Nói thật, hôm nào cũng phải nghe Mai Ngũ lải nhải bên tai, thiệt tình cũng có chỗ phiền toái, làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Người Mai Ngũ bảo hộ, nói gì nghe nấy là nguyên chủ, mà cô lại không phải nguyên chủ, thiệt tình rất muốn quăng hắn đi luôn.
“Ta không đi đâu cả, do buổi tối ăn nhiều, nên muốn đi tản bộ thôi, vì vậy ngươi không cần phải đi theo đâu, cứ ở trong phòng chờ ta là được rồi.” Ninh Thư chỉ vào Mai Ngũ, “Cấm đi theo.”
Ninh Thư lang thang trong Triệu gia bảo, vì có nhiều người tới, nên trong viện luôn có người đi lại.
Ninh Thư trốn đằng sau núi giả, ném phi tiêu hoa mai của sơn trang hoa mai vào mông của đệ tử minh hoa môn.
Lấy kiếm của đệ tử minh hoa môn phóng vào trong phòng nghỉ của Vô Cực Tông.
Thuận đường dẫm qua nóc nhà của các vị hòa thượng, móc bí tịch trong lồng ngực ném vào trong sân.
Đều là người luyện võ, vậy nên chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến tất cả cảnh giác, những hòa thượng trong phòng vừa bước chân ra khỏi cửa, đã thấy một bóng người muốn nhặt đồ vật trên mặt đất lên.
Nhưng vì có người đi ra, bóng người nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi.
Hòa thượng nhặt bí tịch trên mặt đất lên, vừa thấy là cuốn bí tịch, vội vàng giấu diếm.
Do Ninh Thư đục nước béo cò, nên lúc này Triệu gia bảo sôi trào như ong vỡ tổ, còn có tiếng đao kiếm va chạm, đánh nhau loạn xị.
“Tại sao ngươi lại ném phi tiêu hoa mai vào môn phái của bọn ta, đã thế còn cắm trên mông nữa chứ.” Đệ tử Minh hoa môn tức muốn hộc máu, “Tới giờ sư đệ ta vẫn còn đang chảy máu, đây rõ ràng là các ngươi cố ý khiêu khích. ‘
“Ai bắn phi tiêu, còn bắn ở trên mông, nói nghe mà thối hết phi tiêu của bọn ta.” Người của Hoa mai sơn trang lập tức phản bác.
Người giang hồ một lời không hợp là ra tay đánh lộn, ngày thường không phải không có khả năng gây gổ cọ xát tạo ra chút ân oán nho nhỏ, khúc mắc giữa các môn phái.
Ta nói chính là ngươi làm, chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi lại còn trơ mặt ra phản bác.
Dù sao cứ ồn ào nhốn nháo như vậy mà đánh nhau, có người đánh nhau tự nhiên có người khuyên giải, tình hình càng lúc càng hỗn loạn, bị ngộ thương là việc hết sức bình thường.
“Douma, kẻ nào dám đánh ta.”
“Đừng đánh nữa…”
Thật ra thì những khúc mắc giữa các môn phái đều do mâu thuẫn đánh nhau của từng người, đã vậy lại còn nhiều môn phái tập trung một chỗ.
Kỳ thực quan hệ giữa các danh môn chính phái cũng không hài hòa như người ngoài tưởng tượng, mà trong đó còn có một chút bóng tối khập khiễng xấu xa mà ít người biết được.
Cuối cùng đánh thành một đoàn.
Trong sân viện, bàn đá chậu hoa gì đó đều bị ném qua lại, hỗn loạn thành một mảnh.
Một khi adrenalin đã được sinh ra thì kệ cha bố con thằng nào, đánh không thắng còn phải tìm giúp đỡ sao, mọi người vui sướng gia nhập đội ngũ chém giết lấn nhau.
Ninh Thư tránh ở một bên, né xa chậu hoa và phi tiêu đang bay loạn xạ, đi tìm Triệu Bác.
Triệu Bác vội vàng đi về hướng bên này, Ninh Thư vừa thấy Triệu Bác tới lập tức nói: “Đại bá, những người này muốn sinh sự gây chuyện.”
Sắc mặt Triệu Bác xanh mét, nhìn đám người loạn thành một đoàn, các loại vũ khí bay loạn, rống lớn một tiếng, “Tất cả dừng tay lại cho ta.”
Tuy Triệu Bác là võ lâm minh chủ, nhưng hiện giờ mọi người đều đang hăng máu chiến, cho dù Triệu Bác có rống lên, thì những người này căn bản cũng không có phản ứng.
Triệu Bác thất thần, vươn tay tách những người đang đánh nhau ra.
Đi tới đâu, ném bay người tới đó.
“Dừng tay lại cho ta.” Triệu Bác dồn khí đan điền rống lớn một tiếng, thanh âm này trầm thấp hữu lực, khiến lỗ tai người chịu không nổi.
Mọi người che lỗ tai lại, cuối cùng mới an tĩnh lại được.
“Ai tới nói cho ta biết, xảy ra việc gì?” Triệu Bác lạnh lùng nói, những thứ đang ngổn ngang đổ vỡ trên đất này đều là đồ của nhà hắn đấy.
“Minh chủ, là do người của hoa mai sơn trang khinh người quá đáng.” Một đệ tử nói.
“Nói bậy, bớt hãm hại người khác đi, người của hoa mai sơn trang chúng ta có bắn phi tiêu thì cũng chỉ bắn vào chỗ yếu hại, chỉ có khi bắn quá nhiều mới có thể bắn trúng mông người.”
“Kẻ sĩ thà chết cũng không chịu nhục, các ngươi đây là cố ý vũ nhục người khác.”
“…”
Hiện trường ồn ào nhốn nháo, ngươi một câu ta một câu, so với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt hơn, sôi nổi hướng về phía Triệu Bác mà cáo trạng.
Sắc mặt Triệu Bác bình ổn, không cảm xúc nhìn chằm chằm những người này.
Tất cả đều là do đám vãn bối cãi nhau ầm ĩ, một lúc sau chủ sự các phái mới tới, nhìn thấy đệ tử của mình đứa nào mặt mũi cũng sưng vù lên không khác gì đầu heo.
Lại nhìn đến tình hình rối loạn lung tung xung quanh, sôi nổi nói lời xin lỗi với Triệu Bác, đều nói do bản thân quản giáo không nghiêm.
Thần sắc Triệu Bác càng thêm bình ổn, chỉ nhàn nhạt nói: “Các phái đều phải quản lý môn hạ đệ tử thật tốt, ví dụ như khi đi tiêu diệt Ma giáo, nếu có chuyện gì xảy ra kẻ nào có thể đứng ra phụ trách. Các người nhìn cái tình trạng này đi thì hiểu, cần gì nói tới việc tiêu diệt Ma giáo nữa, quả thực mất hết mặt mũi của các danh môn chính phái.”
“Còn chưa có tấn công Ma giáo, người trong một nhà đã đánh nhau rồi, nếu gia nhập chỉ để muốn Triệu gia bảo làm chỗ dựa, vậy thì bỏ đi.” Giọng Triệu Bác trầm thấp, khí thế trên người cường đại, khiến cho mọi người ở đây đều cảm thấy sợ hãi.o
“Minh chủ thứ tội, nhất định chúng ta sẽ quản giáo môn hạ đệ tử cho thật tốt.” Các chưởng sự môn phái ai cũng sôi nổi hướng Triệu Bác nói.
Cho dù là ai nhìn thấy cảnh nhà mình bị đạp hư thành cái dạng này, trong lòng đều cũng bốc hỏa.
Ninh Thư nhìn tới đôi tay năm chặt sau lưng của Triệu Bác, chắc có lẽ không phải đang vì đại cục suy nghĩ, mà chỉ sợ Triệu Bác muốn đập cho những người này một đòn hộc máu.
Cho các ngươi ăn, cho các ngươi ở, mẹ nó còn phải đập banh phòng nữa các người mới vừa lòng hả.
Triệu Bác hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ không vui, xoay người rời đi. ಠ益ಠ
Ninh Thư theo sau.
Các môn phái xách theo đệ tử của mình rời đi, hận rèn sắt không thành thép, nhìn Triệu Bác đi chưa xa, vừa đánh vừa mắng đệ tử gây hoạ đối diện.
Cố ý làm để cho Triệu Bác thấy.
Đi được một lúc lâu, sắp tới nửa đêm, không khí có chút lạnh lẽo.
Triệu Bác dừng chân, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Nghị Nhi, con cũng thấy rồi, những người này toàn là năm bè bảy mảng, trong đầu cũng chỉ suy nghĩ được một chút lợi ích nhỏ nhoi như vậy mà thôi.”
“Nếu có thể để toàn bộ giang hồ đoàn kết, thống nhất ở bên nhau, thì sẽ không phải dùng thế lực bắt ép như này.” Triệu Bác lắc đầu nói.
Ninh Thư nhướng nhướng mày, Triệu lão đầu này có dã tâm lớn thật, còn đòi thống nhất giang hồ.
Để những môn phái xác nhập vào nhau, là điều không tưởng, những giáo phái mạnh sẽ có cách suy nghĩ khác nhau, người thừa kế cũng không tương đồng vậy mà lại bắt họ gộp chung vào, sẽ tạo ra một cơ cấu khổng lồ vô cùng phức tạp, không biết tới lúc thành sự thật sẽ thành ra cái dạng gì.
Đem giang hồ gộp chung lại với nhau, mẹ nó, ông muốn làm cái gì, muốn tạo phản chắc?
Triều đình có thể đồng ý sao?
Giang hồ chướng khí mù mịt mới là miếu đường hoàng đế vui vẻ nhìn tới.
Người trong giang hồ giống như cá trong ao, không có ai có thể tự mình nhảy thoát ra khỏi cái ao này được, khát vọng có thể nhảy ra, nhưng nào biết được một khi nhảy ra chính là tự tìm đường chết.
Ninh Thư trầm ngâm một chút nói: “Đại bá có tham vọng này sao?”
Triệu Bác nắm tay, “Bắt đầu từ thánh Ma giáo, trước hết lợi dụng những kẻ này giải quyết thánh Ma giáo đã, về sau từ từ mưu tính tiếp.”
“Sau khi giải quyết Thánh Ma giáo xong, là tới đại hội võ lâm, việc ta lên nắm giữ chức minh chủ là không có cơ hội, cho nên ta hy vọng con có thể dành được chức võ lâm minh chủ.” Triệu Bác nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư gật gật đầu, “Chất nhi nhớ kỹ.”
Cứ nhất quyết phải nhất thống giang hồ, còn phải hao tâm tổn sức làm ra những việc tốn công vô ích chẳng khảng định tài năng gì.
Lại còn phải giải quyết những môn phái có ý định chống đối, rồi cũng trốn không thoát khỏi ma chú “phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân”.
Quả đúng là nhàn cư vi bất thiện.
Các phái kiềm chế lẫn nhau mới là cách giả quyết tốt nhất.
Ninh Thư mở miệng nói: “Những người đó cho dù có hợp nhất thì cũng không làm được gì.”
“Không làm được gì cũng không sao, quan trọng chỉ cần chúng nghe lời, vung tay hô hào một cái có người hưởng ứng là được.”
P/s::D vào một ngày có nắng có gió có bụi của... toy quyết địng thả bom