- Con tuy không phải con ruột của ta, nhưng con vẫn là đứa con mà ta thương yêu nhất.
Gã trung niên hơi dừng lại chút rồi nói tiếp:
- Nhưng bây giờ con lại như vậy, thực sự khiến ta vô cùng thất vọng…
Diệp Vi Ny rốt cục bình tĩnh trở lại, bởi vì nàng biết, Lăng Tiêu đang ở đây. Ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mặt gã trung niên mà trước kia chưa bao giờ nàng có dũng khí đối mặt, Diệp Vi Ny thản nhiên nói:
- Mười mấy năm trước, phụ thân cũng đã nói với Hương Thảo tỷ tỷ những lời này…Phụ thân tôn kính, giờ con không còn nợ ngài gì nữa cả!
Gã trung niên chợt sửng sốt, hắn không thể nào ngờ nổi nàng đã có tâm lý sợ hãi và đề phòng mình rất sâu từ khi còn nhỏ, hôm nay lại dám nói với mình như vậy
- Ngươi muốn chết!
Gã trung niên trợn trừng mắt, giơ cao tay, căm tức nhìn Diệp Vi Ny
Diệp Vi Ny nghênh mặt nói:
- Ông đánh đi. Đây là lần cuối cùng, ta sẽ không chống lại! Ông tát ta một cái, từ nay về sau, ta và ông ân đoạn nghĩa tuyệt!
- Ngươi nói hay lắm!
Gã trung niên hạ tay xuống, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Diệp Vi Ny:
- Ngươi tốt lắm, Diệp Vi Ny! Ta khổ sở nuôi dạy ngươi khôn lớn, giờ thì ngươi có chỗ dựa vững chắc, không ngờ dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó! À, tiểu tử Lăng Tiêu kia có vẻ quan tâm tới ngươi lắm nhỉ. Không biết mất đứa nhỏ ở thị trấn Ô Thản có quan tâm tới ngươi như vậy không?
- Từ năm mười tuổi cho đến năm mười lăm tuổi, ta đã mang về cho ông các tài sản giá trị hơn một vạn kim tệ, ngoài ra còn hơn một vạn kim tệ, hơn một ngàn đồng tệ… ha ha…
Diệp Vi Ny tự giễu cười cười, sau đó nói:
- Số tiền đó có lẽ quá thừa để xây dựng một học viện cho bọn trẻ, mời vài giáo sư tới, cho bọn chúng đầy đủ mọi thứ từ ăn mặc, ngủ nghỉ, học hành… nhưng ông, dưỡng phụ đại nhân tôn kính, ông nói ta là trẻ mồ côi bị người ta vứt ở ven đường, được ông hảo tâm mang về nuôi dưỡng… Nhưng những hiểu biết của ta về ông lại nói lên điều ngược lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Đồng tử của gã trung niên co thắt lại, nổi giận mắng:
- Nhất định là con khốn Hương Thảo…
Nói xong, hắn chợt ngậm miệng lại, vẻ mặt ngượng ngùng, trong ánh mắt thoáng qua một tia bối rối.
Diệp Vi Ny lại lạnh nhạt cười:
- Không có việc gì, ta biết ông muốn nói gì. Ông muốn nói nhất định là tỷ ấy đã phản bội ông nên chết là đáng đời phải không. Nếu không xác định được rằng tỷ ấy đã chết, ta cũng không nói chuyện này ra. Năm đó, chính là tỷ ấy tố cáo cho ta biết, ta căn bản là không phải là trẻ mồ côi bị bỏ rơi, mà chính là ông, dưỡng phụ đại nhân tôn kính của ta, chẳng biết ông đã bắt trộm ta ở đâu về. Ta gọi ông là dưỡng phụ là bởi vì ông nuôi dưỡng ta lớn lên, nếu lúc đó ông vứt bỏ ta đi, có lẽ ta đã chết. Ta nói không nợ gì ông là bởi vì số tiền ta kiếm về cho ông cũng đủ gấp mấy lần những phí tổn để nuôi sống ta! Còn thân thế của ta thì ông đã không muốn nói, ta cũng chẳng muốn hỏi, bởi vì ta nghĩ về sau chắc chắn ông sẽ dùng đám trẻ hoặc điều đó để uy hiếp ta. Nhưng ta không cần, bởi vì hiện tại ta đã tìm được hạnh phúc chân chính rồi!
Diệp Vi Ny thản nhiên nói nhưng trong lòng lại như dao cứa: các đệ đệ, muội muội, các em nhất định phải sống kiên cường, vượt qua con người đó! Hắn còn muốn lợi dụng các em để uy hiếp ta nên không thể giết các em được. Từ trước tỷ tỷ không hiểu đạo lý này, hiện tại đã biết rõ, cho nên các em cứ an tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ cứu các em ra!
Gã trun niên nghe Diệp Vi Ny nói vậy, sắc mặt dị thường lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, hừ lạnh nói:
- Ngươi không sợ ta nói với Lĩnh chủ tôn quý giàu có của ngươi về quá khứ của ngươi chứ? Cho dù hắn không quan tâm, ta cũng sẽ truyền bá những sự tích này khắp giới quý tộc, để hắn không thể ngóc đầu lên nổi! Để danh dự của hắn chỉ còn là rác rưởi, để cho tất cả mọi người biết, gã vốn là rác rưởi Lăng gia kia lại tìm một kẻ trộm về làm vợ. Ha ha… quả đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Đúng rồi, ta còn bị mất trộm một món tiền lớn, chắc chắn là do ngươi ăn trộm, nếu không thể trả lại, xét tư sắc của ngươi cũng tạm có thể xem xét, ha ha…
- Đê tiện!
Diệp Vi Ny run rẩy, trái tim như rơi xuống hố băng! Nhưng ngay sau đó, hai mắt nàng vụt sáng, có chút thất vọng nhưng phần nhiều là thoải mái, nhìn thẳng vào gã trung niên, đôi mắt dần hồng lên, khuôn mặt nghênh lên:
- Rối cuộc ngài cũng lộ ra bộ mặt thật rồi sao? Thật đúng là không dễ nhỉ! Bỉ ổi từ trong xương tủy! Rốt cuộc ai là rác rưởi? Như ngươi mà cũng dám so bì với Lăng Tiêu sao? Ngoại trừ uy hiếp, đe dọa, chửi bới, đánh đập bọn trẻ con, ông còn có thể biết làm gì? Uông rượu? Uống say về thì tìm một "đứa con" của ông, giải phóng thú tính của ông?
Diệp Vi Ny cất cao giọng, sự sợ hãi trong mắt đã không còn, chỉ còn lại phẫn nộ vô cùng.
- Muốn nói cho huynh ấy rằng ta là kẻ trộm sao? Vậy thì mau nói đi, xem huynh ấy sẽ đuổi ta đi hay là sẽ giết chết ông!
Trong mắt Diệp Vi Ny mang theo một chút khinh miệt:
- À ta quên, ông là một Ma Kiếm Sĩ hùng mạnh, vậy thì mau đi tìm huynh ấy đi, xem là ta bất hạnh hay chính là ông!
- Phản rồi!
Gã trung niên gầm lên giận dữ, ngực phập phồng kịch liệt, trên người bùng phát khí thế cường đại, hai hai mắt như điện nhìn chằm chằm Diệp Vi Ny, lạnh lùng nói:
- Người nghĩ là ở đây ta không dám giết ngươi sao?
- Không, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy!
Trong mắt Diệp Vi Ny hàm chứa bi thương thật sâu:
- Vết xe đổ của Hương Thảo tỷ tỷ vẫn còn đó, ta sao dám nghĩ ông sẽ không giết ta? Có điều…
Diệp Vi Ny chậm rãi rút kiếm ra, xẹt ngang. Lập tức mái tóc dài mềm mại của nàng lả tả bay theo làn gió về phương xa.
- Từ giờ trở đi, ta và ông không còn chút quan hệ gì nữa!
Khóe mắt Diệp Vi Ny thoáng rơi một giọt lệ. Từ trong đáy lòng, nàng rất muốn hỏi một câu, rốt cuộc cha mẹ ta là ai? Nhưng nàng cũng biết rằng, nếu mình để lộ ra dù chỉ một chút yếu đuối thôi, như vậy… về sau, vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi bóng ma của hắn.
- Cho nên, ông muốn giết ta, ta sẽ trả đòn!
Diệp Vi Ny chỉ thẳng bảo kiếm vào gã trung niên.
- Nếu ông chết, hàng năm, ta sẽ đến thắp một nén hương cho ông!
- Chỉ ngươi sao?
Gã trung niên bật cười cuồng ngạo:
- Ha ha…. Thật sự là không biết chết sống! Đã vậy, hôm nay ta sẽ không ngại dạy cho mi, con bé khốn khiếp không biết tôn ti trật tự, vong ân phụ nghĩa!
Trên bầu trời, trong giây lát truyền đến một kêu to tiếng thê lương, toàn bộ mọi người trong căn cứ của Nam Phương Vương đều bị thanh âm này làm giật mình. Những người có kiến thức đều rùng mình, ngẩng đầu nhìn lên không trung lẩm bẩm:
- Trời ơi! Đầm lầy Penzias này càng ngày càng không tĩnh lặng, không ngờ ngay cả ma thú phi hành cũng xuất hiện!
Đang nói chuyện ở trong phòng, sắc mặt Lăng Tiêu đột nhiên biến đổi, nhìn Phúc bá. Phúc bá cũng nheo mắt nhìn Nam Phương Vương Lý Võ Thông, nếu không phải có việc, Tiểu Sửu chắc chắn sẽ không phát ra tiếng kêu cảnh cáo thê lương như vậy.
Bầu không khí trong phòng vừa mới còn hoà hợp êm thấm, lập tức, trở nên có chút nặng nề.
Lý Võ Thông có chút buồn bực, như thế nào hai người này đột nhiên phát ra địch ý như vậy. Lão vội hỏi:
- Như thế nào, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lăng Tiêu lạnh nhạt nói
- Tại hạ cảm thấy khá tò mò đối với căn cứ của Nam Phương Vương, không biết ngài có thể cho phép tại hạ đi thăm quan một chút không?
Lý Võ Thông hơi hơi chau mày, thoáng hiện một tia không vui, tự nhủ thiếu niên này quả thực rất cuồng vọng, chẳng lẽ nghĩ ta thực sự giao hảo với ngươi chẳng? Nếu chẳng phải Bành lão đang bị trọng thương, hừ… Tuy vậy, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ chân thành tha thiết, tươi cười nói:
- Hiền chất nói như vậy làm gì? Cứ thoải mái đi xem đi! Nếu thấy chỗ nào tốt có thể tham khảo mang về áp dụng! Ha ha,… Thiên Lạc, con mang Lăng Tiêu đi xem một chút, tối nay ta sẽ mở tiệc chiêu đãi Lăng gia hổ tử!
Gã trung niên chợt cảnh giác, ngẩng đầu nhìn trời, lập tức cảm thấy lạnh toát toàn thân, kinh hãi gầm lên giận dữ:
- Con nhóc khốn khiếp! Ông sẽ thu thập ngươi sau!
Nói xong hắn xoay người bỏ chạy, chỉ nhoáng người lên hai, ba lần đã biến mất.
Tiểu Sửu từ trên cao hạ xuống, bộ lông trắng mượt như tuyết không điểm chút tro bụi hay màu tạp, hai mắt sáng như sao, đứng trên mặt đất vô cùng thần tuấn, hướng về phía Diệp Vi Ny kêu lên hai tiếng thân thiết
- Cảm ơn ngươi, Tiểu Sửu! Đây là lần thứ hai ngươi giúp ta!
Diệp Vi Ny đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Tiểu Sửu, vuốt ve cái cổ lông ấm áp, mượt mà của nó, cảm thấy vô cùng thoải mái, thì thào nói tiếp:
- Tiểu Sửu! Ngươi hãy theo dõi kẻ đó, cẩn thận hắn lại tìm tới Lăng Tiêu gây phiền toái!
Tiểu Sửu nghe vậy gật đầu như thể đã hiểu, giương hai cánh bay vút lên trời.
Thấy Lăng Tiêu sắc mặt khó coi đi tới, Diệp Vi Ny mím chặt đôi môi lại nhưng vẫn không thể kìm nổi rơi nước mắt rồi nhào vào lòng Lăng Tiêu khóc rống lên.
Lý Thiên Lạc cũng vẻ mặt mờ mịt, Phúc bá có vẻ như hiểu như không, tuy nhiên hai người đều tránh ra xa.
Lý Thiên Lạc có chút xấu hổ nói chuyện cùng Phúc bá. Trong lòng hắn có chút bất mãn đối với phụ thân, bởi vì hắn cảm thấy những gì mình biết ít tới mức đáng thương! Dù Lý Thiên Lạc có biết Bành lão nhưng không ngờ lão lại chính là Kiếm Tông. Cho nên rõ ràng cảm thấy Diệp tử có gì ấm ức nhưng mình lại chẳng làm được gì, trong lòng Lý Thiên Lạc nổi lên cảm giác thất bại.
- Ai bắt nạt muội?
Lăng Tiêu hỏi với giọng điệu bình thản, tựa như đang hỏi: hôm nay muội ăn gì? Căn bản không nghe ra nửa điểm sát ý.