Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà lão đập gậy, sắc mặt rất khó chịu: “Cứu các người, bà cháu tôi chỉ có đường chết đói, sao các người không nghĩ cho chúng tôi đi.”

Phàn Tuấn Dương thở dài, đúng là tình thế khó xử mà.

“Ngày mai đành phải đến mấy nhà khác xem còn lương thực hay không.” Bà lão chống gậy đi vào gian phòng bên cạnh nhà chính, Tiểu Lan bám lấy góc áo của bà lão, đi theo vào phòng. 

Ninh Thư hơi nhíu mắt, nhìn kỹ dây đỏ trên cổ Tiểu Lan và Phàn Tuấn Dương, cảm giác giống vô cùng.

Ninh Thư lại kiểm tra cổ những người khác, không hề thấy dây đỏ.

Nhưng mùa đông nên mọi người mặc rất nhiều quần áo, có mấy người còn đeo khăn quàng trên cổ, căn bản không nhìn thấy. 

Nếu có cơ hội nhất định phải nhìn thử thứ trên cổ Phàn Tuấn Dương và Tiểu Lan.

Bởi đại thúc nói tối nay tất cả mọi người đều không được rời khỏi, dù đi vệ sinh hay làm những chuyện khác, đều phải báo cáo.

Một số người lấy chăn khoác lên người, ngồi sát vào nhau để sưởi ấm. 

Ninh Thư ngồi xếp bằng ở trong góc, nhắm mắt lại tu luyện, nhìn như đang ngủ.

Vương Kiệt ngồi cạnh Ninh Thư, Ninh Thư mở mắt, cảnh giác nhìn hắn: “Cậu làm gì đó?”

“Không có gì.” Vương Kiệt cười: “Thực ra tôi rất thích cô, không biết chúng ta còn sống được bao lâu, trước khi chết tôi muốn nói cho cô biết cảm giác trong lòng tôi.” 

Ninh Thư nghiêng người: →_→

Tên này thích nguyên chủ?

Mẹ kiếp, sao trước không thấy hắn xum xoe? 

Bây giờ lại đột nhiên chui ra, có quỷ mới tin.

Chắc không phải trước khi chết muốn làm ra chút bước tiến có tính đột phá, tranh thủ ngủ được một lần chứ.

Không phải đầu óc Ninh Thư đen tối, mà loại sinh vật mang tên nam nhân này, kỳ thực còn khó đoán hơn so với nữ nhân, phải có lợi mới có thể xum xoe. 

Trong lúc sợ hãi tột độ, lại nảy sinh suy nghĩ bình thường không dám nghĩ trong đầu.

Ninh Thư xê sang bên cạnh, tách xa Vương Kiệt, dù sao người này cũng đem lại cho cô cảm giác rất không tốt.

Lưu Man Man ngồi xổm trong góc nhỏ giọng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.” 

Ninh Thư đang thấy phiền vì tên Vương Kiệt bên người, nghe thấy lời Lưu Man Man, liền nói: “Tôi đi với cô.”

“Cảm ơn.” Lưu Man Man nói với Ninh Thư, nàng vẫn đang bị trói, nói: “Cô có thể cởi dây giúp tôi không.”

“Không được phép cởi dây.” Đại thúc lạnh lùng nói: “Đi thêm người đi.” 

“Cô cũng đi đi.” Đại thúc nói với Lô San San.

Lô San San có chút không cam lòng, bỏ chăn ra, thật không muốn đi.

Có điều đại thúc đã lên tiếng rồi, dù không muốn thì Lô San San cũng phải làm. 

“Tôi vào cùng cô.” Ninh Thư kéo cánh tay Lưu Man Man, đi vào gian phòng bên cạnh nhà chính, trước đây trong phòng đó có để một cái bô.

Nhưng bây giờ Thư tìm khắp cũng không thấy đâu: “Bô đâu rồi?”

“Sao tôi biết?” Lô San San cau mày nói. 

Lưu Man Man co quắp chân, mặt đỏ hết lên, nàng ta sắp không nhịn được nữa, lại còn mang thai nên càng thêm buồn tiểu.

“Đành ra ngoài giải quyết vậy.” Ninh Thư nói.

Ninh Thư mở cửa, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào phòng, trong phòng bỗng chỉ còn tiếng hít mũi. 

Ninh Thư và Lô San San ra bên ngoài, định giải quyết ở trong sân, Ninh Thư giúp Lưu Man Man cởi quần: “Đi đi.”

“Cô đừng nhìn tôi có được không, tôi không đi được.” Lưu Man Man lúng túng nói.

“Sợ gì chứ, đều là con gái cả.” Ninh Thư lạnh nhạt nói. 

Lô San San cóng đến không chịu nổi, xoa xoa đôi bàn tay.

Đến khi Lưu Man Man đã xong, Ninh Thư lại giúp nàng kéo quần lên, rồi trở về phòng.

“Cảm ơn.” Lưu Man Man nói với Ninh Thư. 

“Không cần khách sáo.”

Nhưng đến nửa đêm, Lưu Man Man lại nói với Ninh Thư: “Tôi... tôi muốn đi vệ sinh.”

Ninh Thư nhìn về phía Lô San San, Lô San San đã ngủ rồi. 

Ninh Thư cầm đèn pin, nói với Lưu Man Man: “Đi thôi.”

“Tôi muốn đi đại tiện.” Lưu Man Man nói.

Dẫn Lưu Man Man ra tới sân, Ninh Thư nói: “Ở đây đi.” 

“Tôi muốn ra nhà vệ sinh.” Lưu Man Man nóng mặt.

“Ở đây đi, ra nhà vệ sinh quá nguy hiểm, đi xong dùng tuyết chôn lại.” Ninh Thư lắc đầu

Không dám nghĩ đến khi tuyết tan thì cái nhà này sẽ như thế nào nữa. 

Vừa cứt đái, vừa thi thể.

Lưu Man Man không có cách nào khác, đành giải quyết trong sân.

“Có người.” Ninh Thư liếc thấy một bóng đen vụt qua. 

Ninh Thư tóm lấy quần áo của Lưu Man Man, cũng không thèm đuổi theo bóng đen kia, rõ ràng là muốn dụ mình ra mà.

Đại thúc đứng ở cửa, hỏi Ninh Thư: “Thấy gì vậy?”

“Một bóng đen vụt qua.” Ninh Thư nói. 

Đại thúc xoay người vào nhà, Lưu Man Man mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt, mông nàng vẫn còn ở trần đó.

Giải quyết xong, Ninh Thư và Lưu Man Man đi vào nhà, Lưu Man Man vẫn ngồi chồm chỗm trong góc như trước.

Ninh Thư thấy tất cả mọi người đều ở trong phòng, không có đi ra ngoài, cũng có thể nói ngoại trừ những người trong phòng còn có những người khác. 

“Thầy ơi, có khi nào Phan Thìn chưa chết không?” Ninh Thư hướng đại thúc nói rằng, “Hơn nữa không thấy thi thể của Phan Thìn.”

“Không thấy hai người.” Đại thúc nói.

“Ai nói người trong phòng không thể rời khỏi vậy?” 

Nói như vậy có vẻ mọi chuyện vẫn không hề có tiến triển, Ninh Thư hỏi: “Ít ra người trong phòng không đi ra ngoài.”

“Ha ha…” Đại thúc nhếch miệng.

Ninh Thư: →_→ 

Đây là đang cười nhạo cô sao?

Ninh Thư nhìn về căn phòng bà chủ nhà và Tiểu Lan, bởi vì mắt Tiểu Lan không nhìn thấy, nên bà lão đến ngủ cùng.

Chưa biết chừng phòng của họ có thông đạo có thể đi ra ngoài được cũng nên. 

Nhất định phải tìm một cơ hội vào phòng của họ xem thử.

Ninh Thư nhìn Phàn Tuấn Dương đang dựa vào tường ngủ, trên cổ của hắn vẫn đang đeo dây đỏ, Ninh Thư quay đầu nhìn dao giải phẫu trong tay đại thúc, hỏi: “Có thể cho tôi mượn cây dao một lúc được không.”

Đại thúc liếc nhìn Ninh Thư, đưa dao phẫu thuật cho cô. 

Ninh Thư nhận lấy dao nhỏ, luồn vào dây đỏ trên cổ Phàn Tuấn Dương, cắt đứt, rồi cẩn thận lấy mặt vòng ra.

Phàn Tuấn Dương động đậy, như sắp tỉnh lại, Ninh Thư vội vàng cất mặt vòng đi.

“Cảm ơn.” Ninh Thư trả dao giải phẫu cho đại thúc, cúi đầu nhìn mặt vòng trong tay, mặt vòng này rất phổ biến, là một viên đá rất đơn giản. Viên đá tròn trịa, trên mặt có một hình vẽ khó hiểu. 

Rất trừu tượng, Ninh Thư cũng không nhìn ra đó là vật gì.

Đại thúc đưa tay về phía Ninh Thư, Ninh Thư đưa mặt vòng cho đại thúc.

“Lau sạch rồi hãy đưa cho tôi.” Đại thúc không nhận lấy. 

Ghét nhất là mấy cái bệnh kỳ dị như vậy, lúc nào rồi còn như vậy chứ?

Ninh Thư lau mặt vòng lên người, rồi mới đưa cho đại thúc, dù lau thì bên trên vẫn có vi khuẩn.

Đại thúc cầm viên đá quan sát một lát, nhếch miệng cười: “Đây là đồ tốt đó.” 

Ninh Thư nhớ lại những sách mình đọc qua, trong sách cũng không hề giới thiệu về vật này?

“Đây là vật gì?” Ninh Thư nhỏ giọng hỏi.

“Thứ này có thể cải tử hoàn sinh, cô tin không?” Đại thúc nhướng mày nói. 

Ninh Thư lập tức hỏi: “Đây là bảo bối gì?”

“Không nói cho cô biết.” Đại thúc cất đồ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK