Hiện tại người thú giống cái trong bộ lạc thích theo Thiên Giai đi ra ngoài, mỗi lần đi ra ngoài đều thu hoạch được rất nhiều, khiến người thú giống cái rất yêu thích ra ngoài bộ lạc.
Chi còn giải thích với Ninh Thư: "Giai nói mỗi lần người ra ngoài lại khác nhau, tới các lần sau, sẽ mang cô đi."
Ninh Thư không để ý lắm, tuy nói là lần lượt, nhưng mỗi lần đều có Chi, Ninh Thư thậm chí hơi u ám mà nghĩ rằng Thiên Giai muốn gây xích mích quan hệ giữa cô và Chi.
Có điều Ninh Thư sẽ không vì Thiên Giai, mà ầm ĩ với Chi – người gần gũi với mình, mỗi lần Chi đi ra ngoài, Ninh Thư đều giã nát thảo dược, bôi lên người cô ta.
Những thảo dược này có thể xua đuổi côn trùng, tránh muỗi, lần trước Chi suýt nữa bị rắn cắn, ánh mắt những người thú giống đực đi theo bảo vệ người thú giống cái đều đặt trên người Thiên Giai, có một số việc vẫn phải dựa vào chính mình.
Xảy ra chuyện gì cũng chỉ có thể tự mình gánh vác, tự mình chịu khổ.
Ninh Thư bĩu môi, cô không mang theo tôi, lẽ nào tôi không thể tự đi một mình, hiện tại cô có năng lực có thể tự bảo vệ mình.
Đến khi đám người Thiên Giai đi rồi, Ninh Thư tự mình lén lút ra ngoài bộ lạc, có điều vẫn trong khu vực xung quanh bộ lạc, tìm kiếm thảo dược, thỉnh thoảng còn có thể săn thỏ rừng gì gì đó.
Ninh Thư gặp một con hoẵng, trông rất to béo, Ninh Thư đuổi theo hoẵng một đoạn, cuối cùng dùng tay không đánh chết hoẵng.
Ninh Thư nắm quả đấm một cái, có sức mạnh quả nhiên là thoải mái.
Kéo con hoẵng đã chết trở về, đội ngũ của Thiên Giai vẫn chưa về, Ninh Thư trước tiên kéo hoẵng vào trong động, không định giao con hoẵng này ra.
Lần này Thiên Giai tìm được lúa mì, hơn nữa còn là mầm lúa mì đã lớn, vô cùng hưng phấn, nghĩ đến sau này mình có thể ăn bánh bao màn thầu, Thiên Giai đã cảm thấy cuộc sống thú vị rồi.
Sau khi Thiên Giai trở về thì bảo Thụy khai khẩn một mảnh đất, Thụy vô cùng sảng khoái đáp ứng, còn kêu một ít người thú giống đực trong tộc hỗ trợ khai khẩn, Khải là người đầu tiên hưởng ứng.
Thiên Giai làm rất nhiều đồ ăn ngon khao thưởng bọn họ.
Ninh Thư biết tin tức này thì vẻ mặt co quắp, lẽ nào trồng lúa không chia mùa màng sao? Nhưng vẫn để Thiên Giai trồng ra được, có lẽ thế giới này chẳng phân biệt được mùa.
Vốn đã không có bốn mùa.
Chi đem thảo dược trong rổ cho Ninh Thư, nói rằng: "Lần trước tôi thấy cô hái cái này, không biết có phải là thứ cô cần hay không."
Ninh Thư thấy trong rổ của Chi cũng chẳng có nhiều rau dại quả dại, xem ra đều tìm thảo dược cho cô, trong lòng Ninh Thư thật sự thấy hơi cảm động.
"Thứ mỗi lần cô xức cho tôi dùng rất tốt, trước đi ra ngoài trên người tôi luôn bị côn trùng cắn thành bọc lớn, bôi xong thì không có côn trùng dám cắn tôi nữa rồi." Chi cười nói với Ninh Thư, lại đem trái cây cho Ninh Thư: "Giai nói cái này là cà chua, cô nếm thử đi."
"Cô ăn đi, tôi không ăn đâu." Ninh Thư đem các loại thảo dược đặt ở cửa động phơi nắng.
Ninh Thư suy nghĩ một lát, kéo con hoẵng chết tới trước mặt Chi, Chi kinh ngạc nhìn con mồi săn được, liên tục hỏi: "Cái này từ đâu tới vậy."
"Tôi lén đi ra ngoài hái thuốc, gặp con này, tôi liền đánh chết nó, con mồi này hai chúng ta giữ lại, mùa đông tới, chúng ta sẽ có thức ăn." Ninh Thư nói.
Sắc mặt Chi cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi: "Cô làm sao có thể lén đi ra ngoài chứ, không có giống đực bảo vệ cô, gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ, cô lại còn đi săn bắt nữa?"
"Khí lực của tôi rất lớn, không sao cả, tôi sẽ bảo vệ tốt cho mình, chúng ta dùng muối ướp thịt đi." Hiện tại Ninh Thư nhất định phải chất đầy thức ăn, để ứng phó với vụ tai nạn kia.
Chi có vẻ hơi do dự: "Cái này thực sự không giao ra à?"
Trong bộ lạc có con mồi cũng phải chia nhau, lần đầu tiên giấu riêng làm Chi rất bất an.
Ninh Thư lại không thèm để ý: "Chúng ta không để người ta phát hiện là được."
"Bởi vì Giai biết làm rất nhiều đồ ăn ngon, Thụy tất nhiên sẽ càng đem nhiều con mồi cho Thiên Giai, hơn nữa cống hiến của Thiên Giai đối với bộ lạc sẽ không để người thú nói được gì, nhưng lương thực của chúng ta ít đi, mùa đông sẽ không chịu nổi." Ninh Thư chỉ ra từng bước, dụ dỗ Chi.
Có một số việc hai người làm thì khá nhẹ nhàng.
Chi cắn môi một cái, cuối cùng gật đầu, lượm hòn đá dưới đất, mài hòn đá nhọn hoắt rồi chuẩn bị lột da con hoẵng.
Ninh Thư đón lấy hòn đá: "Để tôi, khí lực của tôi lớn."
Ninh Thư lột da con hoẵng, vứt bỏ nội tạng, tìm một chỗ chôn xuống, Chi ôm bình muối tới, thấy Ninh Thư cầm từng nắm muối lớn xát lên thịt, nói rằng: "Tôi có cần tìm Giai xin thêm ít muối nữa không?"
"Được, có điều đừng xin quá nhiều trong một lần." Ninh Thư đã rất tiết kiệm muối, xát muối xong, còn phải bóp thịt rất lâu, để thịt đượm muối chống phân huỷ.
Một cái bát đá to đựng muối miễn cưỡng mới ướp hết một con hoẵng, Chi tìm nhánh cỏ treo thịt hoẵng lên.
Nhìn nhiều thịt như vậy, Chi cực kỳ thỏa mãn.
Ninh Thư lại thở dài một hơi, nhìn cái bát rỗng tuếch, Thiên Giai dường như đã khống chế muối của toàn bộ bộ lạc, chỉ có cô ta có thể chưng muối.
Người của bộ lạc muốn muối, hoặc là đi xin Thiên Giai, hoặc là đi xin tộc trưởng.
Ninh Thư thật ra từng nghĩ sẽ đến mỏ muối đi kiếm muối, sau đó trở về tự mình chưng, nhưng mỏ muối cách bộ lạc hơi xa, hơn nữa thủ lĩnh tộc trưởng rất coi trọng mỏ muối này, không cho phép người trong tộc một mình đi kiếm.
Chỉ có Thiên Giai có thể tùy ý lấy muối trong mỏ muối về chưng.
Hiện tại địa vị của Thiên Giai tại Dực Hổ tộc vô cùng cao, mấu chốt là người trong toàn bộ bộ lạc đều thích cô ta, ngoại trừ Ninh Thư.
Ninh Thư không có việc gì thì làm ổ trong hang động của mình, hoặc là luyện công, hoặc là sắp xếp thảo dược, bận rộn chuyện của mình, hơi có cảm giác cả đời không qua lại với Thiên Giai.
Qua vài ngày Chi bèn xin Thiên Giai muối, mỗi lần Thiên Giai đều cho không được nhiều, nhiều lần Thiên Giai chỉ hơi nghi hoặc một chút, hỏi Chi: "Cô dùng muối kiểu gì nhanh như vậy?"
Chi hơi ngại rồi nói: "Tôi thích ăn muối, nướng thịt ăn rất ngon."
Thiên Giai có cảm giác chẳng biết nên khóc hay nên cười, cho Chi một bát đá muối ăn, nói rằng: "Muối cũng không thể ăn nhiều, đối với thân thể không tốt, được rồi, Thảo sao không qua lấy muối ăn."
"Cô ta ăn chung với tôi, nên muối của tôi mới hết nhanh như vậy." Chi nói.
Ánh mắt Thiên Giai chợt lóe, nhìn Chi nói: "Thảo có người bạn như cô thật tốt, có điều có một số việc chính cô ta phải làm, về sau bảo cô ta tự qua đây lấy muối."
Chi ừ một tiếng gật đầu cầm bát đá rồi đi.
Thiên Giai nhìn theo bóng lưng của Chi, dựa sát vào người Thụy, hơi giận dỗi nói rằng: "Thụy, em cảm giác Thảo không thích em, có phải có chỗ nào em làm không tốt không?"
Thụy lập tức nói rằng: "Em là tốt nhất, không có người thú nào có thể so sánh với em, Thảo chẳng qua chỉ là một người thú giống cái, cô ta không thích em, thì có người khác thích em, không thích em là sự tổn thất của cô ta."
Thụy vừa nói vừa cưng chiều ôm gương mặt vô cùng mịn màng của Thiên Giai, Thụy chỉ nhẹ nhàng sờ, nhưng trên mặt của cô ta đã có dấu vết đỏ lên, lập tức khiến Thụy đau lòng.
Thiên Giai vừa cười vừa nói: "Chồng à, gặp được anh thật tốt."
"Gặp được em mới là may mắn của anh, may mắn lúc đó người cứu em là anh."