thước đột nhiên vang lên một âm thanh sợ hãi. Một người trung niên đạo mạo trang nghiêm đang hoảng sợ nhìn người thanh niên đứng trước mặt, sau đó người này lại dùng ánh mắt không dám tin nhìn xuống tên thanh niên giống y như đúc đang mang theo một nụ cười chế giễu đứng bên dưới.
- Ngươi biết thuật phân thân sao?
Âm thanh của người trung niên không hề có chút kì quái nào, dùng giọng trầm thấp hỏi.
- Ta còn rất nhiều thứ ngươi không thể tưởng tượng được, Không Huyền Tử tiên sinh của ta, phải thừa nhận chuyện xưa của ngươi rất tuyệt vời nhưng...chuyện xưa dù sao cũng là chuyện xưa, vĩnh viễn cũng không thể trở thành hiện thực được.
Phân thân của Lăng Tiêu nhìn lên vẻ mặt kinh ngạc của người trung niên, trong mắt hiện lên ý cười, nói tiếp:
- Còn nữa, khi chuyện xưa kết thúc đều là chính nghĩa thắng tà ác, người tốt chiến thắng kẻ xấu.
- Chính nghĩa sao? Tà ác sao?
Người trung niên nghiền ngẫm một lúc rồi cười, hắn đột nhiên nói:
- Có lẽ vậy, chuyện ngươi nói là bình thường, nhưng trên thế giới này phải cùng có hắc bạch tồn tại mới là đạo lâu dài. Giống như La Ma giới, tất cả con người ở đây đều lương thiện, tất cả đều chính nghĩa, tất cả đều chạy theo sự hoàn mỹ! Kết quả...thì sao? Không có hắc thì bạch làm sao biểu hiện ra được? Lại nói tiếp, Lăng Tiêu, sao ngươi lại phát hiện ra ta?
- Chuyện này có gì là khó chứ?
Lăng Tiêu cười nhạt đáp:
- Vừa rồi khi mới đến đây, ta nghe Tiểu Yêu nói nàng đã cùng chiến đấu với Không Huyền Tử đến lưỡng bại câu thương. Ngươi cũng biết đấy, pháp bảo năm xưa ngươi không thèm đặt vào mắt bây giờ lại đau thương như thế nào?
Lăng Tiêu vừa nói vừa nhìn vào những biểu cảm trên gương mặt Không Huyền Tử. Lăng Tiêu thấy ánh mắt người kia chỉ hơi lóe lên, hình như còn mang theo vài phần hổ thẹn.
Lăng Tiêu lại nói tiếp:
- Không ngờ giúp có thể giúp ngươi đột phá phong ấn khôi phục lại thực lực chính là pháp bảo năm xưa ngươi vứt bỏ bên ngoài không thèm quan tâm. Lần đầu tiên khi ta nghe thấy âm thanh kia thì ta đã tưởng nó từ trong đại trận truyền ra. Nhưng điều làm ta cảm thấy kì lạ chính là vì sao chỉ có mình ta nghe thấy nó? Tất cả những người khác đều không thể nghe được chứ? Sau rất nhiều năm sợ rằng đã có rất nhiều người nhìn thấy đại trận kia, chẳng lẽ không có một ai đạt đến yêu cầu của ngươi sao? Rõ ràng không phải như vậy, vấn đề mấu chốt chỉ có thể ở trên người ta!
- Ngươi rất thông minh!
- Không phải thông minh, vì Huyền Thiên đi theo ta từ rất lâu, nên đã có nhân tính. Sau khi hắn biết được tin tức ngươi chưa chết, tuy nó không dùng lời nói để cho ta biết, nhưng những hành động liều chết bảo vệ của hắn đã nói cho ta biết chuyện này có vẻ không bình thường.
- Sao lại không bình thường? Không phải Huyền Thiên đã nhận ngươi làm chủ rồi sao? Trở thành pháp bảo thì nó tất nhiên sẽ tác chiến vì ngươi!
Không Huyền Tử có chút khó hiểu hỏi, rõ ràng hắn đã quên pháp bảo ngày xưa từng là của mình kia, rốt cuộc có điểm gì đặc biệt.
- Đúng vậy, Huyền Thiên đã nhận ta là chủ nhưng mỗi lần hắn nói đến ngươi rõ ràng vẫn gọi là chủ nhân ngày xưa, điều này chứng tỏ hắn vẫn chưa quên tình cảm đối với ngươi. Hắn là một tên lười biếng, sau khi hắn biết ngươi không chết khí tức vui sướng trên người hắn cũng biết dụ dỗ ta đến nơi đây tuyệt đối không phải vì mục đích gì tốt đẹp. Cho nên hắn liều mạng bảo vệ ta, hơn nữa hắn cũng không đề cập đến bất kì tin tức gì về ngươi, tất nhiên nó không muốn để ta chạm mặt ngươi!
- Hừ, cái này đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng rồi!
Trong ánh mắt Không Huyền Tử lóe lên luồng hào quang lạnh lẽo, rõ ràng pháp bảo kia đã làm hắn cảm thấy rất phẫn nộ.
- Không Huyền Tử, ta vẫn không hiểu ngươi có thù oán gì với La Ma giới này mà bắt buộc phải biến nơi đây thành bộ dạng này? Lại để chính mình bị vây khốn ở nơi đây chứ?
Lăng Tiêu thản nhiên hỏi:
- Hơn nữa, khí tức trên cơ thể ngươi lại tương tự như ta, chắc chắn...ngươi đã từng hấp thu năng lượng của những tu sĩ ở địa phương kia sao?
- Tu sĩ...ha ha, thật là những kí ức cổ xưa! Không sai, ta đã từng hấp thu năng lượng giống như ngươi, phải công nhận người trên thế giới kia của các ngươi rất hùng mạnh. Năm xưa có tên mạnh hơn ngươi rất nhiều, ta đã mất rất nhiều lực lượng mới có thể thu phục được hắn, phải mất thời gian mười vạn năm ta mới hoàn toàn luyện hóa hắn trở thành loại năng lượng thuộc về ta. Về phần lệnh bài Huyền Thiên, nó cũng là ta lấy được từ trên người tên kia, ha ha! Điều này chắc chắn ngươi cũng không thể ngờ tới được.
Trên mặt Không Huyền Tử hiện lên một nụ cười, đối với một vị thần thì không cần phải che giấu bất kì dục vọng gì! Vì bọn họ có lực lượng tuyệt đối, có thể làm cho tất cả những tên phản đối phải hóa thành tro bụi.
- Vê phần huỷ diệt thế giới này...hủy diệt thể giới này sao? Ha ha ha! Lăng Tiêu ngươi cho rằng ta đang lừa gạt ngươi à? Khi ta sinh ra thì thế giới này vừa mới được hình thành, ta chính là tổ tiên của tất cả linh vật trên thế giới này! Nhưng...khi La Ma giới xuất hiện rất nhiều cường giả, hoàng tộc của bọn họ...không ngờ dám đánh lén ta...lợi dùng khi ta đang ngủ say thì phá huỷ một phần thân thể của ta. Đám tiểu nhân chết tiệt và đê tiện! Nếu không phải linh hồn của ta đang đi du ngoạn trên Thánh Vực thì sợ rẳng đã bị đám chết tiệt kia đánh tan thành tro bụi rồi. Hừ! Ta dực vào thực lực của mình mà rất nhanh đã trở thành một người thần bì nhất trong Thánh Vực, cũng là một tồn tại mạnh nhất. Tên Tối Cao Thần Thanh Hà kia...căn bản chỉ là một đứa rác rưởi! Tên này còn đánh không lại phân thân chỉ nắm giữ một phần mười năng lượng của ta mà gọi là Tối Cao Thần được sao? La Ma giới sụp đổ là do bọn chúng gieo gió gặt bão...ha ha ha ha, thói quen theo đuổi sự hoàn mỹ kia là do ta truyền ra...ha ha! Không ngờ đám hoàng tộc La Ma giới ngu xuẩn kia lại tin vào những lời nói bậy bạ của ta mà theo đuổi sự hoàn mỹ...theo đuổi cái rắm hoàn mỹ! Trên đời này làm quái gì có thứ nào hoàn mỹ? Hoàn mỹ...đều là chó má! Bọn họ đem những thứ này phát dương quang đại...bất kì một pháp tắc nào của thể giới đều có hắc bạch cùng tồn tại, thế giới kia của các ngươi không phải cũng coi trọng sự phối hợp của âm dương sao? Nếu chỉ làm những điều tốt thì thế giới sẽ không sụp đổ ngay, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tan vỡ...vì...thiên đạo không cho phép làm như vậy, ha ha ha!
- Vì vậy mà ngươi cũng bị báo ứng!
Lăng Tiêu dùng giọng lạnh như băng nói một câu, cắt đứt tiếng cười cuồng vọng của Không Huyền Tử. Tiếng cười đột nhiên dừng lại, ánh mắt Không Huyền Tử lại lóe lên, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu rồi cười ha hả nói:
- Ta đã nói cho ngươi biết nhiều bí mật như vậy, chắc ngươi cũng cảm thấy đủ rồi chứ? Ngươi có thể yên tâm mà chết được rồi!
Lăng Tiêu bình tĩnh nói:
- Huyền Thiên ngươi muốn quay về với chủ nhân ngày xưa hay muốn giúp ta, hoặc...không muốn giúp cả hai?
Bên người Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện hình ảnh Huyền Thiên. Lúc này không phải giống như thực thể mà đã thật sự là một thực thể. Khi Huyền Thiên và lệnh bài Huyền Thiên dung hợp lại với nhau thì tạo thành thực thể này, trở thành một nhân loại.
Lúc này ánh mắt Huyền Thiên cực kì phức tạp, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới chủ nhân của mình lại là một người như vậy. Thật ra loại người côn đồ hay kẻ mưu tính cũng đều được, Huyền Thiên cũng không thèm quan tâm, mà ngược lại hắn còn cho rằng những loại người đó rất hợp với tính cách của hắn. Nhưng trong lời nói của Không Huyền Tử rõ ràng không đề cập đến chuyện hắn trở về. Hơn nữa hắn còn bị tên chủ nhân lúc trước lợi dụng, vừa nghĩ đến điều này Huyền Thiên lại sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu.
Huyền Thiên không ngờ chính mình lại ngầm mưu tính với Lăng Tiêu.
Nếu khoảng thời gian trước thì sợ rằng Huyền Thiên sẽ cảm thấy rất vui vẻ, vì tên Lăng Tiêu này rất thông minh, căn bản là không có biện pháp nào để lừa gạt. Nhưng hiện nay Huyền Thiên lại không có bất kì ý nghĩ thế này.
Bởi vì tình cảnh này là sinh tử!
- Huyền Thiên sao? Không ngờ ngươi vẫn còn ở đây! Ha ha, tới đây đi, đã bao nhiêu năm rồi ta không được gặp ngươi rồi nhỉ? Mười vạn năm sao? Mười lăm vạn năm à? Ôi, ta đã ngủ say lâu lắm rồi, đã quên mất thời gian...có lẽ đối với loại thần tồn tại vĩnh hằng như ta thì thời gian chỉ là những thứ vô dụng!
Không Huyền Tử dùng vẻ mặt vô cùng hiền hậu nhìn Huyền Thiên, ánh mắt của hắn giống như một người cha đang trông mong đứa con quay về nhà.
- Đến đây đi, đến với ta, ta sẽ cho ngươi trở thành thần khí đầu tiên ở bên cạnh ta! Ta sẽ cho ngươi sinh mệnh vĩnh hằng!
- Không...
Huyền Thiên nói ra một chữ này vô cùng khó khăn, có trời mới biết hắn khi nói ra một chữ từ chối này thì trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Dùng câu lòng đau như cắt cũng không thể miêu tả được.
Cuối cùng trên mặt Lăng Tiêu cũng lộ ra vài phần vui vẻ, lại nghe thấy giọng nói của Huyền Thiên vang lên:
- Đúng vậy, ngươi thật sự từng là chủ nhân của ta, nhưng tuy ta chỉ là một pháp bảo, cũng giống như ngươi nói, vạn vật trên trời đất đều phải vận chuyển thao quy tắc tuần hoàn của thiên đạo. Ta lúc này đang nằm trong quy tắc tuần hoàn của chính mình, pháp bảo không thể có hai chủ, ngươi có thể phá huỷ ta...
Cuối cùng thì vẻ mặt Không Huyền Tử cũng trở nên khó coi, hắn không cười mà chỉ lạnh lùng nói một câu:
- Đúng là loại không biết điều, tưởng rằng mất ngươi thì ta sẽ không có pháp bảo sử dụng sao? Lăng Tiêu, xem ra ngươi cũng không muốn cam tâm tình nguyện chịu chết, đã như vậy thì ta tự lấy đi sinh mệnh của ngươi.
Vẻ mặt Lăng Tiêu trở nên ngưng trọng và nghiêm túc hẳn lên, trên người hắn đột nhiên bùng ra một sự uy nghiêm vô cùng khổng lồ.
Thần uy như ngục!
Sau khi có được thần cách, Lăng Tiêu tuy chỉ có cảnh giới Đại Thừa Kỳ nhưng trên thực tế lại cùng cấp với người phi thăng lên Tiên giới, hơn nữa lại là tiên nhân đã được chính thức sắc phong.
- Thần cách...đây là thứ vô cùng hùng mạnh! Đã có không biết bao nhiêu thần tiên trải qua mấy trăm vạn năm cũng không thể ngưng tụ được thần cách, mức độ khó khăn của nó có thể thấy được rõ ràng giống như những đốm đen trên người con báo!
Không Huyền Tử có chút sửng sốt, hắn lập tức dùng giọng không dám tin nói:
- Ngươi...không ngờ còn đoạt được thần tính của hoàng tộc chết tiệt kia, còn ngưng tụ được thần cách nữa sao? Ta vốn cũng có chút do dự, nhưng xem ra bây giờ không thể không giết ngươi được rồi!
- Đánh nhau sao? Sao lại thiếu ta được chứ?
Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên. Ngay sau đó, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, một luồng kiếm khí màu đỏ đột nhiên từ trên trời đâm thẳng xuống.
Những cây đã sắc nhọn trên đỉnh vòm hang động từ trên độ cao ngàn thước bùm bùm rơi xuống rồi vỡ thành bột phấn.
Khi người con gái năm xưa đột nhiên xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu, vẻ mặt Không Huyền Tử rốt cuộc cũng biến đổi! Không phải là sợ hãi, mà...là tức giận.
- Ngươi có thể xuyên thủng lĩnh vực của tao sao? Không hổ danh là hoàng tộc La Ma giới! Ha ha ha, nhưng ngươi đến đây thì có thể làm được gì? Tiểu cô nương, ngươi tưởng rằng...bây giờ lực lượng của ta cũng suy yếu như năm xưa sao? Ta đã sớm có thực lực để tiêu diệt ngươi!
Không Huyền Tử nói xong thì tay búng ra, một luồng hào quang lập tức bắn thẳng về phía Tiểu Yêu.
Lăng Tiêu giật mình kinh hãi, không ngờ luồng hào quang này có hơn phân nửa là pháp tắc không gian. Đây chẳng phải là Không Huyền Tử muốn đưa Tiểu Yêu vào một thế giới khác sao?
- Tiểu Yêu cẩn thận!
Lăng Tiêu vừa nói dứt lời thì đã thấy Huyền Thiên hóa thành một lệnh bài khổng lồ, hắn dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi chắn ở phía trước luồng hào quang kia.
- Đùng!
Những con sóng chấn động kịch liệt truyền ra, tất cả những tảng đá sắc nhọn và cứng rắn như sắt trên đỉnh hang động đột nhiên rơi xuống như mưa.
Lệnh bài Huyền Thiên phát ra một âm thanh vô cùng thê lương, giống như một tiếng chuông cổ vang lên. Con sóng lực lượng phản chấn dồn dập phóng đến trước người Không Huyền Tử, tảng đá dày mười mấy thước chìa ra bên ngoài trên đỉnh hang động lập tức rầm một tiếng rồi vỡ tan, Không Huyền Tử đứng thẳng người lên, hắn xanh mặt nhìn Huyền Thiên.
- Nghiệt súc! Không ngờ ngươi dám ra tay với ta!
- Ha ha, chủ nhân của ta sẽ không bao giờ gọi ta như vậy, hắn chỉ coi ta là một người bằng hữu. Hắn biết ta ở bên cạnh hắn, dù vẫn gọi hắn là chủ nhân nhưng vẫn không chịu quy thuận, nhưng hắn vẫn lặng lẽ bao dung và nhường nhịn ta, mà ngươi...lại không bao giờ như vậy, tuyệt đối không!
- Ha ha ha! Vật nhỏ, ngươi xem thường rồi! Pháp bảo có suy nghĩ quả nhiên không phải thứ tốt!
Không Huyền Tử lạnh lùng nói:
- Một khi đã như vậy, đầu tiên ta sẽ phế ngươi!
Không Huyền Tử nói xong thì vung tay, một luồng kiếm khí bắn thẳng lên mặt lệnh bài Huyền Thiên. Lúc này Huyền Thiên căn bản không có cơ hội né tránh, phụp một tiếng, luồng kiếm khí bắn thẳng vào giữa lệnh bài.
Huyền Thiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hắn hét lên:
- Lực lượng kim nguyên tố bản nguyên...
lăng Tiêu vung Yêu Huyết Kiếm trong tay lên xuất ra một chiêu kiếm kĩ bản nguyên chém thẳng tới. Không Huyền Tử phát ra một tiếng a khẽ, trong đầu hắn lập tức vứt bỏ ý nghĩ bắn nát Huyền Thiên, cổ tay khẽ rung, vài đạo kiếm khí đột nhiên phóng ra.
Thân thể Lăng Tiêu giống như tia chớp tránh khỏi những đòn tấn công của Không Huyền Tử. Khi một kiếm của hắn đánh tới trước mặt Không Huyền Tử thì chuyển hướng đâm xuống vai trái của tên này.
Thân thể Không Huyền Tử đột nhiên lui về phía sau rồi đánh thẳng lên vách hang động rầm một tiếng. Một tiếng nổ vang lên, thân thể Không Huyền Tử đã tạo ra một lỗ thủng khổng lồ, cơ thể hắn lập tức vù một tiếng bay thẳng lên trời cao.
Nếu không thể giải quyết chiến đấu trong lĩnh vực của chính mình thì Không Huyền Tử cảm thấy giết chết tên nhân loại này trên thế giới La Ma giới đã tan vỡ cũng rất tốt.
Lăng Tiêu cũng không bước vào mưu kế của Không Huyền Tử, hắn giống như muốn bày tỏ sức mạnh của mình mà đánh vỡ một lỗ thủng khổng lồ trên đỉnh hang động rồi cùng phóng lên bầu trời với Không Huyền Tử. Thế giới này không phải địa phương Lăng Tiêu sinh sống, nên hắn ra tay cũng không chút e ngại, cũng không cần phải áp chế bất cứ thứ gì.
Người tu chân có thần cách và cảnh giới Đại Thừa Kỳ, rốt cuộc có uy lực thế nào đây?
Lăng Tiêu thuận tay vung lên một chiêu, trên mặt đất mọc lên một cột đá khổng lồ dài vài nghìn thước dày vài trăm thước rồi vụt một tiếng bay thẳng lên. Cột đá này bị bụi đất bám vào bên trên mù mịt, nó hung hăng đâm thẳng về phía Không Huyền Tử. Lúc này Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay Lăng Tiêu cũng hóa thành một luồng hào quang sắc bắn thẳng về phía Không Huyền Tử.
- Thủ đoạn rất tốt!
Vẻ mặt Không Huyền Tử hiện lên sự vui mừng rồi lớn tiếng khen ngợi một câu. Lăng Tiêu càng hùng mạnh thì sau khi dung hợp Không Huyền Tử sẽ có được rất nhiều thứ có lợi. Nói cách khác thì sau khi dung hợp lực lượng của Lăng Tiêu thì tất cả những kiến thức Lăng Tiêu biết được sẽ trở thành của chính bản thân Không Huyền Tử.
Trên người Không Huyền Tử đột nhiên bùng ra một luồng khí thế khổng lồ, khi hai người chiến đấu với nhau thì cái loại pháp tắc trên La Ma giới vốn rất hỗn loạn lại càng trở nên quỷ dị khó lường.
Các loại pháp tắc vận chuyển hỗn loạn bên cạnh hai người giống như những dòng khí điên cuồng xoay chuyển, không biết trong phạm vi ngàn dặm này có bao nhiêu hung thần cảm nhận được khí tức khủng bố của hai người mà điên cuồng bỏ chạy.
Không Huyền Tử vung tay lên, một luồng lực lượng nguyên tố hệ thổ rất tinh khiết ngưng tụ thành một thanh cự kiếm dài vạn thước. Thanh kiếm này rất hung hăng chém thẳng về phía cột đá khổng lồ kia rồi chặt đứt cột đá ra giống như người ta thái rau. Không gian chung quanh đột nhiên xuất hiện ba mươi sáu tảng đá rất lớn tạo thành một bộ giáp hình trứng.
Trên bề mặt những tảng đá khổng lồ này lóe lên những luồng hào quang yếu ớt, rất nhiều hoa văn thần bí và những thần chú được khắc bên trên, lực lượng trên mỗi tảng đá hoàn toàn khác hẳn nhau.
Tiểu Yêu hóa thành phi kiếm rồi hung hăng chém lên trên mặt của một tảng đá.
Trên tảng đá lập tức xuất hiện một vết kiếm rất sâu. Tảng đá đột nhiên lắc lư qua lại nhưng vết nứt kia lại dùng một loại tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi khép lại, chỉ trong khoảnh khắc vết nứt đã hoàn toàn biến mất trên mặt đá.
- Ta nói rồi, ta không còn giống như năm xưa nữa. Thực lực của ngươi chưa được khôi phục lại như xưa, sao có thể đủ sức làm ta bị thương chứ?
Giọng nói lạnh như băng của Không Huyền Tử truyền đến, trên mặt khối đá khổng lồ kia đột nhiên bùng ra một luồng hào quang hoàng sắc vô cùng mạnh mẽ. Hào quang này bắn thẳng về phía Tiểu Yêu.
Tiểu Yêu cũng yên lặng không phát ra bất kì câu nói nào. Nàng cũng không cử động nhưng trên thân kiếm lại tuôn ra một luồng kiếm khí khổng lồ, kiếm khí này lại từ trong những khe hở của bộ giáp đá bắn thẳng về phía Không Huyền Tử. Sau đó hoàng quang trên mặt đá chợt lóe lên rồi lấp lánh giống như tinh quang lại biến mất trong nháy mắt.
Không Huyền Tử cũng lạnh lùng hừ một tiếng, hắn né tránh đạo kiếm khí kia. Nhưng lúc này Lăng Tiêu được Huyền Thiên lệnh bài che chắn, thanh bảo kiếm lục sắc trong tay Lăng Tiêu đột nhiên đâm thẳng vào một khối đá.
Không Huyền Tử cười lạnh:
- Kiếm sắt thép tầm thường cũng muốn phá vỡ hộ giáp của ta à! Ha ha, quả thật là suy nghĩ viển vông. Tiểu tử, bộ giáp kia chinh là giáp phẫn nộ thất tình lục dục, ha ha, ngươi cẩn thận đừng để khí tức bên trên phản phệ lại nhé!
Không Huyền Tử vừa nói dứt lời, Lăng Tiêu đã dùng một thế cực kì phóng khoáng cầm bảo kiếm lục sắc trong tay đâm lên mặt trên của hộ giáp phẫn nộ đại biểu cho thất tình lục dục kia.
Một tiếng keng vang lên, vẻ mặt Không Huyền Tử lập tức có sự biến đổi lớn.
Ngay sau đó trên mặt của một tảng đá phẫn nộ trong hộ giáp đột nhiên nứt ra rất nhiều đường. Trong nháy mắt những hoa văn và phù chú nhìn có vẻ thê lương cổ xưa và thần bí bên trên bề mặt tảng đá lập tức tan vỡ.
Một tiếng rầm vang lên!
Tảng đá trên hộ giáp này lập tức vỡ nát.
- Không thể này, tuyệt đối không thể!
Trên bầu trời lập tức vang lên giọng nói hồn bay phách tán của Không Huyền Tử. Hắn đã dùng thần tính để đúc thành ba mươi sáu khối hộ giáp, nhìn thì giống như những tảng đá khổng lồ nhưng thực tế lại đều do năng lượng tạo thành. Mặt trên mỗi tảng đá này lại có rất nhiều trận pháp và phù chú, dù là Tối Cao Thần như Thanh Hà mà muốn đánh tan loại hộ giáp này cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Nhưng không ngờ tên Lăng Tiêu này lại thản nhiên đánh tan một tảng hộ giáp, sao không thể làm cho Không Huyền Tử cảm thấy vô cùng sợ hãi chứ? Thậm chí Không Huyền Tử còn nhớ rất rõ khi mình luyện chế thành ba mươi sáu mảnh hộ giáp này thì tên của mình vẫn là Thương Địch. Sau khi hắn hấp thu được một tên tu sĩ pháp thuật hùng mạnh thù cảm thấy cái tên Không Huyền Tử khá dễ nghe nên hắn mới thay đổi.
Có thể nói pháp thuật Lăng Tiêu tu luyện không xa lạ lắm đối với Không Huyền Tử. Nhưng hắn thật sự không hiểu nổi đối với thực lực yếu đuối như Lăng Tiêu sao có thể phá vỡ được hộ giáp của chính mình được?
Tất cả mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong nháy mắt, đối với những cường giả như bọn họ thì trong đầu có ngàn vạn ý nghĩ cũng chỉ lóe lên trong nháy mắt. Lúc này kiếm thứ hai của Lăng Tiêu lại phóng đến.
- Rầm!
Lại là một tiếng nổ lớn làm Không Huyền Tử phải nhảy dựng lên, hắn đảo mắt nhìn qua hộ giáp kia...không ngờ nó cũng bị Lăng Tiêu phá huỷ.
- Rầm rầm rầm rầm rầm rầm...!
Sau đó là những tiếng nổ vang lên liên tiếp làm Không Huyền Tử phải nghẹn giọng nhìn trân trối.
Mười ba hộ giáp năng lượng giống như những tảng đá trên người Không Huyền Tử đều vỡ thành bột trong nháy mắt. Trên bầu trời đột nhiên bùng lên một đám mây vụi khổng lồ, những thứ này là đá vụn sao? Rõ ràng là một đám mây năng lượng khủng bố.
Lăng Tiêu thả Huyền Thiên ra ngoài, Huyền Thiên lập tức điên cuồng hấp thu đám mây năng lượng mù mịt này. Khoảnh khắc này Huyền Thiên đã hoàn toàn nói lời cháo vĩnh biệt với tên chủ nhân trong quá khứ.
- Đáng chết!
Không Huyền Tử tức giận vì Huyền Thiên hấp thu luồng năng lượng trên hộ giáp của hắn. Nhưng Không Huyền Tử cũng không rảnh tay đi đối phó với Huyền Thiên, vì khi hộ giáp của hắn liên tục giảm bớt thì Tiểu Yêu và Lăng Tiêu lại có thêm cơ hội để tấn công, Không Huyền Tử sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi.
Với kinh nghiệm và trí thông mình của Không Huyền Tử thì tất nhiên hiểu được thực lực của Lăng Tiêu hình như có tương khắc với thất tình lục dục. Những mảnh hộ giáp kia vốn rất dễ ảnh hưởng đến một người, thậm chí có thể làm cho người ta chìm đắm vào trong những loại tỉnh cảm không thể dứt ra được, lúc này lại trở thành những thứ vô cùng yếu đuối, trong nháy mắt đã bị đối phương phá vỡ rầm rầm!
Cuối cùng vào khoảnh khắc này Không Huyền Tử mới cảm giác được mọi chuyện trở nên khó giải quyết, nhưng nhận thua lại không phải tính cách của Không Huyền Tử. Nếu không năm xưa phân thân của hắn cũng không chết.
- Hừ! Đây là lần đầu tiên ta được thấy người tu luyện thất tình lục dục. Nhưng có thể phá vỡ thất tình lục dục thì thế nào? Xem ta làm sao để giết ngươi!
Không Huyền Tử lập tức nói:
- Thủy giữa kim, hải giữa kim, hỏa giữa kim...nổ!
Ba mảnh hộ giáp có một mảnh biến thành màu xanh viền vàng, một mảnh màu xanh da trời viền vàng, một mảnh màu đỏ viền vàng, tất cả đều đột nhiên rời khỏi thân thể của Không Huyền Tử rồi phóng thẳng về phía Lăng Tiêu trong nháy mắt.
Luồng năng lượng dao động bên trên những mảnh hộ giáp làm cho những người sáng suốt đều phải lựa chọn cách nhượng bộ và rút lui.
Lăng Tiêu cũng rất sáng suốt nhưng hắn không có những hành động rút lui.
- Ầm!
Một tiếng nổ dự dội vang lên, trong nháy mắt khi ba mảnh vỡ hộ giáp vây Lăng Tiêu vào giữa thì bùng nổ. Luồng năng lượng khổng lồ được tạo ra làm cho tất cả mọi thứ trên mặt đất trong phạm vi ngàn dặm trên La Ma giới phải chấn động và rời khỏi vị trí.
- Chết!
Tiếng gầm của Không Huyền Tử đột nhiên vang lên trong không trung.
Trong khoảnh khắc này Lăng Tiêu tuôn tất cả thần tính ra bên ngoài, khối thần cách điên cuồng vận chuyển trong đầu Lăng Tiêu. Nếu nhìn kĩ thì mỗi lần thần cách xoay một vòng thì lại lớn hơn một chút so với trước đó, tuy chỉ là một phần rất nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy được nhưng nó lại xoay chuyển rất nhanh. Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể hiểu rõ, nếu tình hình cứ tiếp diễn như vậy thì chẳng bao lâu nữa thần cách của Lăng Tiêu sẽ lớn đến một mức độ đáng sợ.