Thật không ngờ đó lại là mỡ từ thi thể người chết, khi nãy lúc cô đè lên người Tạ Ý Viễn thì thứ mùi này lại càng nồng nặc hơn.
Tạ Vĩ Minh nghe thấy đó là mùi mỡ người chết thì sắc mặt càng trở nên khó coi, trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ có người cố tình muốn hại nó."
Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Mỡ người chết là thứ mỡ thu được khi thiêu thi thể người chết mà người chết rồi thì âm khí rất nặng, dính phải thứ này lại càng dễ gặp chuyện không may."
Tạ Vĩ Minh nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Tạ Ý Viễn đang bất tỉnh nhân sự trên giường bằng ánh mắt cực kì sắc bén.
Tạ Vĩ Minh sai người giúp việc đun nước cây xương bồ để tắm cho Tạ Ý Viễn.
Ninh Thư ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, nói: "Tôi chưa có chỗ ở, ông sắp xếp cho tôi một phòng cạnh phòng con trai ông, có chuyện gì thì tôi cũng là người đầu tiên biết được."
Tạ Vĩ Minh tất nhiên không có ý kiến gì.
Ninh Thư lại nói tiếp: "Sư phụ tôi còn bảo là lần này ông phải trả thêm tiền nữa."
Tạ Vĩ Minh có chút dở khóc dở cười, gật đầu nói: "Tiền không thành vấn đề, tôi chỉ hi vọng con trai có thể khỏe mạnh, còn nữa công ty gần đây cũng liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ quái, công nhân liên tục gặp chuyện không may, nếu tình trạng này còn tiếp diễn công ty sẽ phá sản mất thôi. Cô cũng tới công ty một chuyến xem thế nào."
Ninh Thư đáp: "Được."
Ninh Thư sau một hồi nghỉ ngơi lại đun thuốc, mang sang cho Tạ Ý Viễn uống.
Trong phòng nhiệt độ Tạ Ý Viễn rất cao, ánh sáng vô cùng chói mắt, ga giường dưới thân bị mồ hôi toát ra từ người hắn làm ướt sũng.
Ninh Thư bảo người làm bón nước cho Tạ Ý Viễn nếu không mồ hôi tuôn như mưa thế kia chắc chắn sẽ mất nước mà chết.
Thế nhưng người làm biết Tạ Ý Viễn bị trúng tà nên họ đều không dám tới gần Tạ Ý Viễn, sợ chuốc phải ác quỷ từ người hắn.
Chuyện này khiến Tạ Vĩ Minh nổi trận lôi đình, sau đó ông ta tự xắn tay lên chăm sóc cho con trai của mình.
Ninh Thư trái lại có thể hiểu cho những người giúp việc kia, dính phải thứ này thì không chết không thôi, có thể còn đi mất nửa cái mạng chứ chẳng chơi.
Mấy ngày sau đó, Ninh Thư luôn trông nom Tạ Ý Viễn, sau một thời gian uống thuốc của cô, mạch tượng của hắn không còn loạn như trước.
Dán bùa lên người, Tạ Ý Viễn cũng không có phản ứng gì quá kích động, hiển nhiên là âm khí và tà khí trong người đã tiêu tán gần hết.
Chỉ là cơ thể hắn phải điều dưỡng cho tốt, nếu không sẽ gục ngay.
Tạ Vĩ Minh thấy con trai mình đã bình thường hơn nhiều, không có điên dại như ngày trước, hở ra một cái là đòi tự tử.
Tinh thần của Tạ Ý Viễn cũng tỉnh táo lên nhiều, lúc tỉnh lại còn nhận ra người xung quanh khiến Tạ Vĩ Minh thực sự thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian này thực sự khiến Tạ Vĩ Minh chịu giày vò rất thê thảm, vợ ông mất sớm, ông chỉ còn độc một người con trai là Tạ Ý Viễn, nửa năm trước Tạ Ý Viễn du học trở về nước, bắt đầu bắt tay vào quản lý công ty, thật không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Tạ Vĩ Minh thấy Ninh Thư có chút bản lĩnh, trước mặt cô khen ngợi lão đại là danh sư xuất cao đồ.
Tạ Vĩ Minh muốn Ninh Thư tới công ty một chuyến nên nói với cô: "Tiểu tiên sư, hôm nay cùng tôi tới công ty xem thế nào."
"Gọi tôi Đào Cầm là được rồi, vậy thì tới công ty xem." Ninh Thư nói.
Tạ Vĩ Minh quan sát Ninh Thư một lượt từ đầu tới chân, hỏi cô: "Cô chỉ có kiểu quần áo này thôi sao?"
Quần áo Ninh Thư mặc trên người đúng là quê thấy bà nội, cô gật đầu đáp: "Tôi chỉ có mỗi kiểu này thôi."
"Cô thích mặc quần áo như thế nào, tôi bảo thư kí mua cho cô hai bộ, cô có thích mặc váy không?" Tạ Vĩ Minh thấy Ninh Thư chẳng giống con gái một chút nào, có cô gái nào giống như cô không hả trời.
Ninh Thư xua tay nói: "Mua cho tôi áo phông với quần jeans là được rồi, mặc váy không tiện làm việc lắm."
Tạ Vĩ Minh bảo thư kí của mình mua quần áo cho Ninh Thư, cô thay quần jeans và áo phông, tóc búi tròn gọn gàng.
Sau đó chỉ mang theo nước mắt trâu ngồi lên xe cùng Tạ Vĩ Minh tới công ty của ông.
Công ty của Tạ Vĩ Minh là một công ty lớn. Đến nơi, Ninh Thư bôi nước mắt trâu lên mí mắt, lẩm nhẩm khẩu quyết rồi đi vào công ty.
Nhân viên trong công ty đều không có chút tinh thần nào, bước vào nhìn kĩ thậm chí còn có mấy người còn đang nằm bò ra bàn ngủ.
Ninh Thư chớp mắt một cái thấy có một nữ nhân viên đang đứng trước máy in in tài liệu, nhưng có một con quỷ đang đứng ngay phía sau cô ấy, nó cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, thậm chí còn kéo mấy sợi tóc của cô ấy đưa lên mũi hít hà.
Nữ nhân viên cầm tài liệu đã in xong, xoay người bước đi, xuyên qua con quỷ sau lưng cô ấy khi nãy.
Công ty này có quỷ, ban ngày ban mặt lại còn trước bao nhiêu con người thế này mà quỷ cũng dám xuất hiện.
Tóm lại cả công ty đều tràn ngập hơi thở u ám, còn có một luồng tà khí hết sức quen thuộc.
Tên quỷ cũng không đi theo nữ nhân viên kia mà quay sang trêu chọc những người khác, chẳng hạn như một nhân viên nam đang rót nước thì cốc nước chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên lật ngược, nước sôi cứ thế mà tưới lên đũng quần anh ta.
Khiến anh ta bị phỏng cứ nhảy dựng lên.
Sau đó tên quỷ này liền ở bên cạnh cười hả hê trước nỗi đau của anh ta.
Nếu không thì cũng là bất thình lình cúp điện, rất nhiều nhân viên chưa kịp lưu lại tài liệu đang làm, cúp điện một cái khiến họ kêu khóc một trận.
Tên quỷ làm ra chuyện này thì ôm bụng cười như điên như dại.
Ninh Thư thấy hắn chắc mới khoảng hai mươi tuổi, còn rất trẻ nhưng nhìn vô cùng nghịch ngợm.
Ninh Thư cứ như vậy lạnh lùng nhìn hắn.
Tên quỷ kia thấy Ninh Thư cứ nhìn mình chằm chằm thì lướt tới trước mặt cô, Ninh Thư lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh ập tới, cảm giác giống hệt như chui vào bên trong tủ lạnh.
Tên quỷ huơ huơ tay trước mặt Ninh Thư: "Có phải cô nhìn thấy tôi không?"
Ninh Thư quay người rời đi, bây giờ chưa phải là lúc xử lý hắn.
Ninh Thư theo Tạ Vĩ Minh dạo quanh công ty một lượt, lúc lướt qua một cô gái, mũi Ninh Thư khẽ giật giật.
Cô gái trên người mặc một chiếc váy liền ôm eo, lộ ra vòng eo rất nhỏ, là một cô gái thanh tú, xinh đẹp động lòng người.
Sắc mặt cô ta hồng hào, đào hoa nở rộ, mặt mày phơi phới, hơn hết là trên người cô ta toát ra mùi vị tình dục, khẳng định là cách đây không lâu đã trải qua cái chuyện ám muội khó lòng miêu tả kia.
Cô gái này chính là Tống Hề Hàm.
Tên quỷ kia nhìn thấy Tống Hề Hàm liền nhanh nhảu giúp Tống Hề Hàm phủi ghế, tất nhiên là hắn sao có thể phủi nổi, tay hắn lập tức xuyên qua chiếc ghế.
Tống Hề Hàm dường như nhìn thấy tên quỷ này, còn mỉm cười với hắn.
Khiến tên quỷ phải xum xoe nịnh bợ như vậy, quan hệ giữa cô và hắn quả không tầm thường.
Ninh Thư nhìn tên quỷ kia mà trong lòng vô cùng ngờ vực, hắn chính là Phong Dận sao, không phải chứ, chẳng phải nói là tướng mạo Phong Dận vô cùng hiếm có trên thế gian này sao, chính là như thế này hả?
Tên quỷ này chỉ có thể coi là dễ nhìn.
Ninh Thư còn đang ngờ vực thì bên cạnh Tống Hề Hàm xuất hiện một người đàn ông mặc trang phục cổ đại màu đỏ, tóc buông xõa.
Tay hắn hơi nép trong ống tay áo, khí chất nổi bật hơn người, như rồng như phượng, tư chất trời sinh bất phàm.
Tóc mai tung bay, đôi mắt tuấn lãng sáng ngời tựa sao trên trời, mang theo sóng nước mênh mang, mày ngài anh tuấn như họa.
Vẻ đẹp tự nhiên, chiếm hết mọi phần anh tuấn, kiệt xuất, tướng mạo khuynh thành, ngỡ như mỹ nam bước ra từ tranh vẽ. Xuyên suốt hàng nghìn năm, trên người hắn phả ra khí thế cao quý, dường như còn toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng của bậc tài hoa thời Ngụy Tấn.
Y phục màu đỏ trên người hắn chẳng khác nào một ngọn lửa cháy rực, khiến hắn thêm bội phần phong lưu.
Ninh Thư nheo mắt, cảm thấy sắp bị y phục đỏ chói trên người hắn làm bỏng hai mắt rồi.
Người đàn ông này chắn hẳn là Phong Dận rồi, từng cử động đều toát lên vẻ phong lưu, từng lời nói đều hộ ra vẻ tài hoa phong nhã.
Hào hoa phong nhã tuyệt trần, quả là tuyệt thế vô song.