Với võ công bây giờ của Ninh Thư thì An gia không thể làm gì được cô cả, nhưng mà cô vẫn chần chừ hỏi: "Thật sao? Bọn họ sẽ dùng dây điện trói tôi lại mất?"
Sắc mặt của An Kim Vĩ đen đến nỗi không thể nhìn thấy được, việc xấu trong nhà lại bày ra cho thiên hạ xem, biến nhà mình thành trò cười lúc uống trà sau bữa cơm cho cả tiểu khu, đúng là một kẻ điên, kẻ điên...
Cảnh sát vừa di chuyển về phía Ninh Thư vừa nói với cô: "Tôi chắc chắn sẽ bảo đảm sự an toàn cho cô, cô yên tâm đi."
Cảnh sát vươn tay kéo Ninh Thư vào chỗ an toàn.
Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải hóng gió nữa.
Ninh Thư vẫn hỏi An Kim Vĩ: "Ông xã, anh đã nói là không ly hôn với em rồi đấy."
An Kim Vĩ hung dữ liếc nhìn Ninh Thư rồi quay người bước đi, chỉ có điều là đi rất kỳ quái, giống y như một con vịt vậy.
Ninh Thư chớp mắt rồi lặng lẽ rơi nước mắt, người nhà họ An xoay người đi xuống lầu, không có bất kỳ một ai đến bế con giúp Ninh Thư cả.
Phá hoại An gia thành ra như vậy, họ không giết cô cũng coi như là nhẫn nhịn lắm rồi.
Ninh Thư cúi đầu, bộ dạng như thể vô cùng cô đơn và sợ hãi, cô ôm lấy đứa bé khập khễnh bước xuống lầu.
Cảnh sát đưa Ninh Thư về An gia, họ răn đe người nhà họ An, bắt buộc nhà họ An không được ngược đãi con dâu nữa.
Ninh Thư bế đứa bé quay về phòng, cô đặt đứa bé vào chiếc nôi, cô lắc lắc cánh tay, bế trẻ con lâu như vậy khiến cho cánh tay Ninh Thư mỏi nhừ.
Ninh Thư đi vào phòng tắm rửa sạch vết máu trên chân, nhìn miệng vết thương ở chân cô, cô ra tay độc ác nhưng An Kim Vĩ cũng không hề kém cạnh, dù sao thì cũng có thâm thù đại hận, muốn giết đối phương cơ mà.
An gia bây giờ là một mớ hỗn độn, Ninh Thư ở yên trong phòng, mọi việc trong nhà đều đẩy lên người mẹ của An Kim Vĩ.
Nếu như nói địa vị trong nhà của Trương Ninh là thấp nhất, thì mẹ của An Kim Vĩ cũng là thứ hai, do đó bà ta mới muốn chứng tỏ địa vị của mình trước mặt Trương Ninh.
Mẹ của An Kim Vĩ thu dọn rác rưởi, mảnh sứ và thủy tinh vỡ, hai cha con nhà họ An chỉ ngồi trên ghế chứ không nói gì.
"Bố, con muốn ly hôn với Trương Ninh, An gia không cần một người con dâu như thế." Nhất định phải ly hôn, cho dù phải trả bất cứ giá nào.
Bố của An Kim Vĩ lắc đầu: "Bây giờ không phải là lúc ly hôn, cô ta đã gây chuyện như vậy rồi, nếu như lập tức ly hôn, người khác sẽ nhìn nhà chúng ta như thế nào đây."
"Chúng ta đang ở vào thế bất lợi, ngộ nhỡ cô ta uy hiếp chúng ta thì sao?" Bố của An Kim Vĩ nói.
"Cô ta còn dám uy hiếp chúng ta ư, không bắt cô ta trả lại 100.000 tệ tiền sính lễ là may lắm rồi." Mẹ của An Kim Vĩ tức giận nói: "Cô ta còn mặt mũi nào mà uy hiếp chúng ta chứ."
"Cũng tại bà lười biếng, không giúp nó chăm sóc đứa bé một chút, chỉ biết chơi mạt chược, nhảy nhót ngoài quảng trường cùng mấy bà già trong tiểu khu." Bố của An Kim Vĩ chỉ vào bà ta mà mắng.
"Không phải ông cũng đi đánh bài, đánh cờ hàng ngày ư." Mẹ của An Kim Vĩ phản bác.
"Tôi có tiền lương hưu, bà có không, những việc này là điều mà phụ nữ các bà nên làm, chẳng lẽ muốn người làm bố chồng như tôi đi chăm sóc con dâu ư, thế mà bà cũng có thể nghĩ ra được." Bố của An Kim Vĩ chỉ tay vào vợ mình: "Tôi chỉ nói bà hai câu mà bà còn cãi lại."
Mẹ của An Kim Vĩ vô cùng tủi thân: "Lúc tôi đang ở cữ cũng có được như vậy đâu, cô ta sung sướng như vậy mà còn hỗn láo đòi tự sát, tôi thấy cô ta cố ý đấy."
"Được rồi, bây giờ con chỉ muốn ly hôn với cô ta." An Kim Vĩ nói: "Con không muốn sống chung với người phụ nữ như vậy một phút nào nữa."
"Từ từ đã, không thể làm như thế trong lúc đầu sóng ngọn gió được." Bố của An Kim Vĩ thở dài một hơi.
Ninh Thư mở cửa, cô nói với ba người của An gia: "Con đói rồi, con muốn ăn thịt."
"Cô đi mà ăn sh*t ý." Mẹ của An Kim Vĩ chửi ầm lên với Ninh Thư: "Cô còn có mặt mũi đòi ăn cơm à."
Ninh Thư nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn người nhà họ An, bố của An Kim Vĩ mắng một tiếng: "Đi nấu đi, ngớ ra đấy làm gì nữa."
Mẹ của An Kim Vĩ vẫn chưa thu dọn xong đống rác rưởi trong phòng khách, bây giờ lại bị sai đi nấu đồ ăn, bà ta tức giận ném cây chổi trong tay xuống, đi vào nhà bếp nấu đồ ăn.
Ninh Thư nhìn thoáng qua chiếc điện thoại được đặt trên bàn của An Kim Vĩ, cô chạy qua cướp lấy, An Kim Vĩ liền đứng dậy hét lên: "Trương Ninh, cô lại phát điên rồi à."
"Anh muốn ly hôn với em có phải là vì có người khác rồi không." Ninh Thư vuốt chiếc điện thoại. Sau đó thì bị An Kim Vĩ cướp lại.
"Trương Ninh, tôi cảnh cáo cô đừng có mà thách thức sự kiên nhẫn của tôi." An Kim Vĩ nhét điện thoại vào túi: "Đừng có tưởng là tôi sợ nên sẽ không ly hôn với cô."
Ninh Thư mặt không đổi sắc nói: "Nhưng mà trước lúc đó anh sẽ phải nhẫn nhịn sự vui giận thất thường của tôi một năm, anh xem bây giờ tôi đã tỉnh táo rồi, nhưng mà giây tiếp theo tôi không biết bản thân sẽ làm ra những việc gì đâu."
"Nếu như tôi thực sự muốn chết thì có lẽ tôi sẽ kéo cả các người đi cùng." Ninh Thư cười híp mắt: "Ông xã à, chúng ta không thể sống cùng nhau thật vui vẻ sao?"
Như vậy giống cuộc sống sao? An Kim Vĩ đóng sập cửa đi ra, Ninh Thư hét về phía bóng lưng của hắn: "Ông xã à, hôm nay là, hôm nay là cuối tuần, anh muốn đi đâu đấy."
An Kim Vĩ không thèm để ý đến Ninh Thư, hắn chẳng quay đầu mà cứ thế đi mất.
Ninh Thư nhún vai, khuôn mặt cô hiện ra vẻ không sao cả, cô quay đầu thì thấy bố chồng đang nhìn mình chằm chằm thì liền hỏi: "Bố à, bố có gì muốn nói với con sao?"
"Nhìn cô bây giờ không giống người muốn tự sát, cô tự biên tự diễn như thế là có ý gì?" Bố của An Kim Vĩ nói: "Có uất ức gì không thể nói ra mà phải làm ầm ĩ lên như thế, gây chuyện cho ai xem hả."
Có nói thì các người cũng không thèm để ý, chỉ biết trách móc người khác gây chuyện, Ninh Thư nói: "Biểu hiện của chứng trầm cảm chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh ra ý muốn tự sát trong đầu, có lẽ nhảy một cái là chết, nhưng rồi lại bỗng nhiên chịu đựng, sau đó sẽ lại sinh ra ý muốn tự sát, cứ lòng vòng như thế, bố à, có nói xem như thế có khổ sở hay không?"
Giọng nói của Ninh Thư nhẹ bẫng mang theo sự u ám không nói nên lời.
Đây rõ ràng là một loại bệnh, nhưng lại rất ít người để ý, tại sao chứ, bởi vì địa vị của phụ nữ rất thấp, người ta chỉ cho rằng mình già mồm, nhiều chuyện thôi.
Hơn nữa chứng trầm cảm này là một loại bệnh mà rất nhiều người không coi ra gì.
Trong nhà này không có một chút công bằng nào cả, dựa vào sự hy sinh của một số người để duy trì sự yên ổn và đầm ấm, hơn nữa hy sinh nhưng mà không được báo đáp.
"Cô thực sự muốn sống chung với Kim Vĩ ư?" Bố chồng hỏi Ninh Thư.
"Vâng ạ, con muốn sống cùng anh ấy, nhưng mà anh ấy lại không muốn sống cùng với con." Ninh Thư cười ha ha một tiếng: "Không dễ dàng ly hôn như thế được đâu ạ."
Ninh Thư nhe răng vừa cười vừa nói: "Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, bố à, thà dỡ mười ngôi miếu cũng không được phá vỡ một cuộc hôn nhân, bố sẽ không để Kim Vĩ ly hôn với con chứ?"
Bố chồng nhìn gương mặt tươi cười của Ninh Thư, bây giờ ông ta có thể hiểu vì sao con trai mình muốn ly hôn với cô ta, đúng là bị thần kinh, mỗi lúc một bộ dạng khác nhau.
Nóng nảy, vui giận thất thường, lúc thì khóc lóc, lúc thì lại thâm trầm như ma quỷ, sống với người phụ nữ như thế này sẽ một mỏi biết nhường nào.
Hơn nữa, cô cũng không thể làm gì được cho gia đình này cả, đúng là nuôi một người vô dụng.