Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành mỗi người một ngụm cuối cùng cũng uống hết bát canh gà, có lẽ là bầu không khí ở đây quá ám muội nên sau khi uống xong thì mặt của hai người đều nóng hừng hực.

Ánh mắt của Tịch Mộ Thành khi nhìn Thời Tư Nam vô cùng thâm thúy, Thời Tư Nam không dám nhìn vào ánh mắt của đối phương, ánh mắt của cậu không ngừng di chuyển trên người nó, giống như là đang đốt lửa vậy khiến Thời Tư Nam cảm thấy cả người nóng bừng, máu ở trong người đều đang sôi trào.

Tịch Mộ Thành vươn tay ra rồi đặt lên trên tay của Thời Tư Nam, ngón cái không ngừng vuốt ve bàn tay của đối phương, hành động vô cùng ám muội. 

“Cậu...” Thời Tư Nam bất an mà kêu lên, nhất là khi thấy con mắt của cậu đỏ bừng thì trong lòng lại có chút sợ hãi.

Tịch Mộ Thành híp mắt, hắn cảm thấy có một nguồn nhiệt đang cuồn cuộn ở trong người mình, khiến hắn vô cùng muốn đè người phụ nữ trước mặt xuống dưới, chà đạp một cách độc ác.

Người phụ nữ này có một lực hấp dẫn rất khủng bố với hắn, không thứ gì có thể sánh được. 

Hô hấp của Tịch Mộ Thành trở nên dồn dập, trong mắt hắn chỉ có Thời Tư Nam, đối phương nằm trên giường, quyến rũ vô song, mái tóc dài xõa tung trên giường, vết thương trên mặt cũng đã khá hơn, đang mỉm cười nhìn hắn.

Tịch Mộ Thành cảm thấy nguồn nhiệt trong bụng hắn muốn bùng phát.

Tịch Mộ Thành nhịn không được mà vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt của Thời Tư Nam. 

“A... đau, cậu, con đau.” Mũi của Thời Tư Nam vì hành động này của Tịch Mộ Thành mà càng đau thêm, giống như lại bị thương lần nữa vậy, đau đến muốn khóc.

Tịch Mộ Thành có phần hoảng hốt, nhìn thấy khuôn mặt của Thời Tư Nam bị cuốn vải xô thì vội vã rút tay về: “Con không sao chứ.”

“Cậu, cậu làm cho mặt của con đau quá.” Thời Tư Nam không nhịn được mà nói, đồng thời thân thể của cô ta cũng trở nên rất nóng, cho dù khi Tịch Mộ Thành chạm vào rất đau thế nhưng nó vẫn luôn khát vọng được cậu chạm vào. 

Tịch Mộ Thành cảm thấy có cái gì không đúng, nên nói với Thời Tư Nam: “Nghỉ ngơi cho tốt.” Sau đó xoay người ra khỏi phòng của Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam nhìn theo bóng dáng của hắn thì trong lòng có chút thất vọng và mất mát, thân thể khô nóng nhìn về phía bờ vai rộng của Tịch Mộ Thành, nghĩ đến chuyện ở khách sạn thì thân thể càng thêm khô nóng.

“Trời ơi, mày đang suy nghĩ cái gì vậy, đó chính là cậu của mày.” Thời Tư Nam không ngừng lắc đầu, nhưng mà thân thể cũng vẫn không có chút sức nào, lại còn rất khô nóng. 

Tịch Mộ thành trở về phòng của hắn, đầu tiên là uống một cốc nước, nhưng mà vẫn cảm thấy khô nóng, trong đầu chỉ nghỉ đến thân thể của Thời Tư Nam.

Tịch Mộ Thành cũng không có cách nào nên chỉ đành dùng nước lạnh để hạ hỏa, sau đó dựa vào hai bàn tay của mình, không ngừng di chuyển, hơn nữa càng làm càng thêm hưng phấn, cuối cùng khi chân của hắn đã bắt đầu run rẩy thì Tịch Mộ Thành mới dừng lại.

“Yêu tinh hành người kia.” Trong đầu của Tịch Mộ Thành chỉ có Thời Tư Nam. 

Đúng là ăn ngon rồi quen mùi, làm Tịch Mộ Thành suýt chút nữa là không kìm nén được, đáng tiếc là Thời Tư Nam đang bị thương, nếu không hắn đã lao vào phòng của Thời Tư Nam rồi.

Tịch Mộ Thành nằm trên giường, cảm giác thắt lưng có chút mỏi, nhưng chỉ coi như là vì làm nhiều.

Bên này thì Ninh Thư cũng tháo tai nghe ra, sau khi biết Tịch Mộ Thành đã uống canh gà thì khóe miệng của cô cũng nhếch lên. 

Mọi người nhất định phải thật hạnh phúc nha, fighting!!

Thứ thuốc mà Ninh Thư cho hai người này uống chính là loại xuân dược giúp đàn ông có thể cùng với ba mươi người phụ nữ trong một đêm, dùng tóc của hai người để làm phép thì hai người đó sẽ bị buộc ở bên nhau.

Hai người chỉ cần nhìn thấy nhau là trong lòng sẽ bắt đầu rục rịch. 

Cho dù ở lúc nào và ở đâu thì đều sẽ rục rịch, một giây sau chỉ sợ không thể dính vào nhau mà lăn lộn.

Hơn nữa chỉ có lực hấp dẫn với đối phương, còn người khác thì sẽ không có hứng thú gì cả.

Ninh Thư mỉm cười, vì phòng ngừa con rể trăng hoa nên cô phải nghĩ cách để đối phương chỉ hứng thú với con của mình, cô đúng là tận tâm tận lực mà. 

Ôi chao, bây giờ Thời Tư Nam vẫn đang bị thương, không biết nó có mang theo vết thương ra trận hay không.

Ninh Thư tắt máy tính đi và bắt đầu tu luyện.

Tịch Mộ Thành chịu tổn thất lớn như vậy thì hắn nhất định sẽ trả thù. 

Tu luyện một đêm, Ninh Thư cảm giác vô cùng thoải mái, khi xuống phòng khách thì thấy cha của mình đang nói chuyện với Tịch Mộ Thành.

Cũng không biết ông ấy đang nói gì mà làm cho ánh mắt của Tịch Mộ Thành mang theo sự châm chọc.

Ninh Thư: →_→ 

Thật lòng mà nói thì Ninh Thư cũng hoài nghi Tịch Mộ Thành là con riêng của lão già này, nếu không tại sao ông ấy lại tốt với Tịch Mộ Thành như vậy.

Thậm chí còn muốn gả cháu gái của mình của Tịch Mộ Thành.

Đã nói người như Tịch Mộ Thành căn bản sẽ không thể trở thành người cho bản thân sử dụng. 

Ninh Thư xuống lầu rồi gọi lão: “Cha, hai người đang nói gì vậy?”

Lão gia tử nhìn thấy Ninh Thư thì vừa cười vừa nói: “Chúng ta đang nói mấy chuyện của đàn ông.”

Ninh Thư nghi ngờ nhìn về phía lão và Tịch Mộ Thành. 

Lão nhìn thấy ánh mắt của Ninh Thư thì nói: “Chỉ là hỏi xem Mộ Thành có thích cô bé nào không, hai năm nữa là nó đã ba mươi tuổi rồi, cũng đã đến tuổi để lập gia đình rồi.”

Biểu cảm của Tịch Mộ Thành rất thờ ơ, việc cả đời của hắn cũng chưa đến phiên người của Thời gia làm chủ.

Ninh Thư: →_→ 

Lão già đang thăm dò Tịch Mộ Thành sao, nhưng mà còn lâu hắn mới nói bản thân thích Thời Tư Nam.

Lúc ăn sáng thì Ninh Thư vẫn không ngừng quan sát Tịch Mộ Thành, chỉ thấy hai má của hắn ửng hồng, hiển nhiên là tương đầu tán đã đi vào trong cơ thể, nhưng loại thuốc này còn sẽ từ từ thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong cơ thể, sau đó đào rỗng thân thể con người.

Tịch Mộ Thành chống lại ánh mắt quan sát của Ninh Thư, sau đó lạnh nhạt nói: “Chị nhìn em làm gì, hay là chị cũng thích gương mặt của đứa em này?” 

Ninh Thư mỉm cười, rồi chắp tay lại: “A di đà phật, những gương mặt trên đời đều là hư ảo, sau này còn lại cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi.”

Tịch Mộ Thành cười lạnh một tiếng.

Ăn sáng xong thì Ninh Thư lập tức lái xe đi làm. 

Chỉ là khi cô gặp đèn đỏ, định phanh xe lại thì mới phát hiện không thể thắng được, trong lòng của Ninh Thư cũng đang không ngừng mắng Tịch Mộ Thành là tiện nhân.

Hơn nữa bây giờ còn đang là giờ cao điểm, có rất nhiều người đang đi lại trên đường, nếu như mà xảy ra tai nạn thì ít nhất cô cũng tông phải năm sáu người, hơn nữa xe của cô còn không thể thắng lại.

Nếu như xảy ra chuyện gì thì cô sẽ chịu không nổi. 

Cô khiến cho xe của Tịch Mộ Thành xảy ra vấn đề nên giờ hắn muốn trả thù lại cô, Ninh Thư nghi ngờ hắn đều đã động tay chân lên tất cả xe của cô.

Lòng bàn tay của Ninh Thư ướt đẫm mồ hôi, cô đưa cần số về mức thấp nhất, sau đó nhìn xung quanh, cô không thể đâm vào người qua đường cho nên chỉ có thể điều khiển ô tô lao về phía bồn hoa.

Ninh Thư chuyển tay lái, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra những âm thanh chói tai, xe đâm vào vỉa hè một cái rầm, đầu của Ninh Thư cũng đập vào vô lăng, khiến cho cô cảm thấy choáng váng, máu cũng không ngừng chảy. 

Bởi vì Ninh Thư đột xuất thay đổi tuyến đường nên các xe phía sau cũng đột ngột dừng lại, làm cho xe này húc vào đuôi xe kia.

Cảnh sát giao thông vội vàng dùng vật cản để vây xung quanh xe của Ninh Thư.

Ninh Thư lau chỗ máu ở trên trán rồi đi xuống xe, nói với cảnh sát: “Tai nạn lần này là do lỗi của tôi, bởi vì bộ phận phanh của xe tôi bị hỏng rồi.” 

Xe của Ninh Thư bị lôi đi, còn Ninh Thư thì đến đồn công an để cho khẩu cung, hơn nữa cô cũng đã bồi thường cho những chiếc xe chịu ảnh hưởng ở phía sau.

Dù sao thì cô cũng phải áp chế việc này xuống mức thấp nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK