Trong lòng Phái Lam dấy lên sự bất an, nàng nhớ rõ ràng là ban ngày còn thấy trang sức ở trên bàn trang điểm mà, nhưng sao giờ lại không thấy đâu nữa rồi.
Lúc Phái Lam đi ngang qua mép giường, giơ đèn dầu lên để coi thử có khiến Ninh Thử tỉnh hay không, kết quả vừa nhìn một phát liền thấy một ánh mắt sâu kín nhìn lại mình.
Phái Lam sợ tới mức thiếu chút nữa hét ầm lên, ném đèn trong tay xuống.
"Tiểu thư...." Thịch một tiếng, Phái Lam quỳ xuống, sau đó bình tĩnh nói: "Tiểu thư, ta đi vào để nhìn thử người ngủ hay chưa, có cần sai bảo ta điều gì không?"
"Ta không có chuyện gì nha, nhưng mà ngươi ở đây làm gì???" Ninh Thư lạnh nhạt nói
"Ta...Ta chỉ là vào nhìn tiểu thư, hiện giờ là giữa thu, trời lạnh, nô tỳ vào xem thử tiểu thư có quên đắp chăn không." Thanh âm của Phái Lam có chút run rẩy.
"Nếu tiểu thư không có gì phân phó, nô tỳ xin phép lui xuống." Phái Lam cầm theo ngọn đèn dầu, hoảng loạn chạy ra ngoài.
Ninh Thư: Ha hả...
Ninh Thư xuống giường, chuẩn bị đi tìm Phái Lam, cô nhất định sẽ không giữ Phái Lam ở lại bên cạnh mình, người không có khí thế Bá Vương của Anh Túc, chắc chắn không thể khống chế được huynh muội Bùi gia.
Không thể lưu người có ý đồ bên cạnh mình được.
Ninh Thư hướng tới phòng của Phái Lam, nhìn bên trong ánh đèn leo lét, đẩy cửa đi vào. Sau đó phát hiện trong phòng không có người.
Ninh Thư nhíu mày, không lẽ Phái Lam bỏ trốn rồi.
"2333, mở hệ thống định vị" Nnh Thư nói với 2333, dù sao cũng dùng 5 điểm công đức rồi, đương nhiên phải tận dụng, không thể để lãng phí nha.
Trong đầu Ninh Thư xuất hiện một chấm đỏ, sau đó nhờ hệ thống nhắc nhở, cuối cùng Ninh Thư tìm được phái Lam trong hang động giả của hoa viên.
Phái Lam co thành một cục, bị ánh đèn trong tay Ninh Thư chiếu vào, lập tức đứng lên muốn chạy.
Ninh Thư túm lấy cổ áo hỏi "Hơn nửa đêm ngươi ngồi xổm ở đây làm gì, đừng nói với ta là ngươi đi ị nhá!?"
Phái Lam không hiểu từ "ị" mà Ninh Thư nói, nhưng mà bị Ninh Thư túm chặt cổ áo, trong lòng càng cảm giác không ổn, cố gắng muốn tránh thoát khỏi khống chế, chỉ là vẫn bị Ninh Thư kéo đi về phía Lan Uyển.
Về tới Lan Uyển, Ninh Thư đóng cửa lại, ngồi xuống ghế, lạnh nhạt nhìn Phái Lam.
Nghiêm túc phân tích thì người mua Phái Lam là Anh Túc, cho nên cô cũng không tính là chủ nhân của Phái Lam, nhưng Phái Lam muốn trộm đồ, lại bị cô bắt gặp, cho nên phải nhân cơ hội này xử lý Phái Lam.
"Vì sao trộm đồ??" Ninh Thư hỏi.
Phái Lam nhìn Ninh Thư, trong mắt có chứa ánh nước, lại không nói lời nào.
Ninh Thư cũng không vội, dù sao không phải là cô quỳ, cô đang ngồi trên ghế uống trà, thoải mái biết bao.
"Nô tỳ biết nô tỳ làm vậy là có lỗi với tiểu thư, nhưng là huynh muội nô tỳ không thể chờ được nữa, chúng ta cần nguồn lực để báo thù." Phái Lam khóc lóc.
Ninh Thư: "Trộm đồ là có nguồn lực đi báo thù???"
Không thể nào hiểu được???
Đúng là kiểu người sinh ra vì nữ chủ, nữ chủ trở nên mạnh mẽ, thì những người này mới có thể đứng lên được. Hiện tại Anh Túc đi đời nhà ma rồi, cho nên Phái Lam liền phải phản bội, sinh ra tâm tư khác.
Thế mà lại có suy nghĩ đi trộm đồ của chủ tử.
"Hiện giờ ca ca đã không còn tiền, vẫn luôn chờ đợi mệnh lệnh của tiểu thư, nhưng mà tiểu thư cho đến giờ vẫn không chịu hành động." Phái Lam nói, "Lúc trước chính là tiểu thư nói sẽ cho huynh muội chúng ta con đường báo thù, thế nhưng...."
Ninh Thư: Hừ.....
Không có tiền, một tên đàn ông cao khỏe lại không thể đi làm việc kiếm tiền tự nuôi mình sao?
À há, này là lười làm việc khổ cực, cho nên nghĩ cách trộm đồ bán lấy tiền cho sướng chứ gì, lại còn phát triển lực lượng báo thù, suy nghĩ này thật sự là quá siêu.
Cho các người cơ hội, giờ không còn là nô lệ nữa, thế nhưng chưa đủ thỏa mãn hai người, bởi vậy giờ cô không giúp họ báo thù chính là cô sai?????
Tất cả là tại cái bà Anh Túc giả ngầu lòi suốt ngày blah blah khoác lác, làm như bản thân mình tài giỏi cao siêu lắm, thế nên làm cho đôi huynh muội này nghĩ cô ta đúng là siêu nhân không gì làm không được.
Có điều cô méo phải Anh Túc, cho nên làm gì có rảnh hơi mà đi thành lập tổ chức sát thủ gì gì đó, kỹ viện gì gì đó....
"Tiểu thư, cầu xin người tha cho ta...." Phái Lam dập đầu, "Nô tỳ từ nay về sau không bao giờ dám làm như vậy nữa..."
Ninh Thư toét miệng cười, trực tiếp tìm Phượng phu nhân, nói rằng mình muốn bán nha hoàn bên người đi.
Loại việc hậu trạch này, Ninh Thư không thể đi tìm Phượng Xương, mà tính cách của lão cũng không tốt cho lắm, mình vì một việc cỏn con đi quấy rầy lão, thế nên cũng bị quát cho một trận.
Phượng phu nhân lãnh đạm nghe Ninh Thư nói muốn bán nha đầu bên người, hỏi lý do.
Ninh Thư liền nói là vì nha đầu trộm đồ vật.
Phượng phu nhân gọi gã sai vặt tới, đi tìm người mua, rồi nói với Ninh Thư, "Nha đầu này là người của ngươi, không có khế ước bán mình ở Phượng phủ, vì vậy tự ngươi xử lý đi."
Phái Lam nghe Ninh Thư nói muốn bán mình, lập tức quỳ xuống chân Ninh Thư, cầu xin: "Tiểu thư, đừng bán nô tỳ, nô tỳ thật sự biết sai rồi."
Nàng không muốn trở lại cái chỗ mua bán nô lệ hỗn loạn kia, lại còn bị bán đi như súc sinh, nàng cũng là con của tướng quân, nhưng lại ở chỗ nô lệ chịu mọi ủy khuất, vì thế mới thù hận, mới muốn tìm người báo thù.
Hiện tại nàng lại phải trở về chỗ đó, Phái Lam không thể khống chế bản thân mình ngừng run rẩy, lúc này nàng mới phát hiện, thực ra sống ở phủ tướng quân rất là thoải mái.
Không có hai thứ đối lập nhau thì sẽ không có so sánh.
Nhưng biểu tình của Ninh Thư lại rất lạnh nhạt, loại người này cô tuyệt đối sẽ không giữ lại, nha đầu này chỉ trung thành với Anh Túc, lại còn nuôi ý nghĩ báo thù Phượng gia.
Não thiếu nếp nhăn mới giữ lại bên mình.
"Tiểu thư, người nói chuyện không giữ lời, vì tư lợi mà bội ước!!!" Phái Lam nhìn Ninh Thư thờ ơ như vậy, bi phẫn hô lên, "Tiểu thư, người đã đáp ứng ta và ca ca, cho nên chúng ta mới trung thành với người, thế mà giờ người lại vứt bỏ chúng ta?"
"Các ngươi vốn là nô lệ, là người bỏ tiền ra mua, có tư cách gì nghi ngờ chủ nhân." Ninh Thư cau mày, càng cho nhiều, họ lại càng muốn nhiều, lòng tham không đáy.
Chính vì Anh Túc hứa hẹn một tương lai tốt đẹp, thế nên dù Phái Lam không cam lòng, vẫn thành thật đến Phượng gia làm nha hoàn.
Muốn báo thù, thì phải có lực lượng! Trông cậy vào người khác giúp mình báo thù, nằm mơ đi thôi!
Ninh Thư phất phất tay, làm người ta đem Phái Lam đi, Phái Lam thế nhưng còn nguyền rủa Ninh Thư, nói Ninh Thư sẽ không có kết cục tốt.
Ninh Thư:....
Ái chà, một đám đều thích nguyền rủa cô, chà chà....
Ninh Thư nói với người mua bán nô lệ: "Bán nàng ta đi xa chút, đừng để nàng ta ở kinh thành."
"Tứ tiểu thư yên tâm." Người mua liên tục đảm bảo.
Bùi Nguyên liệu mà tự kiếm tiền đi mua lại muội muội của mình đi, có điều, giá cả sẽ không rẻ đâu nha.
Hai người kia tồn tại là vì Anh Túc, không có Anh Túc, bọn họ cũng không thể làm được gì. Nói thẳng ra là nhờ đi theo vai chính, bởi vậy mới đổi đời mà thôi.
Xử lý xong việc này, Ninh Thư hành lễ với Phượng phu nhân sau đó hướng ra chủ viện.
Phượng phu nhân thản nhiên nói: "Bên cạnh ngươi không có người hầu hạ cũng không được, tự mình chọn vài người thích hợp, làm nha hoàn bên cạnh đi, không cần báo cáo với ta."
Ninh Thư hiểu đây là Phượng phu nhân không muốn thấy mình, giao tiếp cũng không muốn, cho nên nói cảm tạ liền rời đi.