Quả nhiên Huyền Thiên không tốn bao nhiêu sức lực đã thôn phệ nguyên tố hỏa hệ này sạch sẽ. Người thiết lập ra trận pháp này chắc chắn sẽ không ngờ trên đời này lại có một tổ hợp biến thái như vậy. Đối với người bình thường thì trận pháp này giống như địa ngục trần gian, nhưng đối với tổ hợp gồm Lăng Tiêu, Huyền Thiên và Tiểu Yêu thì điểm mạnh của trận pháp coi như chưa kịp hoàn toàn phát huy ra thì khuyết điểm lại bị người ta lợi dụng triệt để.
Lăng Tiêu nhìn cánh cửa đen như mực kia mà trong lòng cảm thấy có chút kích động. Hắn không kiểm tra được bên trong là thứ gì, nhưng đây chính là động lực để một nhân loại tiến bước về phía trước.
Khi Lăng Tiêu đi đến trước cánh cửa thì đột nhiên cảm giác được bên trái hơi chấn động, nếu không phải thần thức của hắn hùng mạnh thì căn bản không thể nào cảm giác được. Trong lòng hắn khẽ động, ở địa phương này bất kì chi tiết nhỏ nào cũng không buông tha cho kẻ khác, trước đây là phong vũ lôi điện, sau đó lại là người khổng lồ thổ hệ và hỏa hệ nguyên tố. Lăng Tiêu cũng sẽ không đơn giản nghĩ rằng bọn nó đều tự nhiên sinh trưởng trong đây, nếu không có pháp bảo thì sao có khả năng xuất hiện những thứ đó được?
Lăng Tiêu đi về phía địa phương bùng ra những con sóng năng lượng, hắn cẩn thận đề phòng nhưng khi đi đến đó vẫn không gặp phải bất kì nguy hiểm nào. Lăng Tiêu khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu ở bên trong sát trận này mà bất cẩn thì dù là hắn cũng sẽ gặp phải những tổn thương nghiêm trọng.
Địa phương này có một lùm cây mọc lên, giống như một bụi cây gai, trên thân cây phủ đầy những cái gai nhọn hoắt và vô cùng sắc bán. Tất nhiên những thứ này cũng không làm khó được Lăng Tiêu, hắn chỉ tùy tiện vung tay thì những bụi gai này đã bị một luồng lực lượng mạnh nhổ đi tận gốc rồi gầm rống bay về phương xa, chỗ này chỉ còn lại một mảnh đất xốp.
Lăng Tiêu khẽ vung tay lên, bùn đất bên dưới cũng lập tức bắn lên tung tóe rồi xuất hiện một cái hố sâu vài thước, bên dưới lộ ra một cái rương bằng sắt.
Cuối cùng trên mặt Lăng Tiêu cũng lộ ra nụ cười, thầm nghĩ:
- Ta đã tìm được rồi!
Lăng Tiêu vung tay lên, một lực hút bùng ra kéo thùng sắt bên dưới lên. Thùng này cũng không được khóa lại, Lăng Tiêu lại khoát tay, một luồng lực lượng tuôn ra mở chiếc rương này ra, những đồ vật bên trong lập tức xuất hiện trước mắt.
Vật đập vào mắt Lăng Tiêu đầu tiên chính là một con thoi màu xanh thẫm có hai đầu nhọn hoắt, ở giữa rất xù xì. Lăng Tiêu vẫy tay, vật kia lập tức bay đến trước mặt hắn. Đột nhiên có rất nhiều tia chớp màu xanh thẫm lóe lên trên mặt ngoài của vật này, cuối cùng tất cả ngưng tụ lại tạo thành một vầng hào quang màu xanh giống như muốn bảo vệ con thoi này lại.
Lúc này trên bầu trời đột nhiên mây đen dày đặc giống như đã hô ứng với nhau, Lăng Tiêu thử đưa vào bên trong con thoi một luồng tiên lực thì thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp màu xanh thẫm. Đồng thời trong lòng Lăng Tiêu cũng đột nhiên cảm giác được có một tia chớp lóe lên giống như có sự tương thông, giống như tia chớp này chính là một cánh tay trên người hắn vậy.
Lăng Tiêu dùng ý niệm để điều khiển tia chớp này bổ xuống một ngọn núi cách đó không xa, những tiếng ầm ầm vang lên, ngọn núi kia lập tức bốc lên từng luồn khói đen, kèm theo những luồng khói đen chính là tình cảnh đất đá văng mù mịt làm người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trên mặt Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười vừa lòng, thứ này chính là một pháp bảo sinh ra sấm sét. Hắn cũng biết địa phương chôn giấu những pháp bảo này chính là mắt trận.
Đây là Lăng Tiêu, chứ nếu đổi lại là một người khác thì có thể cố gắng tồn tại bên trong sát trận này là tốt quá rồi, cũng không thể có thần thức cường đại giống như Lăng Tiêu, ngay cả một con sóng dao động năng lượng yếu như vậy mà hắn cũng có thể cảm giác được.
Lăng Tiêu cất pháp bảo có thể tạo ra sấm sét đi, ánh mắt hắn lại chuyển lên trên một cái túi nhỏ vô cùng xinh đẹp. Cái túi này màu trắng như tuyết, bên trên được vẽ rất nhiều hoa văn và kí hiệu phức tạp làm người ta sinh ra cảm giác vừa đẹp lại vừa thần bí.
Lăng Tiêu cầm cái túi này lên rồi rót vào bên trong một luồng tiên lực, chỉ thấy miệng túi đột nhiên được mở ra, một cơn gió khủng bố thổi bùng ra. Tất cả cỏ cây hoa lá nơi ngọn gió này đi qua đều bị thổi bật gốc, Lăng Tiêu thấy tình hình không được tốt lắm nên vội vàng thu hồi tiên lực lại, gió cũng lập tức dừng lại. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi cơn gió đã thổi tung tạo ta một con đường đất đen rộng bảy tám thước dài hơn nghìn thước.
Lăng Tiêu cũng không thể kìm được phải trợn mắt há mồm nhìn kiệt tác chính mình vừa tạo ra, hắn không ngờ pháp bảo hính dáng cái tùi đang trong tay mình lại có uy lực kinh khủng như vậy.
Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy vô cùng sung sướng, hắn cũng vội vàng thu cái túi này lại. Bảo vật thứ ba chính là một bức tượng rồng được khắc từ ngọc to như lòng bàn tay, rõ ràng loại ngọc làm ra nó cũng là cực phẩm vì có màu xanh biếc, trông rất sống động và xinh đẹp. Khi Lăng Tiêu nắm vào trong tay thì cảm thấy ẩm ướt và có một mùi vị của biển, còn sinh ra một loại cảm giác giống như đang dung hợp cơ thể vào trong nước.
- Một kiện pháp bảo hệ thủy!
Lăng Tiêu không nhịn được phải than thở một tiếng.
Tiếp theo còn có một con dấu màu đen, cũng to như bàn tay, trên mặt con dấu chính là nguyên tố thổ hệ và có trọng lượng rất nặng làm người ta cảm thấy bên trong con dấu chắc chắn có một ngọn núi khổng lồ. Lăng Tiêu đưa tay cầm thử, cảm thấy thứ này không nặng bằng Phiên Thiên Ấn trong truyền thuyết, nhưng nếu so sánh với Hàm Hàn Bảo Đỉnh lúc đầu hắn sử dụng để đập người khác thì tuyệt đối tốt hơn rất nhiều.
Những thu hoạch lớn này làm Lăng Tiêu cười rộ lên không ngừng, cuối cùng ở trong rương có một cây quạt giống như của phàm nhân. Những pháp bảo trước đó đều là phong vũ lôi điện thổ, tất cả đều có đủ rồi, như vậy cây quạt cuối cùng này chắc chắn sẽ có liên quan đến hỏa. Lăng Tiêu thầm nghĩ vậy thì mỉm cười rồi cầm lấy cây quạt bên dưới lên mở ra. Lăng Tiêu vốn là một người vô cùng anh tuấn, hơn nữa hiện nay hắn đã có được cơ thể của Tiên nhân, vì cơ duyên mà hấp thu được hơn phân nửa thần tính của Tiểu Yêu lưu lại và ngưng tụ ra thần cách. Lúc này nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, quả thật có thể làm cho hàng vạn thiếu nữ phải say mê, dù già hay trẻ cũng không tha.
Tuy Lăng Tiêu có thể luyện chế ra Trụ Nhan Đan, có thể vơ vét được rất nhiều tiền tài của phụ nữ, nhưng đối với dung mạo của chính mình thì hắn cảm thấy không xem trọng lắm. Trong mắt Lăng Tiêu thì thực lực hơn người mới là tài sản duy nhất của bản thân.
Còn về diện mạo...có anh tuấn hay không, có thể ăn cắp được sao? Hay là đẹp trai thì người ta sẽ không đối đầu với ngươi?
Lăng Tiêu thấy trên cả hai mặt của cây quạt màu vàng nhạt này đều được vẽ không dưới một trăm ngọn lửa đủ mọi kiểu dáng. Có những ngọn lửa rất tầm thường, có một vài ngọn lửa kì quái Lăng Tiêu biết, cũng có một số loại...hắn chưa từng nghe qua bao giờ!
- Nhưng cái quạt này...sử dụng thế nào
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, sau đó hắn phất vù một cái.
Một luồng khí nóng bỏng bùng lên hai lỗ tai Lăng Tiêu, nếu không phải hắn có tiên lực hộ thể, có sự cảnh giác cao độ thì lần này chắc chắn sẽ được nếm quả đắng.
Lăng Tiêu cảm thấy khi mình không cẩn thận quạt thứ này thì lại sinh ra luồng khí hừng hực như vậy. Hắn dùng vẻ mặt kinh hãi nhìn cây quạt trong tay, hắn cũng không tin mà quạt về bên cạnh, lần này hắn dùng sức rất mạnh.
- Vù!
Trong khoảnh khắc có một ngọn lừa màu xanh bùng lên cao mấy trượng.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Lăng Tiêu, những cây đại thụ khổng lồ ở bên cạnh lập tức hóa thành tro bụi.
Cái này cũng chưa là gì, thậm chi ngay cả mặt đất cũng liên tục bị thiêu đốt, không có bất kì dấu hiệu nào chứng tỏ nó muốn ngừng lại. Con sóng nhiệt sinh ra làm Lăng Tiêu phải kui vội về phía sau, hắn phải lui ra vài dặm thì cảm giác nóng hừng hực mới giảm bớt được vài phần. Nhưng người có thực lực như Lăng Tiêu mà vẫn còn như vậy thì những võ giả khác đứng ở chỗ này căn bản không thể chịu đựng nổi.
Lăng Tiêu đảo mắt nhìn về phía ngọn lửa vừa rồi, hắn lại quạt vài cái nhưng không dùng nhiều sức lắm.
Một tiếng nổ ầm vang lên, một luồng hào quang đỏ rực phóng thẳng lên trời khoảng hai ba nghìn thước rồi lại rơi xuống đất, khắp xung quanh bắt đầu bốc cháy bừng bừng.
- Ầm ầm!
Lại có tiếng nổ lớn vang lên, sau đó lại thấy rất nhiều dung nham từ bên kia chảy xuống.
Lăng Tiêu nói không nên lời, loại pháp bảo hệ hỏa này quả thật quá lợi hại, chính hắn còn chưa dùng nhiều sức mà đã tạo thành kết quả thế này rồi. Nếu hắn liều mạng quạt vài cái thì sẽ có tình cảnh gì được tạo ra đây?
Nhưng lúc này Lăng Tiêu cũng không có ý muốn thử lại. Khi thấy dung nham đã chảy đến trước mặt, trong lòng Lăng Tiêu khẽ động rồi lật ngược cây quạt lại vung lên vài cái. Điều thần kì đã xuất hiện, dung nham nóng bỏng giống như có thể hoa tan tất cả mọi vật trên thế gian thành cặn bã lại bị Lăng Tiêu vung quạt lên vài lần liền trở nên nguội lạnh, tất cả nham thạch bị đông đặc lại.
Lăng Tiêu chậc chậc lưỡi, trên mặt lộ ra nụ cười. Thu hoạch lần này làm hắn cảm thấy rất vừa lòng, sao có thể dùng hai chữ phong phú để hình dung được chứ?
Lăng Tiêu cảm thấy những pháp bảo này tuyệt đối không thể luyện chế được.
Hơn nữa Lăng Tiêu cũng cảm thấy cho dù là thời kì huy hoàng của Tu Chân giới cũng không thể nào luyện chế ra được những loại pháp bảo như thế này.
Chỉ có một khả năng duy nhất, đây chính là kết quả của Tiên giới.
Tiên khí!
Còn Tiên giới này có phải là Tiên giới kia hay không thì chẳng quan trọng, mà quan trọng chính là...những bảo vật này đã vượt xa pháp bảo do siêu cấp cường giả giống như Lăng Tiêu luyện chế ra, như vậy đã là quá đủ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Tiêu gấp quạt và thu hồi lại, hắn nhớ kĩ mặt nào là lửa lớn mặt nào là lửa nhỏ. Sau đó lại chuyển ánh mắt xuống rương sắt bên dưới, những bảo vật hắn vừa lấy ra chí chiếm một phần bà dung lượng của cái rương này mà thôi. Hắn biết bên dưới vẫn còn hai tầng nên vội vàng vung tay lên gỡ tầng bên dưới ra.
Lăng Tiêu nhìn xuống tầng thứ hai mà không nhịn được phải hít vào một luồng khí lạnh. Người có tâm tính kiên định và cảnh giới cực cao như hắn cũng phải cứng đơ như tượng, không ngờ tầng thứ hai lại được đặt ba thanh kiếm.
Vỏ kiếm rất cổ xưa và trang nhã, mặt trên được bọc một lớp da và không có bất kì hoa văn và trang sức gì cả. Thanh kiếm và chuôi kiếm rất hoàn chỉnh giống như sinh ra đã là như vậy, không biết chúng đã lẳng lặng nằm bên trong bao nhiêu năm, hôm nay lại được nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Lăng Tiêu từ trên ba thanh kiếm này cảm giác được một loại...tâm tình hưng phấn.
Đây mới chính là nguyên nhân làm Lăng Tiêu phải giật mình. Ba thanh kiếm này...rõ ràng đều là những bảo kiếm có kiếm linh, nói trắng ra Tiểu Yêu không phải là kiếm linh mà là một người có linh hồn cơ thể độc lập.
Trở thành tu chân giả Thục Sơn nên Lăng Tiêu biết rất rõ, muốn để một thanh kiếm tự mình sinh ra kiếm linh là một chuyện đặc biệt khó.
Không nói đâu xa, ngay cả các nàng Diệp Tử cùng tu luyện công pháp Thục Sơn với mình nhiều năm như vậy, làm gì có người nào làm kiếm sinh ra kiếm linh được? Tiêu Vi Kiếm của Diệp Tử do chính mình rèn ra, có có thể sinh ra một tia cộng minh với nàng nên sử dụng rất thuận tay, vì vậy thanh kiếm này cũng được coi là thần binh là bảo vật rồi.
Vì vậy có thể thấy ba thanh kiếm có kiếm linh kia giá trị thế nào.