Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư gọi lão đại đó một tiếng sư phụ, lão đại tên Đào Thành, là truyền nhân thu phục yêu ma, những đệ tử trong này đều do ông nhận nuôi.

Những đứa trẻ này đều là cô nhi, ở xã hội phát triển, cái gì mà Mao Sơn đạo thuật, đều là sự mê tín của xã hội phong kiến, bọn bịp bợm giả thần giả quỷ lừa tiền người khác.  

Ai dám đồng ý để cho con mình học chứ, thế nên Đào Thành đành tìm những đứa trẻ mồ côi, truyền cho võ thuật cao siêu của Mao Sơn. 

Sống rất khổ sở.

Đào Thành nhìn thấy Ninh Thư, nhướn mày cười hì hì: "Hôm nay muộn rồi, ăn hết rồi."

Ninh Thư nhìn trên bàn toàn là xương xẩu, những đứa trẻ còn cầm màn thầu chấm canh thịt ăn. 

Canh thịt có lẽ do Đào Thành lên núi bắt thú hoang.

Ninh Thư nhìn qua một lát: “Ta ăn màn thầu là được rồi.”

Ninh Thư vươn tay ra, cái màn thầu cuối cùng trong tô cũng đã bị một người lấy mất. 

Ninh Thư:...

Thật là nhường người nhỏ ăn thì người lớn muốn nghèo luôn.                                                          

Đào Thành nuôi hơn mười đứa, thật sự vất vả, Đào Cầm cũng là một tay Đào Thành nuôi lớn. 

Đào Thành chốc chốc lại đem Đào Cầm đi bảo vệ nhân gian (chính là dùng bẫy lừa đảo đó).

Đào Thành rất có bản lĩnh, chỉ là thích ăn mặc, muốn được người khác xem trọng, không kiếm đủ tiền cho đại gia đình có lớn có nhỏ này.

Một đứa trẻ thấy Ninh Thư không có đồ ăn liền bẻ nửa cái màn thầu cho cô. Cô cầm ăn: “Ngoan, đợi đại tỷ ra ngoài rồi sẽ đem quà về cho đệ.” 

Đào Thành vuốt ngực, nói với Ninh Thư: “Đúng là có một chuyện cần cô đi làm.”

Ninh Thư vừa bỏ bánh vào miệng vừa hỏi Đào Thành: “Chuyện gì vậy sư phụ?”

Đào thành đứng dậy, nấc một cái, đi về phía đại điện, Ninh Thư đi theo sau Đào Thành vào đại điện. 

Đạo quán cũ nát, rất lâu rồi không được tu sửa, nơi tu hành dường như bị phủ một lớp bụi dày đặc. Kế bên nơi tu hành có một bức tượng nhỏ.

Đây hẳn là Hoằng Cảnh – tổ sư gia của Mao Sơn. 

Đào Thành bái lạy tượng rồi thắp hai nén hương, Ninh Thư làm theo. 

Ninh Thư hỏi Đào Thành: “Lão đại, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Đào Thành rờ vào viên thuốc trên đầu mình, nói: “Con cũng đã hai mươi tuổi rồi, phải ra ngoài học hỏi rồi.”                                                                                                                                                                                                     

“Gần đây có người quen tìm ta, có một chuyện làm ăn, nếu thành công thì sẽ có rất nhiều tiền, đủ cho chúng ta dùng một thời gian.” Đào Thành nói.               

“Người quen? Đã xảy ra  chuyện gì?" Ninh Thư hỏi

Đào Thành nói: “Gần đây con của hắn bị quỷ nhập, nửa sống nửa chết, nhà này rất giàu có.”

Ninh Thư thoáng nghĩ, nhất định là có liên quan đến quỷ vương Phong Dận. 

Cô ngơ ra, có chút sợ hãi.                                                                                                                                                                                                                                                                                     

Mặc một độ y phục đỏ, rõ ràng là ác quỷ mà.

Chính là Dận Chân mà đến Đào Thành cũng trị không được, đạo thuật bắc Mao Sơn từ đó mà thất truyền, không một truyền nhân. 

Nếu không thì đừng quan tâm, chuyện này sẽ tự nhiên  không liên quan đến họ.

Ninh Thư hỏi Đào Thành: “Lão đại, người đi chứ?”

“Con đi luyện tập, ta đi làm gì?” Đào Thành xoa xoa ngực, chà ra một cục ghét, Ninh Thư trợn mắt nhìn. 

Ninh Thư nói: “Lão đại, ngộ nhỡ ta gặp nguy hiểm thì sao, người xem cho ta một quẻ, lần này ta cảm thấy không ổn lắm.”

Đào Thành nhíu mày, móc ra một đồng tiền, miệng lẩm bẩm gì đó, tính cho Ninh Thư một quẻ.

Ba đồng tiền rơi trên bàn, trong đó có một đồng đột nhiên nứt toác ra, mặt Đào Thành biến sắc. 

Đào Thành cầm đồng tiền nứt nói: “Lẽ nào lợi hại như vậy, chỉ là tính toán sơ suất một chút, đến đồng tiền cũng hư.”

Ninh Thư nói: “Cuộc làm ăn này chúng ta không nhận được không, quá nguy hiểm rồi.”

Đào Thành xoa đầu, gật gật: “Chuyện này để sau rồi nói, xong chuyện luyện tập một thời gian hãy tính.” 

Ninh Thư gật đầu.

Đào Thành nói: “Đi ra sau núi làm chút thịt rừng, nếu không thì những đứa trẻ thật sự không nuôi nổi rồi.”

“Được, ta đi.” Ninh Thư nói 

“Lấy về, ta muốn thử xem công lực gần đây của con.” Đào Thành khoanh tay sau lưng bỏ đi.

Ninh Thư nhìn lão ủ rũ, chắc hẳn là do quẻ bói lúc nãy.                                                              

Ninh Thư đến núi sau đạo quán, không thấy thú rừng. 

Không tìm được thú rừng, chỉ hái được trái cây, Ninh Thư chỉ ăn nửa cái màn thầu, sớm đã đói rồi, cô lấy trái cây ra ăn.                                            

Trái cây rất khô, cũng chẳng ngon lành gì, Ninh Thư ăn vài trái thôi đã không chịu nổi.

Bắt được hai con thỏ, không thu được gì khác cả. 

Để nuôi sống được đám trẻ này quả thật không dễ dàng.

Ninh Thư một tay xách tai thỏ lên, trở về đạo quán, Đào Thành đang chỉ dạy một đứa trẻ đứng tấn.

Đào Thành thấy Ninh Thư đem hai con thỏ về, chớp mắt nói: “Sao lại chỉ có hai con thỏ gầy thế.” 

Ninh Thư tức giận nói: "Mọi thứ xung quanh chúng ta đều ăn gần hết rồi, có hai con thỏ đã là may lắm rồi.”

Ninh Thư nhìn y phục cũ kỹ trên người những đứa trẻ này, đồ những đứa nhỏ tuổi đang mặc rộng thùng thình, không vừa với chúng. Chắc hẳn là đồ mà những đứa lớn hơn mặc không vừa.

Ninh Thư ngẩng mặt lên, sao lại thành ra thế này, 

Trên thế giới này không phải là không có yêu ma, mà là con người tin vào khoa học, nhưng không phải ai cũng tin vào khoa học. 

Ninh Thư lột da thỏ ra, lột rửa nội tạng, bỏ toàn bộ vào trong nồi, đợi đến khi thịt thỏ nhừ thành canh, thì vớt xương sọ ra.

Làm một nồi canh mì thịt viên, có thể ăn chống đói. 

Đến buổi trưa, mỗi người một bát, thêm chút muối nữa, hương vị quả thực rất ngon. Mọi người cùng ăn rất vui vẻ.

Ninh Thư nhìn những đứa trẻ này, trong lòng hiểu được tâm trạng muốn phục thù của Đào Cầm, người sư phụ tự tay nuôi mình lớn lên bị giết chết, hồn phi phách tán.

Nhưng những đứa trẻ này từ nhỏ đã bị vứt bỏ, cũng không biết phụ mẫu là ai, lúc hơn mười tuổi thì cha mẹ chúng đã bị giết rồi, đứa nhỏ chỉ mới bảy tám tuổi, cũng hồn tiêu phách lạc theo, linh hồn cống cho Phong Dận, làm cho Phong Dận mạnh lên. 

Đào Cầm chỉ cản trở tình yêu của Phong Dận và Tống Hề Hàm, mà giết luôn cả những đạo sĩ có liên quan, hắn sợ những đạo sĩ này đến khuyên người phụ nữ của mình rời xa hắn. Nên hắn kiên quyết diệt hết bọn họ.

Vừa có thể đảm bảo an toàn cho hắn và cô ta, lại có thể khiến linh hồn của mình mạnh lên.

Tóm lại, mười mấy mạng người, xuất hiện một nam chính độc tôn, thiên hạ đệ nhất ngạo mạn. Sủng ái nữ chính không gì bì được. Kẻ nào ức hiếp nữ chính đều phải chết, nếu như yêu ma dám bắt nạt nữ chính, hắn sẽ trực tiếp ra tay, làm cho hồn phi phách tán. 

Nói chung hắn không có đối thủ.

Sau khi ăn cơm xong, Ninh Thư trở về phòng luyện tập, chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới bảo vệ được môn phái này.

Sau khi tu luyện khí công, khí lực mạnh lên không ít, hành động cũng nhanh nhẹn lên nhiều, cộng thêm việc đổi bùa, còn hấp thụ thêm Linh Hồn châu, gặp phải quỷ vương có chừng cũng có thể chạy thoát. 

Tuy Ninh Thư muốn tránh xa tình yêu giữa Phong Dận và Tống Hề Hàm, nhưng kịch bản nói có thể tránh thoát thì có thể tránh thoát à?

Ninh Thư thở dài ra một hơi, Phong Dận nhất định chính là sự tồn tại như bị hack, bên dưới còn có một đám quỷ, những quỷ khác nhìn thấy hắn đều lạnh run.

Nói chung là “tổng giám đốc bá đạo” của thế giới quỷ, nói giết mày thì sẽ giết mày không phải bàn cãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK