Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Y Xảo đè nén sát khí nồng đậm trong lòng mình xuống, xanh mặt hỏi: "Lần này ngươi lại muốn bao nhiêu?"

Một lần cuối cùng cho Lý cẩu tử tiền, là tiền để mua mạng của hắn, tạm thời đuổi Lý cẩu tử đi.

Bạch Y Xảo thực hận không thể ngay lập tức giết Lý cẩu tử, nhìn nhiều càng thêm ghê tởm không gì sánh được.

Lý cẩu tử thấy Bạch Y Xảo thỏa hiệp, lập tức lộ ra nụ cười với hàm răng vàng ố, cho rằng uy hiếp của mình hữu dụng, suy nghĩ một chút nói rằng: "Năm trăm lượng."

Nghe được số tiền lớn như vậy, Bạch Y Xảo sắc mặt bình thản, hiện tại nàng lười không buồn tức giận, giận một người chết thì không đáng.

Người cặn bã như vậy giết cũng là vì dân trừ hại.

Bạch Y Xảo lạnh nhạt nói: "Nhiều quá, ta căn bản không có nhiều như vậy, Cát Tường Cư ta chỉ là có ít cổ phần, đầu lớn đều là do Ôn Ngọc kiếm, lần trước cho ngươi mấy trăm lượng rồi, trên người ta bây giờ đã không có tiền."

"Vậy nàng có bao nhiêu?" Lý cẩu tử vội vàng hỏi.

Bạch Y Xảo nói rằng: "Hai mươi lượng."

Trước đây động một chút thì trên trăm lượng, Lý cẩu tử vừa nghe hai mươi lượng, lập tức bất mãn nói rằng: "Nàng đi bố thí cơm chắc?"

Kỳ thực hai mươi lượng cũng không ít, người bình thường một năm cũng không có nổi hai ba lượng bạc, Lý cẩu tử là do bị nuôi thành quen rồi, lòng ham muốn càng lúc càng lớn.

Mặc dù Bạch Y Xảo tự nói với mình không nên tức giận, nhưng vẫn bị sự vô sỉ của Lý cẩu tử làm tức đến mức đau gan.

"Có muốn hay không, nhiều hơn thì không có." Bạch Y Xảo lạnh lùng, mặt hơi vặn vẹo.

Lý cẩu tử lập tức uy hiếp nói: "Có tin ta nói cho người khác biết chuyện nàng lăng loàn không."

"Ngươi đi nói đi, ta chết, xem ngươi đòi tiền ai." Bạch Y Xảo nghiêm giọng nói.

"Thật không có?" Lý cẩu tử hỏi.

Bạch Y Xảo lắc đầu, ngay cả lời cũng lười nói.

"Vậy thì hai mươi lượng."

Lý cẩu tử cầm tiền Bạch Y Xảo cho liền đến trấn trên ăn chơi đàng điếm, Lý cẩu tử đi không bao lâu, Bạch Y Xảo cũng theo đến trấn trên.

Ninh Thư chú ý động tĩnh Phương gia thấy Bạch Y Xảo đến trấn trên, suy nghĩ một chút cũng đi theo.

Bạch Y Xảo đầu tiên là đến Cát Tường Cư gặp Ôn Ngọc, Ôn Ngọc vừa nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Bạch Y Xảo, kinh ngạc hỏi: "Cô bị bệnh?"

Bạch Y Xảo thở dài một tiếng nói rằng: "Gần đây bị một tên vô lại dây dưa, một người tên là Lý cẩu tử du côn vô lại lại cứ nói là chồng ta, hắn chỉ thích đi chà đạp phụ nữ trong thôn, người trong thôn thấy hắn đều đi vòng, không biết từ chỗ nào nghe nói ta cũng có phần ở Cát Tường Cư, liền tới lường gạt ta."

Ôn ngọc gật đầu: "Ta nói người như vậy làm sao xứng với cô."

"Ôn Ngọc, ngươi ở nơi này có nhà cửa bỏ trống hay không, ta muốn mượn dùng một chút." Bạch Y Xảo nói với Ôn Ngọc, giọng của nàng mang theo cảm giác làm nũng hoặc như là cầu xin.

"Có thì có, có điều cô dùng làm gì?" Ôn Ngọc bưng chén trà, uống một ngụm trà.

"Chính là để dạy dỗ Lý cẩu tử kia một chút, lại nói bậy như thế nữa thanh danh của ta sẽ bị hắn hủy, hơn nữa Phương Dũng sẽ nổi giận." Bạch Y Xảo nói.

"Cô muốn giáo huấn hắn ra sao?" Ôn Ngọc không để ý lắm mà nói, hiển nhiên là không để một tên vô lại vào mắt: "Thật sự cảm thấy bị quấy nhiễu, ta thay cô giải quyết là được."

"Không cần, ta tự mình làm là được." Bạch Y Xảo nói rằng: "Ngươi có thể cho ta mượn căn nhà đã vô cùng cảm tạ rồi."

Nàng bị Lý cẩu tử làm hại thảm như vậy, nhất định phải giáo huấn Lý cẩu tử cho tốt.

Bạch Y Xảo thực sự hận không thể hoạn luôn Lý cẩu tử.

Ôn Ngọc đem nhà cửa cho Bạch Y Xảo mượn, còn phái hai tên gia đinh cho nàng, hỗ trợ giáo huấn Lý cẩu tử.

Cầm hai mươi lượng Lý cẩu tử đi đánh bạc hết sạch bị ném ra khỏi sòng bạc.

Hai mươi lượng chỉ đủ Lý cẩu tử chơi một thời gian, Lý cẩu tử tham lam muốn thắng tiền to, mỗi lần đặt tiền khá lớn, không tới mấy ván tiền thua sạch.

Lý cẩu tử suy nghĩ một chút liền quyết định đến Cát Tường Cư đòi tiền, Cát Tường Cư có tiền như vậy, lần trước ăn cơm chùa, lần này lại nói mình là trượng phu Bạch Y Xảo, khẳng định cũng có thể được tiền, coi như là không được tiền, cũng đỡ đói bụng, đi ăn chút gì đó.

Lý cẩu tử cà lơ phất phơ đi đến Cát Tường Cư, còn chưa đi đến Cát Tường Cư, lại đột nhiên xuất hiện hai tên gia đinh bắt cóc, che miệng đẩy vào trong một cái nhà.

Ninh Thư trốn cách đó không xa, thấy Lý cẩu tử bị kéo vào từ cửa sau, sau đó cửa liền gắt gao đóng chặt.

Chỉ sợ là bây giờ Bạch Y Xảo chịu không nổi Lý cẩu tử vòi vĩnh suốt thế, định đối phó với Lý cẩu tử rồi.

Tự giết lẫn nhau chính là như vậy.

Có điều Ninh Thư cũng không hy vọng Lý cẩu tử lại chết như vậy, Lý cẩu tử chết chuyện này sẽ không có chứng cứ.

Ninh Thư điều tiết kình khí trong thân thể, đạp tường vào nhà, căn nhà này không lớn, nhưng những gì nên có đều có, hoa viên… cũng có, chỉ là không có sức sống con người, trong bồn hoa có chút cỏ dại, chỗ mọc hoa tươi cũng là cành lá rậm rạp, tùy ý sinh trưởng không có ai tu bổ, rất loạn.

Lý cẩu tử bị người tha vào phòng, bị cởi chỉ còn lại có tiết khố trói ở trên giường không thể động đậy, lập tức sợ đến hồn vía bay mất, vốn định kêu cứu, nhưng miệng bị bịt lại, căn bản không kêu được.

“Két” một tiếng cửa mở, Lý cẩu tử vừa nghe âm thanh này, sợ đến mức mồ hôi đầm đìa, da mặt co quắp, quay đầu nhìn cửa.

Đập vào mắt là làn váy của một nữ nhân, một thân váy dài xinh đẹp, Lý cẩu tử nhìn lên thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Y Xảo.

Thấy được Bạch Y Xảo, Lý cẩu tử lập tức ô ô ô kêu lên, ánh mắt cầu xin.

Bạch Y Xảo lạnh lùng nhìn Lý cẩu tử trên giường, ánh mắt đáng sợ, Lý cẩu tử bị Bạch Y Xảo nhìn toàn thân phát lạnh, nhịn không được giằng co.

"Nằm ở chỗ này không thể động đậy cảm giác như thế nào." Bạch Y Xảo lên tiếng hỏi, tay lấy thước gỗ thật dầy đeo sau lưng ra.

Thước gỗ đã đành, nhưng trên thước gỗ này còn gắn đinh, đinh trải chi chít, cái đinh xuyên qua thước gỗ, đánh vào người, đinh sẽ ghim vào trong.

Có thể đánh cho người ta thành cái sàng luôn.

"Ô ô ô..." Lý cẩu tử mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, giãy giụa kịch liệt, điên cuồng lắc đầu với Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo chỉ lạnh lùng cong miệng lên: "Ngươi biết ta nhịn ngươi bao lâu rồi không, ngươi là ai, có xứng đối xử với ta như thế sao."

"Ô ô ô..." Lý cẩu tử chảy nước mắt nhìn Bạch Y Xảo nức nở.

"Muốn ta tha cho ngươi à, thời điểm theo ta đòi tiền, uy hiếp ta, không phải rất hùng hổ sao?" Bạch Y Xảo giơ lên thước gỗ, đánh về phía bắp đùi Lý cẩu tử.

Lý cẩu tử lập tức trợn lòi cả mắt, từ trong cổ họng kêu thét một tiếng, toàn thân đau đến run rẩy, thân thể không khống chế được co quắp lên, làm cho con ngươi Lý cẩu tử đều trắng dã.

Bạch Y Xảo nhổ thước ra, trên đinh dính đầy vết máu, bắp đùi Lý cẩu tử có thêm mấy cái lỗ máu, đang lã chã chảy máu.

Bạch Y Xảo nhìn Lý cẩu tử mặt không còn chút máu, vừa cười vừa nói: "Thống khổ nhỉ, nỗi khổ ngươi nằm áp lên người ta còn đau gấp một nghìn một vạn lần."

Sự sống lại của nàng, vốn nên là sống lại để hạnh phúc lại bị Lý cẩu tử này làm hỏng, bị Lý cẩu tử vấy bẩn, sống còn khó chịu hơn chết.

Đối mặt với Phương Dũng, nàng không còn chí khí hùng hồn như trước nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK