Mục lục
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Cảnh nhìn thấy con trai mình đã phấn chấn hơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, ông Cảnh rất lo lắng, không chỉ lo lắng cho công ty, mà còn lo lắng cho gia đình, con trai ông không màng đến thân thể, ông cũng có phần hoảng loạn, lo lắng rằng Cảnh gia không có người nối dõi, lo lắng rằng Cảnh gia sẽ tuyệt hậu.

Lúc này, ông Cảnh rất hối hận, đáng lẽ lúc ông còn trẻ nên chơi thật nhiều, nói không chừng ông bây giờ đã có con riêng rồi, cũng không để đến mức Cảnh gia phải lâm vào bước đường tuyệt hậu. 

Nhưng nghĩ lại thì lúc đó, ông chỉ cần có Cảnh Thiếu Trạch là đủ rồi, nuôi dưỡng nó khôn lớn ngoan ngoãn, ông không muốn con ông hư hỏng rồi đi tiêu pha tài sản của ông.

Nhưng ông hoàn toàn không ngờ tới Cảnh Thiếu Trạch đứa con duy nhất của ông lại mắc phải căn bệnh này.

Nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch đã giải quyết được tâm tư trong lòng, ông Cảnh lại quay ra giải quyết vấn đề mang thai hộ. 

Lúc ông Cảnh nhắc đến vấn đề mang thai hộ, bà Cảnh tuy không cam tâm trong lòng, nhưng cũng không làm loạn nữa, đưa ra yêu cầu: “Lúc mang thai hộ tôi phải có mặt ở đó, đứa con phải là con của tôi và ông.”

Bà cũng không thể nuôi dưỡng con của người khác được.

“Đó là chuyện đương nhiên.” Ông Cảnh khẳng định. 

“Tôi còn một yêu cầu.” Bà Cảnh chỉ vào Diệp Tích: “Tôi không muốn nó mang thai hộ.”

Cảnh Thiếu Trạch sắc mặt hơi khó coi, nhìn sang Diệp Tích: “Con cũng không đồng ý để cô ta mang thai hộ, vốn thuê cô ta là để mang thai đứa con của con và Tịnh Tịnh, bây giờ lại mang thai đứa con của cha mẹ, làm như thế sao được chứ.”

Ninh Thư lại nói: “Tại sao không thể để Diệp tiểu thư mang thai hộ, Diệp tiểu thư vừa trẻ lại xinh đẹp, cơ thể khỏe mạnh, mẹ cũng đã đưa cho cô ấy một nửa số tiền rồi, chúng ta chỉ cần mượn cơ thể của cô ấy để sinh con, còn mang thai con của ai không quan trọng.” 

Cảnh Thiếu Trạch nghe thấy Ninh Thư nói vậy, ánh mắt lóe lên sự tức giận, Diệp Tích là người phụ nữ của hắn, sao có thể mang thai con người khác được, lại còn là con của cha và mẹ hắn.

“Tịnh Tịnh, anh không thích cô ta, để cha mẹ tìm người khác mang thai hộ cha mẹ đi.” Cảnh Thiếu Trạch nắm lấy tay Ninh Thư, nói một cách nhẹ nhàng.

Ninh Thư cười không nói gì. 

Ông Cảnh nói tiếp: “Cha sẽ tự đi tìm người mang thai hộ, không cần nhờ đến Diệp tiểu thư nữa.”

Sắc mặt Diệp Tích đột nhiên trở nên trắng bệch, vội vàng quỳ xuống dưới chân bà Cảnh, vừa khóc vừa van xin khẩn thiết: “Phu nhân, con cầu xin cô, hãy để cho con mang thai hộ, con tình nguyện mang thai hộ.”

Bà Cảnh đang tức muốn chết: “Cô là loại đàn bà đê tiện, tôi nói không cho cô mang thai hộ là không được mang thai hộ, cô mau cút khỏi nhà chúng tôi.” 

Bà Cảnh nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, đều thấy Diệp Tích đúng là con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ chồng người khác, cô ta quyến rũ con trai bà, bây giờ còn muốn quyến rũ chồng bà.

Diệp Tích hoảng sợ lắc đầu: “Phu nhân, cầu xin cô, hãy cho con mang thai hộ.”

Không thể mang thai hộ, công ty của cha cô ta sẽ phải làm sao, Diệp Tích biết bản thân không được mang thai hộ, mẹ Cảnh Thiếu Trạch nhất định sẽ lấy lại số tiền đã đưa. 

Nhìn thấy cảnh Diệp Tích như vậy, Cảnh Thiếu Trạch tức giận đứng dậy muốn dạy dỗ người phụ nữ này, nhưng cuối cùng đã tự kìm chế được.

Ninh Thư nheo mắt theo dõi màn kịch này.

Trước đây thì không cam tâm tình nguyện, bây giờ Ninh Thư chỉ còn mỗi con đường là mang thai hộ mà thôi, chỉ có Cảnh gia mới có thể cho cô ta cái giá mang thai hộ cao đến như vậy. 

Bà Cảnh tức đến mức tát cho Diệp Tích một cái: “Cô sao lại không biết xấu hổ đến vậy chứ?”

Diệp Tích ôm lấy mặt, vẫn cố chấp quỳ dưới chân bà.

Cảnh Thiếu Trạch nhìn thấy Diệp Tích trong cảnh này, ánh mắt hắn vô cùng thương xót, trải qua biết bao tình thế, Cảnh Thiếu Trạch mới nhận ra Diệp Tích đã khắc sâu trong trái tim hắn. 

Nhưng lúc này, hắn không thể rời xa Nghê Tịnh được.

Dù sao Nghê Tịnh cũng là người vợ đã hi sinh tất cả vì hắn.

Ninh Thư không đối đầu với Diệp Tích như trong kịch bản, không thể hiện mặt độc ác của mình, vậy mà trong lòng Cảnh Thiếu Trạch vẫn chỉ có Diệp Tích. 

Hắn yêu Diệp Tích, nhưng lại không thấy Ninh Thư thể hiện gương mặt độc ác của mình, điều này khiến Cảnh Thiếu Trạch phải trăn trở rất nhiều.

“Mẹ, mẹ đừng quản cô ta làm gì.” Cảnh Thiếu Trạch nói một cách lạnh lùng: “Cô ta có thể mặt dày ở lại Cảnh gia mãi được ư?”

Diệp Tích nghe thấy Cảnh Thiếu Trạch nói như vậy, cắn răng thật chặt nước mắt chảy ròng ròng, ánh mắt nhìn Cảnh Thiếu Trạch vô cùng bi thương. 

Ông Cảnh từ đầu tới cuối chứng kiến cảnh này, ông cũng không muốn Diệp Tích làm người mang thai hộ cho mình, đây là người đàn bà của con trai mình, để cô ta mang thai hộ, quả thực là loạn.

Diệp Tích vẫn kiên trì ở lại Cảnh gia, ông Cảnh nể Cảnh Thiếu Trạch, không muốn để Diệp Tích đi.

Thế nhưng bà Cảnh lại không muốn nhìn thấy Diệp Tích, nhất quyết đuổi cô ta đi, cứ mở miệng là đòi tống cổ cô ta ra khỏi nhà. 

Ông Cảnh lại quát lên một tiếng: “Đã muộn như vậy rồi, bà muốn người ta đi thì chờ ngày mai, để cô ta ở lại đây một đêm.”

Bà Cảnh lại càng hoài nghi vô căn cứ, càng nghĩ người đàn bà này đang dụ dỗ chồng bà.

Sau khi gia đình họp xong, trời cũng đã khuya, Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch trở về phòng nghỉ ngơi. 

Vừa về tới phòng, Cảnh Thiếu Trạch vội nắm tay Ninh Thư, nói một cách rất tình cảm: “Tịnh Tịnh, cho dù có xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, em vẫn luôn ở bên cạnh anh, cảm ơn em.”

Ninh Thư cười rất ngại ngùng, nhưng trong lòng lại đang cười sảng khoái.

Thật tình, chỉ muốn tát cho mày một cái. 

Bây giờ thì nói những lời ngọt nhạt, nhưng buổi tối lại mò xuống phòng Diệp Tích.

Ninh Thư: →_→

Lấy máy tính ra khỏi ngăn kéo, mở máy tính lên, cũng không bất ngờ gì khi màn hình hiện lên cảnh Cảnh Thiếu Trạch đang ở cùng với Diệp Tích. 

Hai người ngã xuống giường, Cảnh Thiếu Trạch nằm đè lên tay của Diệp Tích, nói với giọng rất nghiêm nghị: “Tại sao em muốn mang thai con của cha mẹ, em có biết em là người phụ nữ của anh hay không.”

Diệp Tích khẽ rơi nước mắt, Cảnh Thiếu Trạch rất đau lòng: “Em nói gì đi chứ?”

“Từ khi bước chân vào căn nhà này, em đã không còn đường lui nữa rồi, em nhất định phải giúp Cảnh gia mang thai hộ, như vậy thì mới có tiền giúp công ty của cha em, vì tiền, vì công ty của cha em, em có thể làm bất cứ điều gì.” 

“Em…” Cảnh Thiếu Trạch trăn trở: “Tại sao em phải làm như vậy chứ, nếu như có đủ tiền đưa cho cha em giải quyết chuyện công ty, thì em sẽ không mang thai hộ nữa đúng không?”

Diệp Tích im lặng một lúc rồi nói: “Đúng vậy.”

“Em cần tiền thì anh sẽ cho em tiền, em có dám lấy không?” Cảnh Thiếu Trạch gương mặt có vẻ tính toán. 

Diệp Tích cảnh giác nhìn hắn, sau đó hỏi: “Anh có yêu cầu gì?”

“Em làm tình nhân của anh, ngày mai em rời khỏi nơi này, anh sẽ mua cho em một căn nhà, sau đó sẽ gửi tiền cho em gọi là phí nuôi dưỡng.”

“Cảnh Thiếu Trạch, anh đừng có làm nhục người khác như vậy.” Diệp Tích kích động nói, cố gắng vùng vẫy khỏi hắn. 

Cảnh Thiếu Trạch nắm chặt tay của Diệp Tích, không để cô ta vùng vẫy nữa: “Em vừa nói em vì tiền có thể làm tất cả cơ mà, em vì cứu công ty của cha em mà có thể hi sinh tất cả mọi thứ cơ mà?”

“Em phải suy nghĩ cho kỹ, cha em đang chờ em mang tiền về cứu mạng ông ấy đấy, không có tiền, không chừng ngày mai các trang báo sẽ đưa tin tức có người nhảy lầu vì phá sản đấy.” Cảnh Thiếu Trạch đe dọa Diệp Tích.

Sắc mặt Diệp Tích trắng bệch: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” 

“Hơn nữa chúng ta cũng không phải là chưa từng làm gì.” Cảnh Thiếu Trạch cong môi, khiến Diệp Tích xấu hổ toàn thân nóng bừng.

Diệp Tích cố gắng giãy giụa, cắn chặt môi, một lát sau nói tiếp: “Em có thể làm tình nhân của anh, nhưng anh phải đưa tiền cho em trước, em không tin anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK