Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư lưu xong video rồi rút đĩa CD ra cất vào ngăn kéo, tắt máy tính, sau đó ngáp một cái lên giường đi ngủ.

Bên tai nghe được tiếng bước chân, trong lòng Ninh Thư đếm đến ba thì nghe thấy tiếng mở cửa.

Trong phòng tắm lập tức vang lên tiếng nước chảy. 

Trong lòng Ninh Thư không biết nói gì, cuộc sống về đêm của Cảnh Thiếu Trạch thật là bận rộn mà, hết trên giường người phụ nữ này đến lên giường phụ nữ khác.

Thế mà hắn còn rất hưởng thụ nữa chứ, ngay cả khi ôm vợ mình trong ngực mà vẫn dùng ánh mắt tà mị liếc nhìn Diệp Tích ở gần đó.

Muốn thay đổi góc độ thì cũng đừng nhanh quá, nếu không sẽ không có sự kết nối đâu. 

Cảnh Thiếu Trạch tắm xong lên giường nằm cạnh Ninh Thư, cô xoay người thấy hắn nằm quay lưng về phía mình, hơi thở đều đều, đúng là vừa nằm xuống đã ngủ luôn rồi.

Bây giờ quan hệ của Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh đã vào giai đoạn chung giường mà suy nghĩ khác nhau rồi.

Hắn luôn nói bản thân yêu Nghê Tịnh, nhưng thực ra trong lòng đã bị Diệp Tích mê hoặc rồi, hai người họ không đơn thuần chỉ là làm tình nữa mà đã dần dần có tình cảm với nhau. 

Chỉ là trong lòng Cảnh Thiếu Trạch luôn tự lừa mình dối người, quay qua quay lại không chịu thừa nhận mà thôi.

Khi thức dậy hắn vẫn dịu dàng chăm sóc Ninh Thư như trước, hai người vẫn là một cặp vợ chồng ân ái hạnh phúc.

Cảnh Thiếu Trạch tuy dịu dàng như cũ nhưng Ninh Thư lại cảm thấy thái độ của hắn bắt đầu có lệ hơn, những lời nói dịu dàng cũng chỉ làm qua loa cho có mà thôi. 

Ninh Thư cùng Cảnh Thiếu Trạch xuống tầng, thấy mẹ hắn đang hỏi Diệp Tích: “Làm sao thế? Sao sắc mặt kém như vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”

Ánh mắt Cảnh Thiếu Trạch lập tức nhìn vào người Diệp Tích, thấy sắc mặt cô ta tiều tụy không có tinh thần, hơi lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Hỏi xong mới cảm thấy có chút đột ngột, hắn nghiêm mặt lại, nặng nề kéo ghế ra, âm thanh tiếng ghế ma sát với sàn nhà nghe có vẻ chói tai. 

Khi ngồi xuống hắn mới lạnh lùng nói: “Đã là người mang thai hộ thì cô phải có trách nhiệm chăm sóc bản thân chứ, trước khi đứa bé ra đời, cơ thể cũng không phải của mỗi mình cô, đừng có để cái dáng vẻ bênh tật này xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Ánh mắt Diệp Tích có phần đau lòng nhìn Cảnh Thiếu Trạch, xong lại cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi.”

Bây giờ toàn thân cô ta chỗ nào cũng đều đau nhức khó chịu, nhưng ai bảo cô ta ở nhờ trong nhà người ta, thì cũng phải dậy sớm đúng giờ chứ. 

Ninh Thư thấy tâm trạng Cảnh Thiếu Trạch không tốt. Rõ ràng là hắn bất giác quan tâm đến Diệp Tích mà còn mạnh miệng nói ra những lời khó nghe như thế.

Bộ dạng này của Diệp Tích nhìn là biết đêm qua bị giày vò nhiều lần đây mà, một đêm không ngủ lôi kéo làm vận động với hắn, sáng sớm còn phải dậy sớm thì làm sao có thể chịu nổi cơ chứ.

Cảnh Thiếu Trạch nhìn Diệp Tích như vậy thì trong lòng rất tức giận, lúc dùng cơm dao nĩa va vào nhau phát ra tiếng rất lớn. 

Vừa ăn hắn còn nhìn về phía cô ta, thấy cô ta chỉ biết cúi đầu ăn thức ăn của mình, trong lòng lại càng bực hơn. Hắn nặng nề bỏ dao nĩa xuống, nhịn không được nói với mẹ hắn: “Mẹ, mẹ mau nhìn cái người mang thai hộ mẹ tìm về xem, với dáng vẻ dở sống dở chết này thì liệu cô ta có sinh ra một đứa bé khỏe mạnh được không?”

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nhìn vẻ tức giận của con trai, khóe miệng giật giật, nói: “Chắc do hôm qua không nghỉ ngơi tốt thôi, chứ cơ thể Diệp Tích rất khỏe mạnh, con lo lắng cái gì chứ?”

Ninh Thư cũng nhìn sang hắn: “Anh vội gì hả?” 

“Anh là người nho nhã lễ độ, sao có thể nói lời quá đáng như thế với Diệp tiểu thư chứ?” Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch cười cười.

Ở trước mặt người yêu thì làm sao có thể không chế cảm xúc của mình được, đàn ông có phong độ đi nữa lúc này cũng giống như một đứa trẻ ngây thơ mà thôi, cũng như bé trai trêu chọc bé gái để đối phương chú ý đến mình vậy.

Dáng vẻ Cảnh Thiếu Trạch lúc này cũng như thế. 

Ninh Thư cong môi cười dịu dàng, hai người các người rõ ràng thích đối phương mà cứ phải ra vẻ ngại ngùng che giấu tình cảm của mình.

“Chuyện này là lỗi của tôi, tôi sẽ chăm sóc cơ thể mình thật tốt.” Diệp Tích thấy mọi người trên bàn đang cãi nhau thì vội nói.

“Được rồi, tất cả im lặng ăn sáng đi.” Cha Cảnh Thiếu Trạch lên tiếng, nhìn thoáng qua con trai mình: “Ồn ào, động tay động chân còn ra thể thống gì nữa hả.” 

Ở nhà họ Cảnh, cha Cảnh Thiếu Trạch là người uy nghiêm nhất, ông ta vừa lên tiếng thì không ai dám nói gì nữa cả. Ngoại hình ông ta đẹp trai nho nhã, Cảnh Thiếu Trạch cũng được di truyền vẻ ngoài xuất sắc đó của ông ta.

Chắc chuyện mang thai hộ này ông ta cũng ngầm đồng ý, nếu không thì mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng không dám làm như thế.

Xem ra ở trong cái nhà này Nghê Tịnh cũng chỉ được tính là người ngoài mà thôi, cứ ngây ngô ngốc nghếch không hề hay biết chuyện gì. 

Ninh Thư mím môi, cúi đầu ăn bữa sáng của mình, trong lòng cô đã định ra một kế hoạch rồi.

Ninh Thư rất ghét mẹ Cảnh Thiếu Trạch, hai người đều là phụ nữ với nhau thì cần gì phải làm khó nhau chứ. Cũng chỉ tại bà ta tìm tình nhân cho con trai mình mới khiến cho tình cảm vợ chồng Cảnh Thiếu Trạch với Nghê Tịnh tan vỡ.

Ninh Thư nghi ngờ có phải bà ta có thâm thù đại hận gì với Nghê Tịnh hay không, chẳng lẽ là vì Nghê Tịnh không thể sinh con. 

Thế nhưng trong chuyện này, người đáng trách nhất chính là Cảnh Thiếu Trạch, trên miệng lúc nào cũng xoen xoét một câu yêu Nghê Tịnh, hai câu yêu Nghê Tịnh, nhưng cơ thể và tinh thần thì lại phản bội cô ấy.

Nếu hắn thật lòng yêu Nghê Tịnh thì sẽ không lên giường với Diệp Tích, lén lút sinh con với người phụ nữ khác sau lưng vợ mình mà còn luôn miệng nói yêu cô ấy.

Tóm lại giờ mấy người các người đừng mong được sống yên ổn. 

Ăn sáng xong, Cảnh Thiếu Trạch luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Diệp Tích, nhưng cô ta lại trực tiếp về phòng nghỉ ngơi, lúc này lại có nhiều người chú ý nên hắn cũng không có cách nào vào phòng cô ta được.

Cảnh Thiếu Trạch đi làm với khuôn mặt đen sì, giống như có kẻ thiếu nợ hắn vậy.

Ninh Thư hỏi mẹ Cảnh Thiếu Trạch: “Lúc nào thì có thể để Diệp tiểu thư làm phẫu thuật được ạ? Con thấy nên làm sớm một chút, nếu không Diệp tiểu thư sống ở nhà chúng ta càng lâu thì sẽ ảnh hưởng không hay đến danh dự của cô ấy.” 

Bà ta nhíu mày nói: “Cứ đợi thêm một thời gian nữa đã.”

Ninh Thư không hỏi nữa. Cô biết chắc bà ta đang chờ Diệp Tích có thể tự mình mang thai rồi sinh người kế nghiệp cho nhà họ Cảnh đây mà.

“Mẹ đi hỏi Diệp Tích xem nó khó chịu ở đâu, có cần đến bệnh viện hay không đã.” Nói rồi bà ta đi đến phòng Diệp Tích. 

Ninh Thư nhanh chóng lên lầu mở máy tính xem, trong máy lập tức xuất hiện hình ảnh mẹ Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích.

Cô ta đang ngồi trên giường còn mẹ Cảnh Thiếu Trạch đứng bên cạnh hỏi: “Cơ thể thế nào rồi, có muốn đi bệnh viện khám hay không?”

Sắc mặt Diệp Tích hơi đỏ, lắc đầu trả lời: “Không sao đâu ạ, con chỉ mệt quá thôi.” 

Trên mặt mẹ Cảnh Thiếu Trạch có vẻ hiểu rõ là chuyện gì, khuyên: “Con phải nhanh chóng có thai đấy.”

Mặt Diệp Tích đỏ lựng, cả cổ cũng bắt đầu đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Cảnh phu nhân, con sẽ cố gắng hết sức, nhưng có thể làm thụ tinh nhân tạo được không, làm như thế này có vẻ không hay lắm?”

Mẹ Cảnh Thiếu Trạch lạnh nhạt nói: “Có gì không được chứ? Trách nhiệm của con là sinh một người thừa kế cho nhà họ Cảnh, hơn nữa còn là một người thừa kế khỏe mạnh nữa.” 

“Còn Nghê Tịnh thì sao?” Trên mặt Diệp Tích hiện lên vẻ áy náy: “Nếu cô ấy biết được thì sẽ không chịu nổi.”

Diệp Tích nhìn ba ta: “Thực sự có thể làm như vậy ư?”

Nếu công ty của cha cô ta không xảy ra chuyện, cô ta sẽ không bao giờ đi làm người mang thai hộ thế này, không kết hôn, giúp người khác sinh con, đứa trẻ còn không được có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với cô ta nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK