Mục lục
Ngạo Kiếm Lăng Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bóng tối sập xuống, ngoài trời gió thổi lồng lông, truyền đến từng trận, từng trận âm thanh thê lương. Gió đánh sầm sập vào cửa sổ, dồn đập phát ra tiếng động chói tai. Tống Minh Nguyệt cuộn mình trong lòng Lăng Tiêu, mái tóc dài xõa ra quấn quanh cổ, bộ ngực trắng ngần như kín như hở phơi bày. Nghe tiếng mưa rơi
thê lương, Tống Minh Nguyệt kéo chăn lên ngang mũi, hai mắt mở to, có chút hoảng sợ nhìn ra bên ngoài của số.

- Thật dọa người qua!

Tống Minh Nguyệt gối đầu lên cánh tay Lăng Tiêu, nhẹ nhàng nói:

- Trước đây, ta sợ nhất chính là những lúc này, lão thiên cố tình làm ra thời tiết vô thường, nhưng khó chịu nhất chính là loại thời tiết này! Ðã mười bảy, mười tám năm qua, ta không thể quen được nó, chàng xem, ta là người không có tiền đồ phải không?

Lăng Tiêu mỉm cười, ôm Tống Minh Nguyệt vào lòng, không nói gi, mà phóng tinh thần lực cường đại ra ngoài. Hắn rõ ràng cảm giác đếm nay mưa có chút dị thường! Nhìn thời tiết này, tuy rằng cũng sẽ có mưa to, những không thế là loại cuồng phong bạo vũ này! Hơn nữa, trận mưa này chỉ diễn ra trong một khắc, những khi trời cực kỳ nặng nề! Thậm chí làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Bình thường một khi hạt mưa rơi xuống, cái cảm giác này sẽ ngày một giảm đi, nhưng lúc này không thế. Bên ngoài, mưa một lúc một lớn, áp lực chẳng những không giảm bớt mà còn làm cho Lăng Tiêu có cảm giác dị thường hơn. Hơn nữa, không biết vì lý do gi, Lăng Tiểu cảm thấy bất ổn trong lòng. Thế nên, lúc cùng Minh Nguyệt song tu, hắn trên vào trang thái cần có chậm hơn Minh Nguyệt đôi phần.

La người tu chân, trừ phi gặp chuyện bất kha kháng mới có thể ảnh hưởng đến việc củng cố đạo tâm, nếu không, làm sao khối đạo tâm kia có thể dễ dàng bị ảnh hưởng đối với người đã tạo thành kim đan được?

Chẳng lẽ Thiên Niên Giao kia hôm nay gây ra sóng gió? Lăng Tiêu nghi hoặc, thật cẩn thân, phóng xuất ra tinh thần lực của mình. Trên thực tế, ở trong mắt người thường, người tu chân Kim Ðan kỳ chính là thần tiên, có thể tìm lợi tránh họa, có thể căn cứ vào nhân tướng mà suy tính được rất nhiều thứ, thậm chí còn nhìn thấy được vàn mệnh hư vô mờ mịt của người ta!
Là cường giả Kim Ðan ky, tinh thần lực của hắn rất hùng mạnh, có thể phóng xuất ra trong phạm vi mười dặm, trong phạm vi này có thể nhận thức đến từng sinh vàt.
Ðương nhiên, Lăng Tiêu bình thường cũng không dám dễ dàng phóng xuất tinh thần lực ra tìm hiểu hoàn cảnh chung quanh. Dù sao, trên thế giới này, người mạnh hơn hắn có rất nhiều. Tỷ như, Kiếm Tôn lão tổ tông của Hải vực Tống gia, Lăng Tiêu tự biết, trừ phi bày ra đại trận, nếu không, bằng vào thực lực hiện tại của chính mình, căn bản không thể chống đỡ. Bởi vì thực lực Kiếm Tôn cao hơn chính mình rất nhiều.

Cường giả Kiếm Tôn nếu muốn giết Lăng Tiêu chắc là chỉ trong nháy mắt. Thực lực của Lăng Tiêu tổng hợp lại, nếu gặp Kiếm Hoàng bậc hai, đơn độc chiến đấu, Lăng Tiêu xuất ra hết toàn lực một kiếm, có thể làm đối phương bị thương nặng. Nếu may mắn, thậm chí có thể một kiếm chém giết! Đương nhiên, để làm được điều ấy, chân nguyên hùng mạnh trong cơ thế Lăng Tiêu phải chuyển hoán thành kiếm khi uy lực cường đại!

Cái này cũng giống như một đứa nhỏ mười hai tuổi, thưa dịp người lớn không chú ý, từ sau lung một đạo đâm chết!

Ðối thủ nếu là Kiếm Hoàng bậc trung, Lăng Tiêu chắc chắn thất bại, may mắn gặp lúc đối phương không cẩn thận, cũng có thể đánh bại đối phương. Nhưng nếu muốn chém giết đối phương thì lại khó khăn phi thường to lớn! Bởi vì có thể trên cảnh giới Kiếm Hoàng bậc trung là đã nắm được thiên địa linh khí, vàn dụng được kiếm kỹ, khống chế được lực lượng cường đại và tinh thần lực hùng hậu, gấn như đat tới trang thái của người luyện võ đỉnh phong.

Như ông nội Minh Nguyệt cũng là cường giả Kiếm Hoàng bậc sáu, hơn nữa, là cường giả ở trạng thái đỉnh phong.

Lăng Tiêu chắc chắn không thế chống đỡ! Gặp loại nhân vàt này, chạy trốn là lựa chọn tài trí nhất!

Chay trốn thì mất thể diện, không trốn đi, sinh mệnh phải bỏ lại! Huống chi, với Lăng Tiêu, nếu cứng rắn đối kháng với một gã Kiếm Hoàng bậc trung mà có thể toàn thân trở ra, lại cảm thấy mất mặt. Khẳng định đó không phải Lăng Tiêu rồi. với Ðông hải Triệu gia Triệu Kính Chi chỉ là Kiếm Tông bậc trung, Lăng Tiêu ngày đó đích xác là đã trêu chọc hắn! Bởi vì với thực lực trước mắt của Lăng Tiêu, có thể hoàn toàn tùy ý chà đạp dẫm nát y dưới chân! Khi đó hắn chỉ sử dụng Ðộc Cô Cửu Kiếm để phá giải kiếm chiêu của đối phương, cũng chỉ là để không bại lộ thực lực của mình mà thôi.

Lăng Tiêu sẽ không động đến ai, nếu không có ai động đến hắn, còn lại thế nào cũng được. Hắn giả bộ liều mạng chịu đụng một ngàn chiêu kiếm Triệu Kính Chi rồi toàn thân trở ra để không ai tìm mình gây phiền toái nữa.

Lúc này, Lăng Tiêu có cảm giác dường như có một dòng không khí cổ quái, báo
Phủ trên bầu trời của hải đảo của Tần gia. Ngươi tu chân rất mẫn cảm với hoàn cảnh tự nhiên. Lăng Tiêu thực sự cảm thấy dường như có một đôi mắt vô hình đang không ngừng đánh giá mình!

Lăng Tiêu thật cẩn thận tan mắt tinh thần lực ra chung quanh thân thể, sau đó nhắm hai mắt lại. Tống Minh Nguyệt cũng im lặng. Trong phòng tối đen như mực, bên ngoài mưa gió thê lương gào thét. Minh Nguyệt vùi đậu trong ngực Lăng Tiêu , cảm thụ được trái tim của Lăng Tiêu đang đập, tâm tình dần dần ồn định, cảm giác buồn ngủ ập đến. Tống Minh Nguyệt mở cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái, sau đó mơ màng gối đầu lên tay Lăng Tiêu , nhắm mắt lại.

Lăng Tiêu dùng tinh thần lực trấn an Tống Minh Nguyệt, đưa nàng trầm tĩnh tiến vào giấc ngủ sâu. Nhìn Minh Nguyệt ngủ, lòng Lăng Tiêu cảm thấy ấm áp vô cùng.

Lăng Tiêu vẫn cảm giác có một khí tức hùng mạnh tồn tại. Cảm giác bất an đến từ trong cơn mưa cứ quanh quẩn mãi trong lòng hắn. Tinh thần lực của Lăng Tiêu cẩn thận đánh giá, có rất nhiều nắng lượng rất mạnh tập trung vào một chỗ trên đảo. Chứng tỏ ở đây có nhiều người có thực lực rất mạnh, tuy vày đang cố gắng che đầu đi.

Ban ngày căn bản không có cảm giác gì, ban đêm, trong thời điểm im lặng, nhóm cường giả trên đảo phóng xuất ra khí tức năng lượng, khiến Lăng Tiêu vốn mẫn cảm với hoàn cảnh dễ dàng cảm nhận được đại bộ phận thực lực của bọn họ.

Qua nhiên không ổn!

Nằm ở trên giường, tâm tình đang vững như núi Thái, trong lòng Lăng Tiêu bỗng nhiên kinh hô lên một tiếng, đồng thời nhanh chóng rút tinh thần lực đang như thuỷ triều về, tuy nhiên cùng lúc, một cỗ năng lượng hùng mạnh không thế địch nổi, nhanh chóng đuổi theo hướng tinh thần lực của Lăng Tiêu!

Mặc dù phát hiện ra được có một cỗ lực lượng đang điện cuồng đuối theo, nhưng căn bản Lăng Tiêu không cảm ứng được địa phương phát ra lực lượng đó.

Ai mạnh ai yếu, tự nhiên không cần phải nói!

Cũng may tinh thần lực của Lăng Tiêu phi thường cường đại. Nếu là một cường giả Kiếm Hoàng, chỉ sợ chạy không thoát được tinh thần lực hùng mạnh mang tính chất hủy diệt kia. Mà cho dù là cường giả Kiếm Tôn phỏng chùng cũng chưa chắc có thể trốn thoát. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lúc này tinh thần lực kia cũng phát hiện Lăng Tiêu muốn chạy trốn, liền lập tức phát ra vô số ý niệm đe dọa. Nếu tinh thần lực kém một chút, có thể bị những ý niệm này hù doa cho choáng váng, trở thành một đứa ngu ngốc.

Tinh thần lực của Lăng Tiêu giống như cá chạch trong bùn, giảo hoạt né phải, tránh trái, cuối cùng nhanh như tia chớp, trở về trong cơ thể Lăng Tiêu. Cùng lúc, một lực lượng khổng lồ "vù vù" xẹt qua phòng chẳng khác gì sóng thần tràn qua. Lăng Tiêu từ trên giường ngồi dậy, liều mạng thở dốc.

Tư trong lòng Lăng Tiêu, Minh Nguyệt kinh ngạc ngồi dậy, mở mắt ra nhìn chằm chặp vào Lăng Tiêu . Chiếc chăn rơi xuống dưới chân, một mảng ngực trơn bóng, trắng như tuyết đang phập phồng đập. Mái tóc đen lặng xõa trên mặt, chiếc hông lồi lõm, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, cực kỳ mê người.

- Làm sao vày? Chàng gặp ác mộng à?

Tống Minh Nguyệt ánh mắt mê ly, có chút mơ mơ màng màng hỏi. Nguyên bản nàng ngủ say, nên không biết đã xảy ra điều dị thường.

- Suỵt!

Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm vào eo Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Đừng nói chuyện, tiếp tuc nằm xuống ngủ đi.

Tống Minh Nguyệt nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, đôi mắt mê ly, trong đêm đen nháy nháy mấy cái, sau đó lại nhắm lại lần nữa, cả người an tâm cuộn vào trong ngực Lăng Tiêu.

Năng lượng tinh thần lực cường đại như một hùng sư táo bạo quét qua quét lại mấy lần rốt cuộc vẫn không tìm thấy cái nó cần tìm, ngược lại khơi dậy không ít kẻ mạnh, những người này lập tức phản ứng, phóng ra lực lượng tinh thần của mình để tra xét.
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên nghẹ thấy hai thanh âm mỏng manh ngắn ngùi kêu lên rồi lập tức biến mất trong mưa, nếu không phải là người có thính lực cực kỳ tốt, thì không thể nghe thấy.

Một đêm trôi qua không xảy ra chuyện gì, sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt thức dậy liền cải trang dịch dung rồi đi ra ngoài. Tống Mình Nguyệt biến thành một nữ tử trường thành tướng mạo khá xinh đẹp, khỏang hai mươi bảy hai tám tuổi, mặt mày đượm vẻ phong tình, vừa nhìn đã thấy có dáng vẻ là một nữ nhân chín chắn. Lăng Tiêu ăn mặc như một thư sinh, bộ dáng hơn ba mươi tuổi, làn da trắng trẻo, tướng mạo nho nhã, ánh mắt có chút hương vị lông bông

Họ phải thay đổi khi đi ra ngoài hoàn toàn bởi vì lực lương hùng mạnh đêm qua vẫn còn làm cho Lăng Tiêu sợ hãi. Tinh thần lực này rất không tầm thường, Lăng Tiêu đoán, chắc chắn là của Thiên Niên Giao rồi. Bởi vì cho dù là một cao thủ Kiếm Tôn cũng không có khả năng có tinh thần lực phong phú như vày, càng không thế làm cho Lăng Tiêu chật vàt đến thế.

Hôm qua theo thuyền vào đây có không dưới mấy trăm người thuộc các thế gia môn phái nhỏ. Trong đó, tính tình quái gở cũng có khối người, cho nên, hai người dịch dung cải trang, tin tưởng rằng không ai có thể nhận ra.
Ðể bảo đảm an toàn, hai người còn đồi sang ở phòng Mặc. Tần gia cũng là lần đầu tiên tổ chức loại thịnh hội này cho nên tồn tại rất nhiều lỗ hổng. Ít nhất, đếm qua Lăng Tiêu cũng đã phát hiện, các phòng ốc chung quanh mình, có hơn mươi gian phòng trống!

Về phần Tần Phong và người của Đông Hải Triệu gia có thể tìm kiếm được mình và Minh Nguyệt hay không, tìm được tìm không thấy ...ha ha... cứ để cho bọn họ tìm đi, tốt lắm!

Trận mưa to qua đi, một bầu không khí tư nhiên tươi mát tràn ngập toàn bộ bầu trơi hai đạo. Ánh nắng ban mai chiếu vào mặt đất ướt sũng, làm cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng.
- Loại cảm giác này thật là tốt!

Tống Minh Nguyệt nháy mắt với Lăng Tiêu, thản nhiên cười nói:
- Giống như ta thu được một sinh mạng mới vậy.

- Không tốt lắm, đêm hôm qua, có người mất tích!

Một người đi bên cạnh họ lên tiếng, là người trẻ tuổi ngày hôm qua kẻ chuyện tổ tiên mình săn bắt ma thú bậc bảy. Vẻ mặt, ánh mắt hắn dường như còn có chút kinh hoàng và... sợ hãi!

- Ai mất tích? Huynh đệ, sáng sớm, ánh mặt trời tốt đẹp như vày, đừng nói hươu nói vượn nha, có lẽ chỉ là sáng sớm ra ngoài đi bộ đấy thôi.

Một đệ tử của thế gia không được xếp hang ngây hôm qua đi cũng bọn họ đang ngồi uống rượu, tuỳ y nói.
- Đêm qua tuy mưa lớn, nhưng Tần gia chiêu đãi thật sự không tồi! Ta ngủ thật
là ngon.

- Ðúng vày, vị tiểu huynh đệ này, Tần gia có tiếng là đại thế gia, sao có thể không bảo đảm an toàn được cho chúng ta? Cũng đừng nghi thần nghi quỷ nữa, có lẽ, người nọ chỉ ra ngoài đi bộ thôi!

Mấy người cũng đang uống rượu trên bàn mỉm cười an ủi người trẻ tuổi kia. Mà người nọ vẻ mặt càng sợ hãi, thấy mọi người cũng không tin hắn, miệng lầm bầm:
- Ai, ta chỉ biết thế, nói các ngươi cũng sẽ không tin, quên đi, dù sao Tần gia đảo này cũng không nhỏ, có lẽ thật sự là bỏ ra ngoài đi bộ.

Khi nói tới đây, ánh mắt của người trẻ tuổi lỗ mãng này chợt có một cảm giác tinh thần trầm trọng trước giờ chưa từng có, sự lỗ mãng của gã cũng theo đó mà phai nhạt vài phần.

Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Một nhóm người đang cũng nhau bàn luận về cơn mưa lớn đêm qua, đều cảm thán, hải đảo thực sự bất đồng so với đất liền. Thời tiết ở đây đường như hỉ nộ vô thường, một giờ trước còn gió yên sóng lặng, trời trong, nắng ấm. Một tiếng sau liền có thể mây đen đầy trời, cuồng phong gào thét, thật đúng là mưa như trút
nước.

Hơn trăm tên đệ tử thế gia môn phái nhỏ bé được phân ở cũng nhau, tuy phòng ở và thức ăn rất tốt nhưng so với đệ tử thế gia tam lưu thì kém hơn rất miều.

Cũng may đã có thói quen của nhỏ nhà nghèo, tuy rằng cũng có người bất bình than thở một hai câu. Nhưng cũng không có người nào thật sự bởi vì thế mà phẫn nộ. Ngược lại, đại bộ phản đều cảm thấy được như vậy là tốt lắm rồi. Và lại ở đây rất tự do, không có gì ước thúc.

Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt đương nhiên cảm thấy như vày là phi thường tốt.

Nếm qua một chút bữa sáng phong phú, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt vụng trộm đi theo phía sau người trẻ tuổi khi nãy. Hai người thu liễm hơi thở, cất bước nhẹ nhàng. Người trẻ tuổi kia cũng là Ma Kiếm sĩ bậc sáu, tự nhiên đã sớm cảm giác có người đi theo phía sau mình, tùy ý đi đến bên trong tiểu hoa vìên, thấy chung quanh không người, người trẻ tuổi đó quay lại hỏi:

- Hai vị đi theo ta, có gì chỉ giáo?

Lăng Tiêu giờ phút này bộ dáng tuấn dật nho nhã, nói chuyện cũng có chút phóng khoáng không kiềm chế:

- Vị huynh đệ này, tại hạ vừa mới nghe thấy huynh đệ nói chuyện, cảm giác huynh đệ dường như còn có nói chưa hết. Đêm hôm qua vợ chồng tại hạ ngủ hơi muộn.

Nói xong còn có chút đắc ý cười.

Tống Minh Nguyệt đò mặt, đôi mắt yêu mị hung hăng trừng lên nhìn Lăng Tiêu, hai gò má đỏ bừng, chẳng qua đôi mắt kia lại trông quá rạng rỡ.

Người trẻ tuổi tính tình cũng có chút lông bông, nghe Lăng Tiêu nói, cảm thấy

rất đúng với khẩu vị của mình. Lại thấy bên cạnh hắn là một nữ nhân đẹp đẽ quyến rũ, thầm nghĩ trong lòng: "có một tiểu mỹ nhân đi theo, ta buổi tối cũng sẽ ngủ khuya, mà có lẽ, cả đêm không ngủ ấy chứ!"

Nghĩ vậy, mặt hắn lộ ra ý cười, lòng cảnh giác giảm nhẹ vài phần, lắc đầu nói:

- Cũng không có gì, ha hả, nhìn nhị vị lạ mặt, phỏng chừng ngây hôm qua không ăn cơm tại tửu lâu kia. Ngày hôm qua, huynh đệ ngồi ở bên cạnh ta đó, thực lực đâu khoảng Ma Kiếm sư bậc một, nhỏ hơn ta hai tuổi. Tối hôm qua, hắn cũng ta đàm đạo tâm đầu ý hợp, chúng ta liền cùng chọn một phòng, trong phòng có hai giường(Đả tự: chọn phòng có một giường đi cho thân mật). Nói chuyện phiếm, hàn huyên đến nửa đêm, sáng nay ngủ dậy, phát hiện không thấy hắn đâu, ta cũng có chút mơ hồ, nhất thời sốt ruột, mới hô lên, lại làm cho hai vị chê cười!

Thời điểm người trẻ tuổi nói chuyện, ánh mắt có chút mập mờ, hiển nhiên hắn ta không có nói thật.

Người ta không muốn nói, tự nhiên không thể cứng rắn buộc người ta nói ra, nghĩ vày Lăng Tiêu cười nói:

- Tại hạ Tiểu Linh, vị này chính là vợ ta Tiểu Nguyệt, không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?

Người trẻ tuổi nhìn Lăng Tiêu cũng rất có hảo cảm, nghe vày liền cười nói:

- Tại hạ Hàn Giang, đến từ môn phái nhỏ Hàn Nhan Môn, ha hà, làm cho nhị vị chê cười.

- Ðâu có, mọi người xuất thân như nhau cả thôi. Môn phái nhỏ cũng có môn phái nhỏ tốt. Ta xem Hàn huynh cũng bất phàm, thậm chí còn mạnh hơn so với các đệ tử đại thế gia hay diễu võ dương oai.

Tuy rằng biết rõ Lăng Tiêu đang nịnh hót, chẳng qua lời hay nghe lọt tai luôn làm cho người ta cảm thấy hưởng thụ. Cái gọi là không ai đánh người đang cười vui với mình, chính là ý này.

- Tiểu huynh qua thực quá khách khi! Tại hạ cũng chỉ là người rất hình thường
thôi!

Lời tuy như thế, nhưng sự đắc ý trên mặt Hàn Giang lại thập phần rõ ràng, lại càng hảo cảm hơn đối với Lăng Tiêu.

Nói rồi, y liền lôi kéo hai người Lăng Tiêu đi vào bên trong tiểu hoa viên, Tần gia của cải hùng hậu, tiền tài quyển thế kinh người, trong thành nơi nơi đều là hoa viên, bên trong gieo trồng đù các loại kỳ trân, cây cối, hoa cỏ, rất nhiều chim chóc xinh đẹp đậu trên cây kêu ríu ra ríu rít, lại cũng có rất nhiều côn trùng và con bướm, ở giữa có suối nước chảy qua, trong nước có đù loại cá. Loại tiên cành này, chỉ nhìn liếc mắt một cái sẽ thích ngay. Lăng Tiêu tùy ý nhìn qua vài lần các loại hoa cỏ, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua những cây cối cao lớn. Thật là, cây cao lá rậm, lục y dạt dào. Ánh nắng ban mai len qua cành lá theo nhánh cây tiến vào, tạo nên sinh cơ vô hạn.

Tống Minh Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú, nhìn thoáng qua Lăng Tiêu:

- Ðêm qua mưa to, như thế nào mà bên trong tiểu hoa viên này lại không có chút biến hóa gì cả? Cũng quá khoa trương đi! Lại không có một lá cây nào rơi xuống đây.

Nghe Tống Minh Nguyệt nói, Hàn Giang trong giây lát bỗng tình ngộ, sắc mặt lập tức trở nên thập phần khó coi. Y cành giác nhìn lướt qua bốn phía, rồi lại gần Lăng Tiêu thấp giọng nói:

- Tiểu Linh huynh, Tại hạ cảm giác hợp ý với huynh, muốn khuyên tiểu huynh một câu: đừng nghe người ta nói, phải lưu tâm, để ý thôi!

Lăng Tiêu quay đầu nhìn xung quanh, hôm nay giao dịch đại hội sắp bắt đầu, cho nên, người đến nơi đây đi dạo gần như không có, liền cười nói:

- Hàn huynh chẳng lẽ còn có gì khó nói phải không? Nơi này không có người ngoài, hãy nói ra đi, giúp chúng ta giải lòng hiếu kỳ cũng tốt! Ðêm hôm qua, ta cũng có cảm giác có gì đó không hình thường.

- Ai a, huynh đừng nói nữa, chúng ta tìm chỗ nào kín đáo, ta nói cho hai vị nghe.

Kỳ thật trong lòng Hàn Giang cũng rất khó chịu, tính tình y vốn là không thể giấu được chuyện gi. Nếu không phải chuyện đêm qua quá mức rợn người, nói ra người khác căn bản sẽ không tin, y đã sớm nói ra ngoài cho mọi người rồi.

Ba người đi đến một chỗ sâu ở bên trong. Bên một cây cầu đá nhỏ tình xảo có một chiếc ghế gỗ dài, bên trên còn có một cái lều che nắng. Chiếc lều này hẳn là mới thêm vào, hiển nhiên là chuẩn bị vì thịnh hội lần này.

Tuy rằng trong lòng có chút bất an đối với Tần gia, nhưng Lăng Tiêu vẫn bội phục trong lòng. Tần gia quả nhiên là có phong phạm đại gia tộc, không ngờ loại chi tiết này cũng đã lo lắng chu toàn.

- Ðêm hôm qua, đại khái lúc nửa đêm, ta cũng với Chu huynh trò chuyện với nhau thật vui, chúng ta căn bản không có ngủ!

Vừa ngồi xuống, Hàn Giang liền nhỏ giọng, khẩn cấp nói.

Lăng Tiêu đảo mắt qua. Bên canh dòng suối, có một lùm cây sinh cơ bừng bừng, xanh biếc, thập phần đẹp mắt, phía sau lùm cây đó, Lăng Tiêu lờ mờ thấy có bóng người.

Có vẻ như là một cặp nam nữ trẻ tuổi tìm đến chỗ vắng vẻ để tâm sự. Nghe thấy tiếng nói chuyện bên này, người bên kia rõ ràng đã đình chỉ đông tác.
Lăng Tiêu cười thầm trong lòng: đang không biết làm thế nào để truyền lời đồn đại ra ngoài, lúc này có cơ hội rồi. Ông trời thực tốt qua! Cảm tạ Tam Thanh đạo tôn.

- Ðúng vày, lần thịnh hội này, đối với các môn phái thế gia nhỏ của chúng ta mà nói, chính là cơ hội tốt để kết giao bằng hữu!
Lăng Tiêu cao giọng cười nói, nghe thấy lùm cây bên kia truyền đến một tiếng "Hừm" nhę, giống như khinh thường.

Lăng Tiêu cười thầm trong lòng, thoạt nhìn, người bên kia it nhất cũng là đệ tử của thế gia môn phái ngoài tam lưu... Càng là người của đại thế gia càng tốt!

- Không ngờ, Chu huynh tuổi còn trẻ mà đã có thực lực Ma Kiếm sự bậc một, tương lại tiền đồ vô lượng. Nói thực, rất nhiều thế gia môn phái lớn hơn một chút, cũng thường thôi, phân ra cái gì nhất, nhị, tam lưu, ai quy định nhiều người là có thể là cáo cấp thế gia? Nhiều người đâu là một đảm bảo có thì cũng vô dụng.

Nói đến đây, Hản Giang bực tức đầy bụng.

- Ðúng rồi, khi này Hàn huynh nói đã xảy ra cái gì nhỉ?

Lăng Tiêu sợ người này vì bực tức mà quên chính đề, làm bên kia cảm thấy nhàm chán rời khỏi, vuột mất đi một cơ hội tốt!

- À, đúng, đêm hôm qua, khi mưa lớn, chúng ta không ngủ được, liền tùy tiện bản luận về tin tức ma thú bậc chín. Hắc. Ma thú bậc bảy đã có thực lực Kiếm Hoàng, nếu thành thục, ma thú bậc bảy, thâm chỉ còn mạnh hơn so với Kiếm Hoàng! Bậc bày còn như thế, thì bậc tám như thế nào? Bậc chín lại như thế náo đây?

Hàn Giang "hừ" nhẹ một tiếng, sau đó bỗng nhiên hạ thấp thanh âm:

- Cho nên, chúng ta cho rằng, Tần gia đưa ra cái tin tức kia chưa chắc đã có thiện ý! Mấy năm này, các đại thế gia và môn phái ẩn thế, ở mặt ngoài thoạt nhìn đầu hoà hòa khí khí, nhưng sau lưng có biết bao âm mưu xấu xa, lại có bao nhiêu người biết?

Tống Minh Nguyệt không kìm nối gật gật đầu. Lăng Tiêu lại chú ý tới mấy người phía bên kia, họ vẫn chưa rời khỏi đó. Chắc là họ cũng có chút húng thú với đề tài của Hản Giang.

Hàn Giang nói tiếp:

- Tuy rằng không biết là tên khốn nào bỏ thêm hai chữ ẩn thế vào ghép chung với thế gia môn phái, lại không biết ai nhàm chán phân chia cấp bậc, nhưng không thế phủ nhận chính là, chúng ta thuộc loại không được xếp hạng cũng muốn tiến vào tam lưu, tam lưu lại muốn lên nhị lưu, nhất lưu lại muốn lên siêu cấp. Cho nên, ta cảm giác, lần này dã tâm của Tần gia rất lớn!

Nói xong, y vỗ vỗ xuống chiếc ghế tình xảo, cười lạnh nói:

- Vì một lần thịnh hội, không ngờ có thể làm ra nhiều an bài cẩn thận như vày.

Ta tin tưởng, những người của tam lưu thế gia, đãi ngộ khẳng định tốt hơn nhiều so với chúng ta! Bởi vì chúng ta vốn là thành phần ngoài kế hoach! Cho nên, nếu tiếp đãi có chút vấn đề, đó cũng là chuyện thường mà thôi.

Lăng Tiêu không kìm nổi kinh ngạc nhìn Hàn Giang, vốn tưởng rằng gã này chẳng qua là một gã lỗ mãng cuồng ngạo, chỉ được cài huênh hoang khoác lác, nhưng không ngờ, gã phân tích vấn đề cũng rất trật tự rõ ràng, mặc dù chưa được tập trung.

Hàn Giang thấy Lăng Tiêu không thêm che dấu ánh mắt kinh ngac thập phần hưởng thụ, cảm thấy Lăng Tiêu là người rất chân thật! Trên thực tế rất nhiều người tính tình kiêu căng, không biết khuyết **** của mình và nhìn đúng người khác. Chẳng qua tính tình này thật khó thay đồi, nếu không, như thế náo có thể nhận được hai chữ kiêu căng này . Nhìn không ra ánh mắt đầy hàm ý của người khác, đó là thằng ngốc mà không phải là cuồng ngạo.

- Vì thế, chúng ta hoài nghi, Tần gia cố ý truyền ra tin tức ma thú bậc chín, mục đích chắc là không tốt. Chẳng qua, ma thú bậc chín có sức hấp dẫn lớn quá mức!

Nếu nói người luyện võ hy vọng nhất là chính mình có thân kiếm kỹ để tu luyện, thứ hai là có thể nâng cao thực lực. Ðồ tốt nhất trong cơ thế ma thú bậc cao như tình hạch và máu đều là thứ tốt để nâng cao thực lực. Ma thú bậc chín toàn bộ cơ thế nó đếu là cực phấm bảo bối!... Lúc đó, chúng ta đang đàm luận vui vẻ, nói nếu có thể lấy được chút ít của ma thú bậc chín thì làm thế nào để sử dụng được giá trị của nó. Bỗng nhiên cảm giác được một cỗ áp lực kinh thiên thổi quét lại đây. Thật sự, tiểu huynh, không sợ các ngươi chê cười, ta đời này, cho tới bây giờ, chưa bao giờ sợ hãi đến thế, toàn thân muốn động cũng không có thể động được, miệng mở ra, dùng hết sức gào thét lại không phát ra được nửa tiếng thanh âm! sau đó, ta trơ mắt thấy, Chu huynh, cả người bất động, theo cửa sổ tự động bay ra ngoài! Mẹ nó chứ, thật sự là đã gặp quỷ!

Hàn Giang nói xong một hơi, không kìm nổi, đứng dậy, dưới ánh mặt trời buồi sáng, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt nhìn thấy thân mình hắn đang run rẩy.
Lăng Tiêu cảm giác được, phía bên kia, khi Hàn Giang nói ra câu cuối cùng, mấy người nọ, hô hấp cũng đình chỉ một chút.

Nếu đây là sự thật thì sự thật này thật sự là kinh người! Vừa nhắc đến ma thú
bậc chín, sau đó nhìn thấy đồng ban không hề có năng lực phản kháng biến mắt trước mắt mình, đừng nói hỗ trợ, ngay cả kêu lên cũng không được! Ngoài ma thú bậc chín ra, còn ai có thể có được thực lực như vày?

Lăng Tiêu lúc này bỗng nhiên giận dữ nói:

- Nếu thật sự là do ma thú bậc chín làm thì tại vì sao nhiều năm như vày, Tần gia vẫn bình an vô sự, mà chúng ta vừa đến đây lại xảy ra chuyện, lại còn truyền ra tin tức, nói muốn săn bắt ma thú bậc chín ? Tần gia này có rắp tâm gì đây? Ta thấy, ở đây có lẽ có một âm mưu động trời!

Lăng Tiêu nói xong, một lúc sau, có cảm giác những người phía sau lùm cày

lặng yên rời khỏi tiểu hoa viên. Hắn khẽ nhếch miệng cười lạnh. Sắc mặt Hàn Giang có chút tái nhợt, hướng về phía Lăng Tiêu chắp tay:
- Tiểu huynh, ngươi có lá gan quá lớn. Lời này mà cũng có thể nói ra được, ai a,
ta xin cáo từ vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK