Ninh Thư vội vã nhận lấy, ngửi rồi nói: “Thơm quá đi.” Thơm quá đi mất.
Lý Tân Trạch:...
Lý Tân Trạch gọi hai phần bít tết, hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn, chốc chốc Ninh Thư lại nhìn Lý Tân Trạch, thấy Lý Tân Trạch định nói, Ninh Thư liền nói trước: “Chuyện của Long Sương Sương anh xử lý thế nào rồi?”
“Còn có thể xử lý thế nào chứ.” Lý Tân Trạch buông dao nĩa xuống, lau miệng: “Chỉ cần nói với bố của Long Sương Sương một câu, đâu đến lượt Long Sương Sương làm chuyện bậy bạ.”
Ninh Thư gật đầu, gần đây đúng là đã không còn ai theo dõi cô nữa, hơn nữa bây giờ đã đi học rồi, mấy người kỳ lạ kia khó mà trà trộn vào trường được.
Lý Tân Trạch nhìn Ninh Thư, trầm ngâm một lát, định nói chuyện nhưng lại bị Ninh Thư ngắt lời: “Nhỡ Long Sương Sương còn tìm người đến thì sao?”
“Sẽ không đâu, vì công ty hai nhà hợp tác, Long đại ca sẽ không tùy ý đến quấy nhiễu em nữa, hơn nữa, nếu Long Sương Sương muốn thừa kế Long gia, cô ta sẽ không dám làm bậy đâu, cô ta còn có hơn mười người anh cũng muốn thừa kế Long gia nữa cơ.”
“Hơn mười người anh?” Ninh Thư có chút kinh ngạc.
Lý Tân Trạch lạnh nhạt nói: “Đâu chỉ có anh, bên dưới còn có rất nhiều em nữa, Long đại ca rất đa tình đó.”
“Mỗi đứa con đều có quyền kế thừa, chỉ có thể xem xem ai bản lĩnh lớn hơn.” Lý Tân Trạch bình thản nói.
Long đại ca đúng là biết đẻ đó, sinh ra một bầy con riêng.
Hình như trong kịch bản, Long Sương Sương là người đoạt được Long gia, dưới sự trợ giúp của Dương Vũ Huy, Dương Vũ Huy người có số mệnh lớn, làm nữ nhân của Dương Vũ Huy, Long Sương Sương sẽ càng thêm may mắn.
Hiện tại Dương Vũ Huy ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên sẽ không để ý tới chuyện Long Sương Sương tranh giành Long gia.
“Nếu không đến tìm em thì em yêu tâm rồi.” Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm.
“Ừ, Gia Nam, anh cảm thấy…”
“Ninh Thư, Dương Vũ Huy ở gần đây.” Giọng 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư vội vã đứng lên, nói với Lý Tân Trạch: “Em có việc, em đi trước.”
“Gia Nam, em chờ một chút, này...” Lý Tân Trạch nhỏ giọng gọi Ninh Thư.
“Em đi một chút sẽ về ngày, nhanh thôi.” Ninh Thư xoay người chạy ra khỏi nhà hàng, hỏi 2333: “Đi hướng nào đây?”
“Trước mặt quẹo trái.” 2333 nói: “Nhanh lên đi.”
Ninh Thư nhanh chóng chạy theo hướng 2333 nói, cởi bỏ giày cao gót, lập tức chạy về hướng đó.
Ninh Thư vội đuổi theo Dương Vũ Huy trước mặt, Dương Vũ Huy ngồi trên xe lăn, đi vào một tiểu khu.
Bởi vì cử động bất tiện, Dương Vũ Huy thuê phòng ở ngay lầu một, Dương Vũ Huy gian nan đẩy xe lăn vào phòng.
Chỉ là mở cửa thôi, Dương Vũ Huy cũng tốn rất nhiều sức, tuy hiện tại tay hắn đã không còn sưng nữa nhưng tay hắn vẫn cực kỳ yếu.
Hơn nữa nửa thân người còn có chút tê tê.
Hiện tại Dương Vũ Huy không dám xuất hiện trước mặt bất cứ ai, bộ dạng này của Dương Vũ Huy, đến bản thân hắn còn ghét bỏ, chứ đừng nói đến người khác.
Hèn mọn, ánh mắt quái dị.
Cảm giác mất mát khi bị rơi từ đỉnh cao xuống, không phải ai cũng chịu được.
Thậm chí, Dương Vũ Huy cũng từng muốn kết liễu bản thân, vừa nói miệng liền chảy nước bọt, đôi tay cực kỳ yếu, nửa người trúng gió bị liệt.
Cầm tiền bán nhà ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng không thể chữa khỏi, bệnh không hề thuyên giảm, ngược lại tiền bán nhà đã tiêu gần hết rồi.
Dương Vũ Huy thấy tiền của mình cứ ào ào chảy ra ngoài, mỗi ngày chỉ uống mấy viên thuốc có viết mấy chữ tiếng Anh, lúc đi vệ sinh, nước tiểu cũng nồng nặc mùi thuốc, mồ hôi chảy ra cũng như vậy.
Đến khi bệnh viện thông báo Dương Vũ Huy giao tiền, Dương Vũ Huy đành xuất viện về nước.
Thế nhưng tiền trên người đã không còn lại nhiều.
Ninh Thư thấy bóng lưng Dương Vũ Huy rất tiêu điều, trước đây trên người Dương Vũ Huy mang theo cảm giác trầm ổn, dù sao cũng đã sống hơn nửa đời người rồi.
Trước đây lúc Dương Vũ Huy thành công, cảm giác này chính là thành thục cẩn trọng, nhưng bây giờ cuộc đời xuống dốc, khiến người ta có cảm giác gần đất xa trời.
Từ bóng lưng ấy, Ninh Thư cảm giác Dương Vũ Huy cứ như đã sáu mươi tuổi rồi.
Đã biết Dương Vũ Huy sống ở đâu, Ninh Thư cũng yên lòng, không cần đi khắp thế giới để tìm hắn.
Có điều sao Dương Vũ Huy lại ngồi xe lăn, tay hắn có chút vấn đề, nhưng chân sao cả, sao bây giờ lại ngồi xe lăn rồi?
Nghĩ đến Lý Tân Trạch vẫn còn đợi ở nhà hàng, Ninh Thư vội chạy về, chạy đến cửa nhà hàng, phủi hết bụi trên chân, đi giày vào, rồi mới đẩy cửa vào nhà hàng.
Thế nhưng vị trí của Lý Tân Trạch đã không có người, nhìn quanh nhà hàng cũng không thấy Lý Tân Trạch đâu.
Lý Tân Trạch đi rồi.
Ninh Thư thở dài, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lý Tân Trạch, không ai bắt máy, điện thoại của Lý Tân Trạch đã tắt.
Ninh Thư:...
Hắn lại giận rồi.
Giận thì giận, đến khi hệ thống thoát khỏi Dương Vũ Huy, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành, cô sẽ rời khỏi thế giới này, cô và Lý Tân Trạch sẽ không còn quan hệ gì hết.
Ninh Thư trở lại trường học, đổi quần jean, áo phông thoải mái, lúc không có lớp liền đến chỗ Dương Vũ Huy canh chừng, chờ giây phút hệ thống thoát ra.
Trên căn bản, Dương Vũ Huy không ra khỏi cửa, căn phòng lúc nào cũng kéo rèm kín mít, trong phòng không có lấy một chút động tĩnh, giống như không có ai ở.
Canh chừng mấy ngày liên tục, Ninh Thư có hơi mất kiên nhẫn rồi, không chịu được hỏi 2333: “Rốt cuộc lúc nào nó mới thoát ra đây?”
Mấy ngày nay Lý Tân Trạch luôn gửi tin nhắn nói có chuyện muốn nói với cô, nhưng cô luôn lấy lý do mình bận viết luận văn để từ chối, mấy ngày nữa hẵng nói.
Từ sau hôm cô rời khỏi nhà hàng, cô và Lý Tân Trạch không hề gặp mặt, hiện tại Ninh Thư chỉ muốn nhanh chóng rời đi, mấy chuyện tình cảm này, xử lý đúng là phiền muốn chết.
“Ta sao biết bao giờ nó rời đi, chờ đi.” 2333 tức giận nói.
Mẹ kiếp, cô có thể đợi, nhưng tình cảm của Trần Gia Nam và Lý Tân Trạch có thể đợi sao?
Đợi cái con khỉ?
Hiện tại Lý Tân Trạch muốn chia tay với cô.
Ninh Thư chờ bên ngoài lòng như lửa đốt, trong phòng, Dương Vũ Huy nằm trên giường, ánh sáng trong phòng kém, sắc mặt Dương Vũ Huy hơi xanh xao, khóe miệng méo xệch, nước bọt không ngừng chảy.
Dương Vũ Huy lấy khăn ở đầu giường lau miệng của mình.
Nhưng tay hắn rất yếu, mỗi động tác đều như tốn hết sức lực trong người.
Mắt Dương Vũ Huy sáng lên, tìm kiếm đồ đạc trong đầu, kịch bản phim truyền hình, kịch bản phim điện ảnh, còn có các loại trò chơi, những thứ này đều là tài sản.
Những thứ này đều có thể giúp hắn thành công, nhưng hắn lại không thể lấy ra.
Dương Vũ Huy không biết mình sai ở chỗ nào, khiến cuộc đời sống lại của mình lại trở nên bi thảm như vậy.
Đời trước bản thân tầm thường vô vị, không ra gì, giống như con chó bị người ta sai khiến, nhưng còn được là người hoàn hảo.
Sau khi sống lại, có hệ thống, nhưng bản thân ngược lại không thể đi lại, khuôn mặt méo mó, đến một câu đầy đủ cũng không thốt ra được.
Đúng ra hắn là người thành công, người ở trên đỉnh cao mới phải.