Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời thoại gây sự vô lý thế này, nếu là diễn viên đọc ra còn được, nhưng nhìn trên kịch bản thì đúng là thảm họa, gây sự vô lý quá lố rồi.

Cho nên khi nhìn thấy kịch bản, phía đầu tư đến xem còn chẳng buồn xem chứ đừng nói là ra giá cao.

Nhưng trên cơ bản giới giải trí cũng chẳng có mấy kịch bản tốt, nên họ định dùng giá rẻ bèo để mua kịch bản này, coi như đùm cái lá nát, nhỡ đâu kịch bản này lại nổi tiếng thì sao? 

Dương Vũ Huy nghe thấy giá tiền thấp như vậy, liền cho rằng mình bị sỉ nhục, lập tức xù lông, đây là bố thí cho ăn mày chắc, muốn mua kịch bản nổi tiếng khắp nơi, ông nằm mơ giấc mộng Xuân Thu đi.

Dương Vũ Huy không bán nữa, kịch bản như vậy giữ lại bên mình, sau này tự quay phim, để những người có cái nhìn thiển cận này xem xem kịch bản này có thể nổi tiếng hay không.

Tuy Dương Vũ Huy kiên cường nói mình không bán nữa nhưng trong lòng vẫn rất sốt ruột, nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia ở cổng trường học, tâm trạng lại càng không tốt. 

Dương Vũ Huy lựa chọn lại kịch bản, nếu kịch bản cổ đại không dễ bán, vậy thì bán kich bản hiện đại vậy.

Vốn cho rằng có hệ thống rồi, tất cả sẽ thuận lợi, nhưng lại gặp phải những người có con mắt thiển cận.

Lúc viết kịch bản tiếp theo, Dương Vũ Huy lại định viết vài bài hát để bán. 

Bởi vì những bài hát lúc trước Dương Vũ Huy viết đều nổi, những ca sĩ thể hiện cũng nổi theo, không ít ngôi sao ca nhạc và công ty tìm nhờ Dương Vũ Huy viết lời bài hát, khiến Dương Vũ Huy khôi phục được một ít tự tin.

Ninh Thư nhíu mắt, vậy tiếp theo Dương Vũ Huy sẽ định làm gì đây nhỉ.

“Em đang nhìn gì vậy?” Lý Tân Trạch thấy Ninh Thư nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dương Vũ Huy, không thoải mái hỏi. 

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Chẳng nhẽ anh không cảm thấy con người tên Dương Vũ Huy này rất kỳ quái sao?”

“Kỳ quái thế nào, chỉ là viết lời mấy bài hát mà thôi.” Lý Tân Trạch có chút khó chịu, bởi vì công ty phát hành bài hát của Dương Vũ Huy là công ty đối thủ của nhà hắn, quan hệ đương nhiên không tốt.

Chỉ muốn lật đổ đối phương, thâu tóm đối phương. 

Nhờ mấy bài hát của Dương Vũ Huy, hiện tại công ty kia đã chiếm thế thượng phong, công ty Lý gia bị kìm hãm lại.

Cho nên Lý Tân Trạch rất ghét Dương Vũ Huy.

“Viết mấy bài hát cũng chỉ là một kẻ thất bại, hắn thực sự cho mình giỏi chắc.” Lý Tân Trạch nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất áp lực. 

Bây giờ, Lý Tân Trạch còn chưa biết công ty sắp ra bài hát mới, bởi vì sợ bị lộ ra ngoài nên công ty vẫn giữ bí mật, đợi đến khi thu xong mới công bố ra bên ngoài.

“Lẽ nào anh không cảm thấy Dương Vũ Huy như đã biến thành một người khác sao, trước là một kẻ không có tiếng tăm gì, lúc nhỏ không biết thông minh đến đâu nhưng đến khi học đại học cũng là người rất bình thường, sao bây giờ đột nhiên lại viết ra được lời ca hay như vậy?” Ninh Thư lạnh lùng nói.

Lý Tân Trạch xoa cằm: “Ý em là có người viết giúp hắn?” 

Ninh Thư nhún vai: “Ai biết được chứ?”

Lý Tân Trạch im lặng, không biết đang suy nghĩ gì nữa?

Lý Tân Trạch đưa Ninh Thư đến lầu dưới kí túc xá, nói với Ninh Thư: “Nhớ gọi điện, gửi nhắn tin cho anh.” 

Ninh Thư ừ một tiếng, xoay người đi lên lầu.

Lý Tân Trạch chờ đến khi Ninh Thư lên lầu, mới xoay người đi.

Ninh Thư trở lại ký túc xá, mở máy vi tính ra, xâm nhập vào máy tính của Dương Vũ Huy, phát hiện Dương Vũ Huy không chỉ viết bài hát, còn viết kịch bản nữa. 

Lần này Dương Vũ Huy viết “Chung cư tình yêu”.

“Chung cư tình yêu” là phim sitcom tình cảm hài, tính cách nhân vật bên trong rất rõ ràng, đạt được tỉ lệ người xem và lượt tìm kiếm rất cao.

Nếu Dương Vũ Huy bán kịch bản này, nhất định sẽ thành công lớn. 

Ninh Thư mím môi, loại kịch bản này không thể để rơi vào tay Dương Vũ Huy được.

Ninh Thư án binh bất động, đợi Dương Vũ Huy viết gần xong, mới hack bản thảo của hắn.

Sau đó Ninh Thư chép một vài ca khúc kiệt tác lại, gửi đến công ty Lý gia. 

Dương Vũ Huy muốn giữ những bài hát này lại, chắc chắn không thể ngờ có người đưa những bài hát này đến với công chúng trước, hơn nữa đã có người hát rồi.

“Tinh tinh” một tiếng, có mail tới rồi, là công ty Lý gia gửi tới, nói là rất hài lòng với kịch bản “Tân Bạch nương tử truyền kỳ”, muốn gặp Ninh Thư để trao đổi giá cả.

Ninh Thư đương nhiên sẽ không gặp mặt người công ty Lý gia, chỉ đòi hơn một vạn tệ học phí học kỳ này mà thôi. 

Một vạn tệ cứ như là cho không vậy nên người công ty bên kia rất muốn gặp mặt Ninh Thư, nói Ninh Thư là người tài hoa, có thể đến công ty Lý gia làm việc, đãi ngộ tuyệt đối tốt.

Ninh Thư: →_→

Cô có tài hoa cái con khỉ. 

Ninh Thư trực tiếp cự tuyệt, lại gửi thêm mấy bài hát, một bài hát sẽ được 500 tệ.

Công ty bên kia rất vui vẻ mà đưa tiền, chắc muốn khiến Ninh Thư thay đổi ý kiến nên đã tặng gấp đôi so với giá cả trước kia, còn dặn Ninh Thư, có tác phẩm gì tốt phải ưu tiên liên hệ với bọn họ.

Hàng ngày Ninh Thư đều canh chừng máy tính của Dương Vũ Huy, thấy kịch bản của Dương Vũ Huy viết tương đối rồi, liền hack mất, sau đó viết nốt nội dung còn thiếu, đóng gói gửi qua bên kia. 

Dương Vũ Huy phát hiện bản thảo biến mất: (╯°Д°)╯︵┻━┻

Dương Vũ Huy một tay bứt tóc, một tay điên cuồng nhấn chuột, đỏ mắt tìm kiếm kịch bản, kịch bản của hắn đâu rồi.

Sao lại biến mất rồi?! 

Đây đã là lần thứ hai, lần trước tiểu thuyết bị người ta tung lên mạng trước, bây giờ kịch bản lại không thấy đâu.

Kịch bản của hắn lại bị trộm rồi?

Đại nam nhân Dương Vũ Huy suýt thì tức đến phát khóc, kịch bản mình khổ sở làm ra đã không thấy tăm hơi. 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dương Vũ Huy ném mạnh con chuột đi, xoay đầu lại, đỏ mắt nhìn đám người trong ký túc xá: “Rốt cuộc ai đã động vào máy tính của tôi, có phải các ông không?”

Mấy bạn cùng phòng đều ngơ ngác, người này đúng là có bệnh, lâu lâu lại lên cơn một lần, mẹ kiếp, ai động vào máy của hắn chứ. 

Bọn họ vốn không có cơ hội động vào máy tính của hắn.

Mấy bạn cùng phòng đều không thèm để ý tới Dương Vũ Huy, khoác vai nhau đi ra ngoài chơi, khiến Dương Vũ Huy tức điên lên, suýt chút đập máy tính.

Nhưng máy tính này rất đắt, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đập. 

Dương Vũ Huy không ngừng hít thở sâu, ép bản thân viết lại một lần nữa.

Không viết lại cũng không có cách nào, Dương Vũ Huy an ủi bản thân, coi như làm việc tốt thường gian nan.

Vất vả lắm mới sao chép lại được bản thảo, nhưng lại xảy ra một việc khiến Dương Vũ Huy chân tay luống cuống, trái tim điên loạn. 

Chính là công ty giải trí Lý gia đã phát hành mấy album.

Hơn nữa những ca khúc này đều là bài hát tốt nhất thế giới kia, vừa ra mắt đã đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng lớn.

Những bài hát này đều được hắn cất đi, chuẩn bị để sau này nổi tiếng, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, điều này khiến Dương Vũ Huy vô cùng khủng hoảng. 

Lẽ nào thế giới này cũng có người sống lại như hắn sao?

Lẽ nào hắn không phải độc nhất vô nhị.

Dương Vũ Huy vừa sợ lại vừa tức, nếu còn có người sống lại khác, hệ thống tìm kiếm của hắn cũng sẽ không còn ý nghĩa gì nữa rồi. 

Dương Vũ Huy mở từng ca khúc này ra, giai điệu quen thuộc, ca từ giống nhau, chỉ có ca sĩ hát khác mà thôi.

Dương Vũ Huy đỏ mắt nhìn những ca khúc này được yêu thích, công ty nhà Lý Tân Trạch kiếm được không ít rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK