Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư nhìn Tạ Ý Viễn, hỏi: "Vì sao quỷ vương không bóp chết anh, còn giữ anh lại, cái này không đúng khoa học cho lắm."

"Đúng là lòng dạ phụ nữ luôn độc ác nhất." Tạ Ý Viễn sờ cổ mình, âm thanh khàn khàn nói: "Hắn muốn bóp chết tôi, tôi lúc đó suýt nữa là chết rồi, nhưng dường như hắn đột nhiên gặp chuyện gì đó, biến mất rất nhanh."

Ninh Thư nhíu mày: "Chưa bóp chết anh, hắn đã đi rồi?" 

"Lúc đó tôi thiếu chút nữa thì sắp tắc thở rồi, sắp chết đến nơi rồi, nhưng hắn lại ngẩn người ra một chút, sắc mặt biến đổi rất lớn, sau đó đi mất." Tạ Ý Viễn đưa tay về phía Ninh Thư: "Lá bùa của cô không tốt, tôi muốn trả hàng."

Ninh Thư sờ lên cằm, không ngừng đảo mắt, Phong Dận gặp chuyện gì, mà khiến cho hắn không thể không trở về.

Ngay cả tình địch cũng ném sang một bên không quan tâm, người có thể khiến Phong Dận quan tâm như thế chỉ có thể là Tống Hề Hàm, nhất định là Tống Hề Hàm đã xảy ra chuyện gì đó? 

Bây giờ mặc dù Tống Hề Hàm có thọ mệnh, nhưng sức chiến đấu không có, trong thân thể lại có Quỷ Vương đan vạn quỷ mơ ước, lại sống ở nơi phố xá sầm uất, đây không phải sẽ khiến người ta tìm tới giết để cướp đồ hay sao?

Sau này Phong Dận còn phải ở bên cạnh bảo vệ Tống Hề Hàm, lúc nào cũng ở bên bảo vệ.

Ninh Thư đột nhiên nở nụ cười, cứ bảo vệ như vậy không biết có thể duy trì được đến bao lâu, Phong Dận phải ngày ngày đối phó với những con quỷ phiền toái tìm đến Quỷ Vương đan mơ ước của chúng. 

Không biết có thấy mệt mỏi không, Tống Hề Hàm dựa vào cái gì mà có thể yên tâm tiếp nhận sự bảo vệ của Phong Dận, bởi vì yêu sao?

Bởi vì yêu nhau, thế lực ngang nhau mới có thể tiếp tục kéo dài, như vậy hai người mới có thể dành thời gian trọn đời bên nhau, cam tâm tình nguyện học cách thỏa hiệp giúp đỡ lẫn nhau.

Một mối tình không cân xứng, một ngày nào đó sẽ mang lại đau thương cho cả hai bên. 

Muốn có được người nào, đầu tiên phải trở thành người như vậy đã.

Được rồi, có lẽ người ta thực lòng yêu nhau.

Ninh Thư cảm thấy bản mình không hiểu cái gì là tình yêu thực sự. 

Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư đang tự giễu, không nhịn được hỏi: "Bây giờ phải làm sao đây, quỷ không chỉ có ở công ty, tìm đến cả nhà rồi này."

"Đều do anh háo sắc mà ra đấy." Ninh Thư tức giận nói.

Tạ Ý Viễn sờ cổ mình: "Người xuất gia như các người làm sao hiểu được tình cảm là gì chứ, tôi đối với Tống Hề Hàm là nhất kiến chung tình đấy." 

Hào quang của nữ chính không thể nào mà giải thích được, làm gì có nhiều nhất kiến chung tình như thế, chẳng qua là háo sắc mà thôi.

Ninh Thư liếc mắt, sớm biết tôi đã không xua đuổi linh thể bậc thấp trong người anh rồi, để anh tự đi mà tìm sh*t ăn trên đường ấy.

Tạ Ý Viễn nói với Ninh Thư: "Cái đó, tôi cần thương lượng với cô chuyện này, cô cũng biết, con quỷ kia sẽ tìm đến tôi, tôi..." 

Ninh Thư chợt đứng đậy, quyết định đến nhà Tống Hề Hàm xem, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng có thể đục nước béo cò.

Hiện tại tình hình của Tống Hề Hàm và Phong Dận cũng không phải là tốt, Tống Hề Hàm không có sức chiến đấu, nhưng trên người có bảo bối Quỷ Vương đan, Phong Dận mất đi Quỷ Vương đan, thực lực giảm xuống, hơn nữa còn phải bảo vệ Tống Hề Hàm, khắp nơi chịu sự chế ngự.

Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất. 

Tạ Ý Viễn nhìn Ninh Thư đột nhiên đứng dậy, nói: "Tôi còn chưa nói gì mà, sao cô lại kích động thế?"

"Anh muốn nói gì với tôi?" Ninh Thư kiểm tra đồ trong túi vải, những thứ công cụ đuổi quỷ này không thể thiếu.

Tạ Ý Viễn nói với Ninh Thư: "Cô yên tâm, tôi không có một chút nào không yên phận với cô đâu, trong lòng tôi cô chỉ là tên đạo sĩ, thật đấy." 

"... Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Ninh Thư yên lặng nhìn Tạ Ý Viễn.

Tạ Ý Viễn quang minh lẫm liệt nói với Ninh Thư: "Tôi muốn ngủ cùng cô."

Ninh Thư: →_→ 

Ninh Thư yên lặng cho Tạ Ý Viễn một cái bạt tai: "Ăn nói cho cẩn thận, định giở trò lưu manh gì đấy."

Cả người Tạ Ý Viễn đều ngơ ngác, bụm mặt nói: "Tôi là nói tôi muốn ở chung phòng với cô, tôi sợ con quỷ gì đó lại đến tìm tôi, sao cô lại đánh tôi."

Ninh Thư không để ý tới Tạ Ý Viễn, xoay người ra khỏi biệt thự, đi về phía nhà của Tống Hề Hàm. 

Trong tư liệu nhân viên trong công ty có địa chỉ của Tống Hề Hàm, nơi Tống Hề Hàm ở là một phòng trọ nhỏ, còn có những phòng trọ rất khác biệt khác nữa.

Trên tường của phòng trọ mọc đầy cây thường xuân, nhưng lúc này trong nhà trọ nhỏ đen kịt một màu, gió lớn gào thét, có một loại cảm giác đây là bãi tha ma tập trung vô vàn quỷ vậy.

Ninh Thư trốn cách đó không xa, lấy nước mắt trâu ra bôi ở trên mí mắt, dán lá bùa ở trên người, tra xét tình hình nhà trọ. 

Rất nhiều con lệ quỷ lợi hại đang chui từ nhà trọ cửa sổ vào trong phòng, nhưng đều một đi không trở lại.

Đây là lần đầu tiên Ninh Thư thấy nhiều quỷ như vậy, loại quỷ gì cũng có, nam có nữ có, còn có cả mấy loài hung dữ nữa.

Các loại âm thanh quỷ dị xen lẫn với nhau, có kẻ còn ngân giọng ra, còn có tiếng con nít khóc, lại thêm tiếng gõ mõ cầm canh, gõ rất có nhịp điệu. 

Làm cho cả vùng này hỗn loạn tưng bừng.

Nhiều quỷ tụ tập cùng một chỗ như vậy, cũng là vì Quỷ Vương đan.

Quỷ Vương đan nếu như ở trên người Phong Dận, những con quỷ này hoàn toàn không dám lỗ mãng, nhưng bây giờ lại ở trên một thân thể cực kỳ yếu ớt như thế kia, kẻ không đi cướp mới là kẻ đầu óc có vấn đề. 

Ninh Thư nhìn đến lo lắng, đây rõ ràng là đưa đồ ăn đến tận miệng mà, không thể coi thường hào quang của nhân vật chính được.

Ninh Thư nhíu chặt lông mày, rốt cuộc phải thế nào mới có thể đối phó với Phong Dận, nếu như thực lực của cô bây giờ lớn mạnh rồi, thì chẳng cần nói, trực tiếp đánh ngã Phong Dận, cũng chẳng thèm chớp mắt luôn.

Chắc là thấy Phong Dận lợi hại, rất nhiều quỷ cũng không dám nhảy vào, mà là yên lặng canh giữ ở xung quanh nhà trọ. 

Khiến cho xung quanh nhà trọ đều tăm tối, tràn đầy quỷ khí, đèn đường xì xì lắc lư, lúc sáng, lúc tối, còn có những âm thanh kỳ quái.

Nếu như có người đi ngang qua nơi này, nhất định sẽ sinh bệnh nặng, âm khí quá nặng nề.

Phong Dận lơ lửng giữa không trung, lông mày của hắn hơi nhíu lại, ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Tống Hề Hàm nằm ở trên giường trong phòng. 

Lúc này Tống Hề Hàm đã không còn cảm giác nằm trên giường, hắn mới chỉ đi một chút, vậy mà những con quỷ này đã tìm đến đây rồi, nhảy tới bên người Tống Hề Hàm cướp đoạt Quỷ Vương đan, khiến cho Tống Hề Hàm bị thương nặng như vậy.

Hai mắt Phong Dận đỏ đậm, toàn thân mang theo sát khí rất mạnh và ám khí quét mắt nhìn đám quỷ xung quanh, lạnh lùng nói: "Từ đâu đến thì cút về nơi đó cho bổn tướng, còn dám quấy rầy nữ nhân của bổn tướng, linh hồn hãy chờ bị Cửu Âm Cương hỏa thiêu đốt, cho đến khi linh hồn bị chôn vùi."

Nghe thấy những lời Phong Dận nói, đám quỷ ẩn núp xung quanh hơi giật mình, những con quỷ sức mạnh còn yếu dường như bị thổi bay đi, những những con khác không hề động đậy. 

Hiển nhiên vẫn còn mong ước về Quỷ Vương đan.

Phong Dận lơ lửng tại giữa không trung nhìn thấy tình cảnh này, lạnh lùng hừ một tiếng, tóc hắn lay động, y phục đỏ khẽ nhúc nhích, chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay tỏa ra ngọn lửa u tối.

Ngọn lửa này vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống kịch liệt, Ninh Thư cảm thấy linh hồn mình đều sắp lạnh cóng rồi. 

Nghe nói ngọn lửa này chính là để địa phủ dọn dẹp những linh hồn không nghe lời, đặt ở trên Cửu Âm Cương hỏa để nướng, sẽ khiến người ta cảm thấy linh hồn của mình đông cứng lại, sau đó vỡ thành vô số mảnh, vòng đi vòng lại, cho đến khi linh hồn bị tiêu hủy.

Linh hồn có sức mạnh càng lớn thì càng đau khổ, bởi vì linh hồn mạnh không dễ dàng bị tiêu diệt, chỉ có thể chịu đựng sự đau khổ đến tận cùng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK