Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Thư không biết là sai sót chỗ nào, khiến cho nhiệm vụ này thất bại.

Nếu như Tiêu Tố Tố muốn biến cuộc sống của loài người thành của ma tộc thì cô không thể làm được.

Nếu không phải là bùa hộ mệnh, cô đã bị xóa bỏ rồi. 

Ninh Thư hỏi 2333: “Tại sao lại thất bại?”

2333 suy nghĩ một chút rồi nói: “Là do người ủy thác Tiêu Tố Tố phán định nhiệm vụ này của cô là thất bại.”

Ninh Thư càng buồn bực hơn. 

Người ủy thác Tiêu Tố Tố xuất hiện trong không gian hệ thống, Ninh Thư nhìn nàng hỏi: “Vì sao phán định ta phản công thất bại?”

Tiêu Tố Tố mím môi một cái rồi nói: “Cô ở thế giới kia chẳng làm gì cả, tốc độ tu luyện cực nhanh, có được bảo vật, có được thần khí, thành lập môn phái.”

“Mà ta là một người có tư chất không tốt, thứ cô giành lại cũng không phải là cuộc sống của ta.” Tiêu Tố Tố lạnh nhạt nói. 

Ninh Thư nhíu chặt lông mày: “Không trở nên mạnh mẽ thì làm sao có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của huyết mạch?”

“Có thể cô là người đại sát tứ phương, có người giúp đỡ cô, nhưng ta thì không có.” Tiêu Tố Tố nói: “Ta bỏ ra linh hồn, nhưng sự nghịch tập của cô khiến ta không hài lòng.”

Nói trắng ra là, nhìn thấy Ninh Thư ở thế giới kia quá thuận buồm xuôi gió, nhìn lại nhân sinh cực khổ của mình, nhất định là một sự châm chọc. 

“Ok. Ok.” Ninh Thư quả thực là hết chỗ nói rồi, hỏi: “Vậy cô sẽ nhờ người làm nhiệm vụ khác giúp cô nghịch tập à?”

Tiêu tố tố lắc đầu: “Không biết.”

Ninh Thư ở trong lòng mặc niệm Thanh Tâm chú, ép tâm trạng buồn bực này xuống. 

“Vậy cô không có dự định nghịch tập à?” Ninh Thư nhíu mày hỏi.

Tiêu Tố Tố suy nghĩ một chút, nói: “Ta dự định trở về.”

“Có ý gì?” Ninh Thư kinh ngạc nhìn Tiêu Tố Tố: “Trở lại thế giới ta đã nghịch tập kia?” 

Tiêu Tố Tố gật đầu.

Ninh Thư trực tiếp cho một ánh mắt khinh bỉ, sắc mặt lạnh lẽo: “Phán định nhiệm vụ của ta đã thất bại, bây giờ lại trở về thế giới mà ta đã nghịch tập qua rồi, muốn ăn không nhau à, không muốn trả giá bằng lực linh hồn có phải không?”

Tiêu Tố Tố mím môi một cái, không nói gì. 

2333 lên tiếng nói: “Không tuân thủ quy tắc giao dịch, xóa bỏ.”

Vẻ mặt Tiêu Tố Tố hoảng sợ, linh hồn của nàng đang từ từ biến mất, lên tiếng hô: “Ta không trở về, tha cho ta, tha cho ta…”

Linh hồn của Tiêu Tố Tố hoàn toàn biến mất rồi, trong không gian hệ thống hình như còn quanh quẩn tiếng kêu đau đớn của Tiêu Tố Tố. 

Ninh Thư nhìn một linh hồn ở ngay trước mặt mình bị xóa bỏ, có chút sợ hết hồn hết vía, nếu như cô không phải có bùa hộ mệnh, sẽ giống như Tiêu Tố Tố bị tan thành mây khói.

Ninh Thư xoa trán một cái, cảm giác mệt chết đi được.

“Người ủy thác cũng sẽ bị xóa bỏ à?” Ninh Thư hỏi, cô vẫn nghĩ rằng chỉ có nhiệm vụ giả mới bị xóa bỏ, không nghĩ tới người ủy thác cũng sẽ bị xóa bỏ. 

2333 nghiêm túc nói: “Cho một cơ hội để nghịch tập nhân sinh, giao ra linh hồn của mình để người khác giúp đỡ nghịch tập nhân sinh, phải tuân thủ quy tắc, rất nhiều người muốn nghịch tập mà không có cơ hội đâu.”

Được rồi, nhiệm vụ này xem như là làm không công.

2333 dặn Ninh Thư: “Lần sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, việc đầu tiên là phải nói rõ ràng với người ủy thác, nói cho bọn họ biết nếu nghịch tập phải trả một cái giá lớn.” 

Ninh Thư gật đầu: “Ta biết rồi.”

Lần này coi như chịu thiệt rồi, đáng tiếc nhất là 35 điểm công đức mới đổi được bùa hộ mệnh kia.

“Không lẽ người ủy thác nói nhiệm vụ thất bại là coi như thất bại à?” Ninh Thư hỏi, thất bại sẽ bị xóa bỏ, người ủy thác tùy tiện nói thất bại thì thất bại, cô có bao nhiêu bùa hộ mệnh hơn nữa cũng không đủ dùng đâu. 

2333 nói: “Không riêng gì người ủy thác, còn một phương thức tính toán khác, nhiệm vụ này của cô thất bại, hơn một nửa là do phần mềm này nhiều bug quá, một khi cô rời đi, những vận may này sẽ không còn ở lại với người ủy thác.”

Ninh Thư: (ノ *T_T*) ノ ┴-┴ Hất bàn rơi lệ.

Cảm giác sẽ không bao giờ còn muốn yêu nữa. 

Quả nhiên nữ phụ vẫn nên làm nữ phụ đi, nhân vật chính gì đó vẫn không nên làm thì hơn!!!

Ninh Thư chán chường nằm trên ghế sa lon, ngủ!

Công sức cũng thành không công, hiện tại nột tâm của cô rất phiền muộn, có lẽ thế giới kia có lòng tốt, mang may mắn đều để hết trên người cô. 

Nhưng...

Nói mãi cũng toàn là nước mắt.

Trong lòng Ninh Thư không ngừng suy nghĩ, phải coi nhân sinh của người ủy thác thành nhân sinh của mình mà nghịch tập. 

Nhưng...

Mở chế độ hack mà cũng trở thành lỗi của cô.

Ngủ. 

Không biết ngủ bao lâu, Ninh Thư tỉnh lại, trong lòng không còn phiền muộn như vậy nữa.

Ninh Thư hỏi 2333: “Ta muốn xem một chút chuyện của thế giới kia sau khi ta rời khỏi.”

Dù sao cũng là môn phái mình lập ra, Ninh Thư muốn xem một chút. 

“Được.” 2333 nói: “Thế giới này biết dựa theo sự nghịch tập của cô mà phát triển.”

Ninh Thư xuất hiện trước một màn hình, hình ảnh là tư thế Ninh Thư chết đi, nhưng trên quần áo có chút bụi bặm, xem ra đã chết được một thời gian rồi.

“Tôi không phải chỉ mới quay trở lại không gian thôi sao, cảm giác thời gian bên kia đã trôi qua rất lâu rồi.” Ninh Thư hỏi 2333. 

“Tốc độ thời gian trôi không giống nhau.”

Ninh Thư nhìn hình ảnh bên trong màn hình.

Giang Lạc đẩy cửa phòng ra, đi vào, nhìn thấy người ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, người trên giường cúi thấp đầu, giống như là đang ngủ. 

Giang Lạc chắp tay kêu lên: “Sư tôn.”

Giang Lạc chờ mãi mà không thấy sư tôn đáp lại, nhưng khom lưng thời gian dài mà không hề nhúc nhích.

Hắn nhíu mày một cái, đi tới hô: “Sư tôn.” 

Giang Lạc vươn tay đặt ở trước lỗ mũi, cảm thấy không có hơi thở, vội vã thu tay về, vẻ mặt hoảng sợ.

Mím chặt môi, trong ánh mắt lóe ra quang mang.

Giang Lạc cũng không đi thông báo cho những người khác rằng chưởng môn đã chết, mà là quỳ xuống trước thi thể dập đầu lạy ba cái, sau cầm lấy Khai Thiên rìu bên cạnh thi thể. 

Khai Thiên rìu rất nặng, cộng thêm Giang Lạc không luyện hóa Khai Thiên rìu, lúc cầm lên rất mất sức.

Giang Lạc nhìn Khai Thiên rìu trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười, nhìn về phía thi thể, nói: “Sư tôn khai sáng môn phái, đệ tử nhất định sẽ phát triển nó thật tốt.”

Giang Lạc vươn tay vừa đụng vào đầu thi thể, thi thể ngay lập tức hóa thành tro tàn, Giang Lạc nói rằng: “Nhưng thời đại thuộc về sư tôn đã qua rồi.” 

Thằng nhãi này!

Nhìn đến đây, Ninh Thư nhịn không được nhíu mày.

Trước đây khi muốn nhận Giang Lạc làm đồ đệ, suy nghĩ rất nhiều, kết cục vẫn thu nhận Giang Lạc. 

Có kết quả như ngày hôm nay, trong lòng Ninh Thư đã mơ hồ có dự cảm không tốt rồi.

Giang Lạc có sự kiêu hãnh của bản thân, chỉ cần cho một cái thang leo lên trời, thì hắn sẽ bò được lên cái thang đó.

Có được Khai Thiên rìu, Giang Lạc dùng tốc độ nhanh nhất để luyện hóa, rồi tiếp nhận môn phái, lấy Khai Thiên rìu ra tuyên bố mình chính là chưởng môn Trường Sinh môn. 

Không ít người nghi ngờ sư tôn đã đi nơi nào rồi, Giang Lạc giải thích rằng sư tôn và Thanh Việt tiền bối đã đi tìm kiếm cơ hội phát triển cao hơn rồi.

Thanh Việt vốn dĩ đã không thấy tăm hơi đâu cả, thần khí trấn phái lại ở trong tay Giang Lạc, hắn là đại đệ tử, thực lực cũng là cao nhất, kế thừa ngôi vị chưởng môn cũng không có gì sai.

Giang Lạc nhìn về phía bức họa tổ sư gia “Ninh Thư” bái lạy, chính thức trở thành chưởng môn Trường Sinh môn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK