Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Lạc thật không hiểu trong lòng Ninh Thư đang suy nghĩ gì, mỗi lúc một kiểu, lập ra môn phái giống như trò đùa vậy.

Thần khí lúc thì không cho người ta luyện hóa, lúc lại truyền bá công pháp của môn phái ra ngoài.

Ninh Thư nói rằng: “Công pháp này đem cho những kẻ nửa người nửa ma tu luyện cũng rất tốt.” 

Giang Lạc mím môi một cái nói rằng: “Đến khi môn phái cường đại rồi, cứ gia nhập môn phái là có thể tu luyện, mang công pháp truyền ra ngoài, còn ý nghĩa tồn tại của môn phái thì sao?”

Ninh Thư nhìn Giang Lạc, lạnh nhạt nói: “Nhiều người có thể sưởi ấm lẫn nhau, làm một môn phái nửa người nửa ma, một môn phái duy nhất, sao lại không có ý nghĩa gì chứ?”

“Giang Lạc, ngươi hình như rất có ý kiến?” Ninh Thư từ trên cao nhìn xuống Giang Lạc. 

Giang Lạc chắp tay, ôm quyền nói rằng: “Đệ tử không dám, đệ tử là suy nghĩ cho môn phái.”

Ninh Thư ừ một tiếng nói: “Đi tu luyện đi, Thư Lan ở lại.”

Giang Lạc mím môi một cái, nhìn thoáng qua Ninh Thư và Lý Thư Lan, chắp tay, mang theo đệ tử lui xuống. 

Lý Thư Lan nhìn Ninh Thư hành lễ, hô: “Đệ tử bái kiến sư tôn.”

Ninh Thư nhìn Lý Thư Lan trổ mã ngày càng đẹp, cười cười nói: “Cảm thấy ở môn phái như thế nào?”

Lý Thư Lan nói rằng: “Rất vui vẻ.” 

“Ừ, những việc ở môn phái ngươi quan tâm nhiều một chút.” Ninh Thư dặn Lý Thư Lan.

Lý Thư Lan: “Dạ” một tiếng.

“Tu luyện cho tốt, ngươi có cảm thấy ta mang công pháp này truyền ra ngoài là không đúng hay không?” Ninh Thư nhìn Lý Thư Lan hỏi. 

“Đệ tử nghe theo sư phụ.” Lý Thư Lan khéo léo nói rằng.

“Ta đang hỏi ý kiến của ngươi?” Ninh Thư nhìn Lý Thư Lan.

Lý Thư Lan nói rằng: “Sư tôn làm như vậy là đúng.” 

Ninh Thư:...

Nghĩ mãi, Ninh Thư vẫn quyết định đem công pháp truyền đi, trực tiếp đi một chuyến tới Hắc thành, đem công pháp cho một số kẻ nửa người nửa ma, còn những ai không muốn tu luyện, Ninh Thư không xen vào.

Mà Thanh Hoa Quân và Ngọc Linh Nhi thì khá là khổ, không biết trúng độc gì, toàn thân đều ngứa ngáy khó chịu, Thanh Hoa Quân tu vi thâm hậu, có thể nhờ tu vi của mình chống đỡ. 

Nhưng Ngọc Linh Nhi thì không được, tu vi không cao bằng Thanh Hoa Quân, chỉ có thể gãi không ngừng, chỉ có thể nói Ngọc Linh Nhi là vô tội bị vạ lây, Ninh Thư nhằm vào Thanh Hoa Quân, Ngọc Linh Nhi đứng bên cạnh Thanh Hoa Quân, cũng hít phải độc phấn.

Thanh Hoa Quân nhìn thấy Ngọc Linh Nhi như vậy, nhìn trên mặt Ngọc Linh Nhi đều là vết thương, nóng lòng đi tìm thuốc giải.

Bởi vì Thanh Hoa Quân vội vàng tìm thuốc giải cho mình và Ngọc Linh Nhi, lần đại chiến giữa người và ma này cũng không tham gia. 

Không ngừng tìm kiếm thuốc giải độc và nguyên liệu.

Ninh Thư mang theo đệ tử tham gia đại chiến, lí do chính là vì tùy tiện, mang đệ tử đi luyện tập thôi.

Thật ra đã kiếm được chút thanh danh cho Trường Sinh môn rồi. 

Sau đó Ninh Thư kêu Thanh Việt cùng mình đi ngao du khắp thế giới, nếu như gặp phải ai nửa người nửa ma sẽ truyền thụ công pháp, dù sao năng lực di chuyển tức thời của Thanh Việt cũng rất tốt.

Ninh Thư nhìn Thanh Việt nói: “Năng lực phá vỡ hư không của ngươi tiến bộ như thế nào rồi?”

Thanh Việt yên lặng thở dài: “Đang xác định điểm bên ngoài không gian thế giới, nhưng cái điểm này ta chưa thể chạm tới.”  

Ninh Thư chỉ có thể an ủi: “Từ từ thôi, đã xác định được thì nhất định là có quy luật, tuy ta cũng không biết cái quy luật này là như thế nào?”

Ninh Thư ở trong lòng hỏi 2333: “Làm thế nào để xác định được điểm này?”

2333 nói rằng: “Khoảng cánh tới cái điểm này cần phải qua tính toán, có vô số điểm, hơn nữa điểm còn chưa xác định, hệ thống có thể tính toán, còn về việc rong biển này làm thế nào để đột phá không gian thế giới, chỉ có thể dựa vào chính mình.” 

Phiền phức quá, phức tạp quá mức rồi.

Ninh Thư dòm Thanh Việt: “Từ từ thôi, rồi sẽ tìm thấy điểm đột phá mà. Ta tin tưởng ngươi.”

Thanh Việt yên lặng nhìn Ninh Thư, không nói gì. 

Ninh Thư không thể chịu được sự khinh bỉ không tiếng động của Thanh Việt: “Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi.”

Thanh Việt lắc đầu “Ta không có gì muốn nói cả.”

Ninh Thư:... 

Đại chiến đánh đến mức hừng hực khí thế, một số ma tộc thực lực không cao thừa dịp hỗn loạn, chạy vào địa bàn của loài người, tàn sát trắng trợn người phàm.

Khi Ninh Thư đi ngang qua, trực tiếp diệt gọn những ma tộc này, không còn sót một chút cặn nào.

Ninh Thư nghĩ nhiệm vụ của cô lần này dù sao cũng nên kết thúc rồi, Trường Sinh môn cũng đã đi vào quỹ đạo, đệ tử cũng ngày càng nhiều, có lẽ trong lúc đại chiến đã kiếm được chút thanh danh. 

Một số kẻ đã chủ động bái nhập Trường Sinh môn.

Trong số những đệ tử này, Giang Lạc chững chạc hơn hẳn, có thể một mình gánh vác rồi, kể ra cũng rất đáng kinh ngạc và kiêu ngạo.

Khi Giang Lạc nhìn thấy Ninh Thư, biết mỉm cười hành lễ với Ninh Thư, ôm quyền hành lễ, gọi sư tôn. 

Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ kiếm tra một chút tiến độ tu luyện của Giang Lạc, tốc độ tu luyện của Giang Lạc cũng thật nhanh, kình khí ngưng kết được càng ngày càng dày rồi.

Khi thả kình khí ra, hổ lớn hướng lên trời rít gào, có loại cảm giác như hổ gầm sơn lâm, vạn thú thuần phục.

Lúc bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, sẽ không thể sánh được với công pháp tu chân, nhưng càng về sau, sẽ càng mạnh mẽ. 

Lại còn có thể điều dưỡng thân thể, điều chỉnh gien trong cơ thể.

Ninh Thư híp mắt nhìn Giang Lạc thả ra kình khí, con hổ này hung dữ thật.

“Sư tôn, đệ tử cũng có thể tu luyện đến mức lợi hại như sư tôn ạ?” Giang Lạc hỏi Ninh Thư. 

Ninh Thư gật đầu: “Nhất định có thể.”

Giang Lạc lại hỏi: “Có thể lợi hại hơn sư tôn không?”

Ninh Thư: →_→ 

“Sư tôn?” Giang Lạc nhìn Ninh Thư.

“Có thể.”  Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Trên mặt Giang Lạc lộ ra nụ cười, nói rằng: “Thực lực càng cao càng có thể bảo vệ được môn phái.” 

Ninh Thư cười cười không nói gì.

Thanh Việt ngày đêm đều nghiên cứu xem làm như thế nào để đột phá hư không, rời khỏi cái thế giới hắn đã ngây người bao lâu này.

Thanh Việt đắm chìm trong việc này, hoàn toàn không lo lắng chuyện khác. 

Ninh Thư vỗ vỗ bả vai Thanh Việt: “Ngươi từ từ nghiên cứu nha, ta có lẽ phải rời đi rồi.”

“Ừ.” Thanh Việt gật đầu.

“Ngươi cố gắng lên.” Ninh Thư cười một cái nói. 

Cũng nhanh chóng rời khỏi thế giới này đi, dù sao cô cũng đã thay đổi vận mệnh của Tiêu Tố Tố rồi, cấm chế trên người đã được giải, hơn nữa thực lực của cô bây giờ, có rất ít người có thể giết chết cô.

Ninh Thư mới vừa ngồi xếp bằng ở trên giường nhỏ định tu luyện, trong đầu truyền đến tiếng nói của 2333: “Nhiệm vụ thất bại...”

Thất bại?! 

Ninh Thư còn chưa kịp kinh ngạc chuyện gì đang xảy ra, thì đã cảm giác được một sức mạnh khổng lồ áp lên linh hồn của cô, linh hồn như thể muốn nhảy ra, lập tức có một luồng sức mạnh che trước linh hồn của Ninh Thư.

Đau đớn khiến Ninh Thư hận không thể chết đi, thì ra bị người xóa bỏ là cảm giác như vậy à.

Sau khi trở lại không gian hệ thống, Ninh Thư ngã xuống ghế sofa, ôm lấy đầu của mình, rất đau rất đau, sức mạnh xóa bỏ chỉ còn để lại linh hồn. 

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng ép cảm giác linh hồn tê liệt xuống được.

Ninh Thư cúi đầu nhìn linh hồn của chính mình, có chút ảm đạm, cũng không để ý vì sao nhiệm vụ lại thất bại, bắt đầu tu luyện linh hồn.

Đến khi linh hồn rốt cục phong phú, Ninh Thư khẩn cấp hỏi 2333: “Tại sao nhiệm vụ lại thất bại?” 

Cô đã thay Tiêu Tố Tố phản công rồi, thoát khỏi cấm chế, thực lực cũng cường đại rồi, tại sao lại vậy chứ?

Yêu cầu không phải là thoát khỏi gông cùm xiềng xích của huyết mạch à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK