Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc không có chuyện gì làm, Ninh Thư ghi lại những tri thức mình biết là thích hợp với việc chữa bệnh lúc hành quân thời cổ đại, lúc mình rời khỏi xác, những kỹ năng này đều sẽ ở lại trong thân thể nguyên chủ, chỉ cần chăm chỉ luyện tập là có thể biến thành đồ cho bản thân sử dụng.

Thời gian gần đây cũng không có chiến dịch, nhưng trong không khí đều tràn ngập một bầu không khí áp lực mà lại vui sướng.

Trần Lực chạy đến trước mặt Ninh Thư, thấp giọng nói rằng: "Nhị Muội, Lưu tướng quân thật muốn xưng đế, ta nghe nói Lưu tướng quân đã kêu bà thêu chế tạo long bào và quan phục gấp rồi."

"Chuyện trong dự liệu." Ninh Thư cũng không ngẩng đầu lên, cầm bút lông thấm một cái mực nước trong nghiên mực.

Trần Lực ngồi đối diện Ninh Thư, có chút ước mơ nói: "Nhị Muội, Lưu tướng quân sẽ phong quan gì cho chúng ta?"

Ninh Thư có chút bất đắc dĩ buông bút lông, nói rằng: "Bất luận là quan gì, đều là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ca ca về sau ăn nói cẩn thận chút, thà im lặng cũng đừng nói nhiều, nghĩ nghĩ trong lòng nhiều hơn."

"Ừ, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn." Trần Lực nói.

"Nếu xưng đế, phải lập quốc hiệu, nhất định sẽ có quan văn, giao tiếp cùng quan văn phải chú ý đúng mực." Ninh Thư nói.

"Ca ca, không bận thì đọc sách nhiều vào." Ninh Thư nói.

Trần Lực trông rất bất đắc dĩ.

Chỉ cần có những quan văn cổ hủ này ở đây, Ninh Thư cảm giác mình không có cơ hội vào triều đình, trên người có công lao giỏi lắm chỉ có thể giúp cô được hưởng đặc quyền.

Có thể như vậy đã không dễ dàng rồi.

Cũng không lâu sau, Lưu tướng quân công bố ngày lên ngôi, để tất cả mọi người chuẩn bị.

Tất cả mọi người bắt đầu bận rộn, muốn tạo ra một hoàng cung trông tàm tạm trong lúc xưng đế, trong lúc đó Lưu tướng quân lại mang mọi người đi đánh một châu.

Ninh Thư cũng đi theo, có lẽ là chiến dịch cuối cùng trước khi xưng đế, tất cả mọi người hăng máu, dốc hết tinh thần biểu hiện, chỉ mong có thể thu được quan to lộc hậu.

Sĩ khí tăng vọt, không đến nửa ngày đã phá xong thành, một mặt là ý chí chiến đấu của đối phương không ra gì, mà bên này mọi người đang bị kích thích bởi vinh hoa phú quý, kêu la inh ỏi, hận không thể tự mình giết hết mọi người.

Có trọng thưởng tất có người dũng cảm.

Hôm đó, khí trời sáng sủa, cờ bay phần phật, tiếng trống từng cơn, vô số binh sĩ chỉnh tề đứng dưới đài cao.

Trong không khí mang theo vẻ uy nghi và trang nghiêm.

Ninh Thư và Trần Lực ngồi trên lưng ngựa, phía sau là quân của Trần gia, Phương Dũng ở bên cạnh Trần Lực, nhìn thẳng lên đài cao.

"Tùng tùng tùng..." Tiếng trống vang lên, trong tiếng trống, Lưu tướng quân đầu đội mũ thiên tử, mặc long bào màu đen, trên long bào dùng tơ vàng thêu rồng vàng và những áng mây lành bay bay, hắn đứng trên chiến xa, giống như con của thiên thần, tám con ngựa kéo chiến xa, chậm rãi đi tới đài cao.

Lưu tướng quân từng bước giẫm lên bậc thang màu đỏ, từng bước ổn trọng mà chậm rãi đi lên đài cao, bễ nghễ nhìn mọi người.

Ninh Thư ngồi trên lưng ngựa nhanh chóng xuống khỏi lưng ngựa, mọi tướng lĩnh và binh sĩ đều rào rào quỳ xuống đất, mở miệng hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Âm thanh vang vọng phía chân trời, lấp cả tiếng trống.

Tiếng hô dừng lại, chỉ còn tiếng cờ bay phất phới, Lưu tướng quân hô: "Các vị bình thân."

"Cảm ơn Ngô hoàng..."

Chu hộ vệ bên người Lưu tướng quân mở thánh chỉ ra tuyên đọc:

"Trẫm trải qua cực khổ, cùng các khanh chinh chiến mấy năm, đã thành đại nghiệp, nhờ mọi người, các khanh hợp lực thúc đẩy trẫm, nói trẫm có đức có công, lại được lòng người, lưu danh tốt đẹp bên ngoài. Trên trời có lệnh, cần phải tuân theo. Trẫm mặc dù được trời chiếu mệnh, trời đất soi rọi, nhưng hôm nay dưới sự thúc đẩy do các khanh hợp lực, cố gắng góp công, dù có hao hết tâm lực dời núi lấp biển, trẫm cũng xin nghe. Trẫm có rất nhiều chí lớn, nhưng chỉ mong mở rộng bản đồ đất nước. Sau đó thuận theo ý trời, ngày mười tháng chín năm nay, bái lạy và báo cáo với tông miếu, đăng cơ mở quốc, lập binh Nguyên đạo, định quốc hiệu là Đại Yến."

"Chỉ lấy chân thành, cố gắng duy trì làm chính, sẽ chiều theo lòng người, mong được thái bình, khâm thử..."

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Yến quốc!!!

Trải qua một thời gian nghi thức phức tạp, kế tiếp chính là phong ấn công thần, Ninh Thư thấy Trần Lực kích động đến mức thân thể đều run rẩy.

Chu hộ vệ mở thánh chỉ ra, tuyên đọc phong thưởng, Ninh Thư lắng nghe, nghe được Phương Dũng được ban thành Vệ tướng quân, là tướng quân tam cấp, được ban chức thật cao.

Phương Dũng quỳ nhận lấy áo giáp, hô to vạn tuế.

Đến phiên Trần Lực, ban cho trưng Đông tướng quân, một trong các tướng quân bốn trưng, là tướng quân tam phẩm, thấp hơn Phương Dũng hai ba cấp bậc.

Phương Dũng công lao trên người quả thực nhiều hơn so với Trần Lực, hơn nữa năng lực xuất chúng, tài bắn cung xuất thần nhập hóa, hơn nữa đối nhân xử thế đều vô cùng xuất chúng.

Cái này là Ninh Thư không chối được, Trần Lực có thể được phong thưởng như này đã rất tốt.

Tất cả tướng lĩnh đều phong thưởng xong, đến lượt phiên Ninh Thư rồi.

Chu hộ vệ nhìn Ninh Thư đọc: "Có nữ nhân Trần Nhị Muội, công lao to lớn, phong làm Ninh Viễn tướng quân."

Ninh Thư quỳ xuống tạ ân: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

Tất cả mọi người nhìn Ninh Thư, Trần Lực nhịn không được nhíu mày một cái, Ninh Viễn tướng quân là quân hàm ngũ phẩm, trên người cô không ít công lao, lại chỉ cho một quân hàm ngũ phẩm.

Ngay cả Phương Dũng cũng không nhịn được nhíu mày, chiến công của cô cũng không chỉ có thế.

Ninh Thư trong lòng thở dài một hơi, nữ tử muốn được báo đáp như nam tử, thì phải trả giá gấp đôi, gấp năm, gấp vô số lần so với nam nhân...

"Mặt khác ban thưởng Trần Nhị Muội một tấm kim bài miễn tử, hưởng bổng lộc của công chúa." Chu hộ vệ nói tiếp.

Ninh Thư sửng sốt một chút, trên mặt nở nụ cười hô: "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn."

Người ở chỗ này cũng chỉ có cô có được kim bài miễn tử, chỉ cần không phạm tội chết nặng, địa vị của cô sẽ rất yên tâm.

Ninh Thư tiếp nhận kim bài, mặt trên có khắc sự tích của cô, càng nhiều hơn là chuyện cứu người.

Ninh Thư cúi đầu, cực nhanh lướt mắt nhìn hoàng đế trên đài cao, trong lòng suy tư, chỉ sợ hắn đã không hy vọng mình ra trận giết địch nữa, mà làm một thầy thuốc thôi.

Thành lập quốc gia, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ một nữ nhân rối loạn kỉ cương triều đình, có thể cho ưu đãi, tỷ như bổng lộc công chúa.

Ninh Thư trong lòng hiện lên các loại ý niệm, dò xét tâm tư của vị trên kia.

Có điều Trần gia song tướng nghe cái danh xưng này cũng dễ nghe, từ mức độ nào đó mà nói, Yến hoàng coi như đã thừa nhận công lao của cô, nhưng lại không thể cho chức vị cao.

Chức quan này của Ninh Thư, thật ra là giả, căn bản cũng không cần vào triều.

Đến khi triều đình ổn định rồi, Trần Lực bọn họ lại đi đánh giặc, Ninh Thư không nhắc lại chuyện cầm thương giục ngựa nữa, mà vác hòm thuốc cứu chữa người.

Ninh Thư chủ động nói cùng Yến hoàng là muốn bồi dưỡng vài quân y, có đôi khi người bệnh nhiều hơn thì mình không giúp được.

Yến hoàng đáp ứng một tiếng, còn nói nếu không có đồ đệ thích hợp, hắn có thể đề cử mấy tên học trò.

Ninh Thư: →_→

Ninh Thư chỉ đành thoái thác nói có người để chọn rồi.

Yến hoàng đề cử người trung với hắn, cũng không biết có thể nhớ tình thầy trò hay không.

Ninh Thư chọn lựa mấy người thiếu niên cùng mình học y thuật, có điều Yến hoàng cuối cùng đề cử hai người thiếu niên qua đây.

Ninh Thư cũng không thể đem người đánh đuổi, cùng dạy một thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK